Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 124



Cả hai đều ăn nhanh hơn, khi đã ăn no, mỗi người uống một chai Red Bull rồi bắt đầu làm việc.

Giang Diệu Diệu ngày hôm qua không tắm, hôm nay cũng không được rửa mặt đánh răng, cho nên cả người bứt rứt khó chịu.

Có nước ở tầng một, hay là... Đến đó rửa?

Cô đi đến cầu thang, phát hiện mình không cần phải đi xuống cầu thang, mực nước đã lên tới lầu hai rồi, chỉ một chút nữa thôi sẽ tràn vào chỗ họ.

Cô ngay lập tức thông báo cho Lục Khải Minh, và cả hai ngay lập tức đưa ra quyết định.

Tiếp tục di chuyển lên lầu.

Đồ ăn vặt quá nhiều, không thể mang lên hết được.

Họ tìm thấy một vài thùng giấy, và đóng gói những cái họ thích và những đồ có thể ăn no được.

Giang Diệu Diệu lại chạy đến máy bán nước giải khát, lấy rất nhiều Red Bull, một lúc sau đã chất đầy hết mấy cái thùng.

Lục Khải Minh định dọn mấy cái thùng lên trên, nhưng cô giành lấy ôm vào ngực.

" Để tôi."

"Cô bê được nó à?"

"Anh đừng coi thường tôi, đã lớn đến từng này cơm cũng không phải là ăn không, anh tự lo cho mình đi, à đúng rồi còn có cả Giang Nhục Nhục nữa."

Cô cột vào cổ Giang Nhục Nhục một sợi dây, đưa đầu dây còn lại cho Lục Khải Minh, sau đó xếp chồng mấy cái thùng lên nhau, hít một hơi thật sâu dùng hết sức lực bê lên.

Lục Khải Minh cau mày.

"Cô chắc là không thành vấn đề chứ? Đừng cố quá. "

"Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên."

Nếu còn không đi nữa cô thật sự không còn sức nữa đâu.

Lục Khải Minh dắt con ch.ó đi thẳng lên tầng hai.

Giang Diệu Diệu đi theo phía sau bê đống thùng giấy lảo đà lảo đảo đi từng bước một.

Lục Khải Minh thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn, rất muốn giúp đỡ.

Nhưng chỉ cần anh dừng lại cô sẽ như có hoả nhãn kim tinh từ sau đống thùng ló đầu ra giục giã anh đi nhanh lên.

Mực nước dâng lên quá nhanh, bọn họ không dừng lại ở tầng ba, leo một mạch thẳng đến tầng năm, cả hai người mệt đến mức thở không ra hơi.

Tay Giang Diệu Diêu run rẩy không ngừng, cảm giác đau đớn dường như nó không còn là tay của mình nữa.

Lục Khải Minh đi tới xoa bóp tay cho cô, giọng điệu oán trách.

"Đã bảo cô đừng cố quá."

Cô nhe răng trợn mắt rụt tay lại.

"Đừng bóp nữa, đau quá..."

"Cố chịu một chút."

Nhưng không thể phủ nhận phương pháp của Lục Khải Minh rất có hiệu quả.

Cảm giác đau lúc đầu qua đi, cô cảm thấy rất thoải mái, đến nỗi không muốn anh dừng tay. "Không biết khi nào mưa mới tạnh, nếu nước cứ tiếp tục dâng lên thì sao?"

Lục Khải Minh thoải mái nói.

"Nếu nước tiếp tục dâng lên, thì chúng ta tiếp tục leo lên, cả toà nhà tám mươi tầng chẳng lẽ không đủ cho bọn mình leo, cao ốc chắc chắn như vậy chắc không đến nỗi bị sập đâu, nếu thật sự không được chúng ta tháo mấy cái cửa làm chiếc thuyền bơi ra ngoài."

Giang Diệu Diệu nghe anh nói vậy, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt vài phần, nhớ tới một chuyện, cô liền lên tiếng: "Vừa rồi đi qua lầu ba lầu bốn tôi có nhìn qua, hình như là bán quần áo, chúng ta lo chạy lũ chưa kịp đi xem."

Từ khi trời bắt đầu mưa, bọn họ không có cách nào tắm rửa, cả người nhớp nhớp dính dính.

Nếu còn không thay quần áo, sinh bệnh thì rất phiền toái.

Lục Khải Minh lười biếng.

“Chị hai à chân tôi đang bị thương đấy, cô nhẫn tâm bắt tôi leo lên leo xuống hay sao?”

"Được, vậy tôi tự đi một mình."

"Nếu cô đi lỡ gặp phải zombie không về được thì sao?"

Giang Diệu Diệu: “Anh chỉ biết doạ tôi thôi?"

Lục Khải Minh không kìm được mà chọc vào trán cô.

"Đồ nhát gan, đỡ tôi dậy."

Giang Diệu Diệu bĩu môi, đỡ anh đứng dậy, cả nhà hai người một chó đi xuống lầu bốn.

Khi bước vào khu trung tâm mua sắm, Lục Khải Minh rọi đèn pin một vòng, cô nhìn rõ các cửa hàng xung quanh, phấn khích đến nỗi suýt rơi nước mắt.

Mẹ ơi, cô tới thiên đường rồi...

Dior bên trái, Armani bên phải, Chanel phía trước.

Còn rất nhiều đồ hiệu xa xỉ mà trước đây cô chỉ dám xem trên mạng, giờ đều bày ra trước mặt cô.

Bởi vì không có ánh sáng nên cửa hàng nhìn không được sang trọng xa hoa như thường ngày.

Nhưng không sao cả, quần áo vẫn rất đẹp.

Giang Diệu Diệu bước vào một cửa hàng, chạm vào chiếc váy trên người ma- nơ- canh, cô trầm trồ trước sự hoa lệ và tinh xảo của nó.

Lục Khải Minh nói: "Bây giờ mặc cái này không tiện."

Cô lắc đầu thở dài.

"Tại sao?"

"Mặc nó đi lại không tiện."

Lục Khải Minh bị thương, hiện tại cô là sức lao động lớn nhất, công việc nặng nhọc đều đến tay cô.

Váy dài nhìn cũng được, nhưng mặc trên người thì làm sao bê thùng?

Quên đi.

Giang Diệu Diệu bước khỏi cửa hàng có chút tiếc nuối: "Phía dưới là những nhãn hiệu quần áo bình thườn, chúng ta đi xuống đó tìm áo thun và quần thể thao thôi.”

Đôi giày của cô cũng ướt sũng rồi nên cô phải đi tìm thêm vài đôi giày nữa.

Lục Khải Minh theo sau cô, ở bên trong nhảy lò cò đi tới đi lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.