Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 131



Giang Diệu Diệu đỏ mặt nói: "Anh bị sắc đẹp của em làm cho mất hồn hả, ha ha ha..."

Lục Khải Minh xem thường nhìn lên trời: "Dáng người của em thì có gì mà phải mất hồn, n.g.ự.c của em còn không lớn bằng của anh ấy."

"Ai biết được? Dù sao thì người kỳ lạ là anh chứ không phải em."

Cô nhún nhún vai đi ra ghế nằm phơi nắng.

Phơi từ đằng trước ra đằng sau, khát thì uống hai ngụm trà sữa, cả người vô cùng thoải mái.

Lục Khải Minh cố gắng kiềm chế ánh mắt không nhìn cô, nhưng tầm mắt vẫn không tự chủ được mà hướng lên trên, cuối cùng không nhịn nổi nữa nhào tới ôm cô.

Giang Diệu Diệu hoảng hốt: "Anh làm gì đấy?"

"Chúng ta thi nhảy cầu đi."

"Cái gì? Ở đây cao như vậy! Này, đừng nhảy!"

Cô định ngăn cản, nhưng Lục Khải Minh đã vọt đến bên cửa sổ nhảy ùm một cái rơi xuống nước.

Bọt nước nổi lên trắng xoá, Giang Diệu Diệu cực kỳ lo lắng.

Cây cầu cách mặt nước chắc chừng ba bốn mét, chắc hẳn không có việc gì chứ?

Suy nghĩ trong đầu cô đang hỗn loạn, thì thấy anh trồi đầu lên khỏi mặt nước vẫy vẫy tay với cô.

Lục Khải Minh bỏ tay xuống bơi vào bờ.

Lúc thì bơi bướm, lúc lại bơi ngửa, vô cùng linh hoạt.

"Đồ khoe khoang..."

Giang Diệu Diệu chửi thầm một câu, nhưng khoé miệng vẫn câu lên, chỉ mấy giây sau cô nghĩ tới chuyện gì đó hét lên: "Trở về!"

Lục Khải Minh bơi xa gần trăm mét hét lên: "Cái gì?"

"Mau trở về đi! Em sợ là chân của anh bị viêm!"

Anh trồi đầu lên, nghe xong cho cô một nụ hôn gió.

"Anh cũng yêu em."

"..."

Cái gì chứ?

Giang Diệu Diệu không nói nên lời, nhưng mà ngụm trà sữa uống vào miệng lại thấy ngọt hơn, nhìn mặt nước cũng nóng lòng muốn thử.

Lục Khải Minh bơi rất vui vẻ, chắc là cô bơi cũng không thành vấn đề?

Cô đã luyện tập bơi chó cả hai mùa hè đấy!

Giang Diệu Diệu đặt trà sữa sang một bên.

Đứng bên cửa sổ tự động viên mình.

Lục Khải Minh nhìn thoáng qua cô và đột nhiên hét lớn.

"Cứu! Anh bị chuột rút!" Cái gì!

Bây giờ không còn thời gian để do dự nữa, cô nhìn chằm chằm nhắm chính xác vị trí rồi nhảy xuống.

Giang Diệu Diệu sợ hãi, vừa bơi đến chỗ của anh vừa hét lên: "Lục Khải Minh! Anh đang ở đâu?"

Chẳng lẽ đã chìm xuống nước rồi? Cô chỉ biết bơi chó không biết lặn.

Giang Diệu Diệu đang hoảng sợ cực độ, đột nhiên có cái gì đó nắm lấy mắt cá chân cô, làm cô sợ tới mức hét ầm lên.

Lục Khải Minh từ bên dưới trồi đầu lên, ôm cô, hôn lên mặt cô rồi nhếch mép cười.

"Em muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Anh cũng không lấy thân báo đáp đâu đấy."

Dưới ánh mặt trời, tóc và lông mày của anh đều ướt đẫm, giống hệt như một con ch.ó lớn vừa tắm xong.

Giang Diệu Diệu ngẩn ngơ nhìn, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c anh.

"Đừng có đùa ác như vậy, chưa từng nghe chuyện cậu bé nói dối bao giờ sao? Nói dối thêm vài lần nữa đợi lần sau lúc anh thật sự gặp nguy hiểm đừng hòng em để ý đến anh nữa."

Lục Khải Minh vui vẻ gật đầu.

"Được rồi, anh hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa."

Cô vẫn rất tức giận, nhìn bộ dáng giống hệt như một con cá nóc nhỏ, Lục Khải Minh nghĩ nghĩ, ôm cô cùng lặn xuống nước.

Giang Diệu Diệu sợ hãi hét lên.

"Em không biết lặn!"

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Lục Khải Minh ôm eo cô, cả hai cùng chìm xuống đáy nước.

Giang Diệu Diệu sợ quá nhắm chặt mắt lại, đột nhiên cảm giác được anh đang sờ sờ mi mắt của cô, dường như muốn cô mở mắt ra.

Cô định thần lại, mở mắt ra xem, cảnh tượng trước mặt đẹp đến mê người.

Mấy ngày nắng liên tiếp nên phù sa bụi bẩn đã lắng xuống rất nhiều, nước trong hơn, hai người họ có thể thấy rõ cảnh tượng dưới nước.

Toàn bộ thành phố chìm trong biển nước, giống như một vương quốc dưới đáy biển. Hai người bơi lên trên mấy chục mét để có thể nhìn thấy rõ được toàn cảnh, từng chi tiết nhỏ nhất đều được bọn họ thu hết vào trong đáy mắt.

Nhà cửa, xe cộ, cửa hàng... Tất cả đều như một mô hình thu nhỏ.

Có mấy toà nhà quá cũ bị đổ sập, mấy chiếc xe bị nước cuốn xa cả bảy tám chục mét, nhưng về cơ bản kiến trúc của thành phố vẫn gữ được nguyên dạng.

Cả một thành phố lớn không có lấy một bóng người, thật cô độc.

Giang Diệu Diệu vừa chấn động vừa sợ hãi, bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Khải Minh mãi không chịu buông ra.

Bọn họ đã hết dưỡng khí, cả hai trồi đầu lên mặt nước.

Lục Khải Minh muốn bơi thêm một lúc nữa, nhưng Giang Diệu Diệu lại lo lắng vết thương trên chân của anh, nên nhất định bắt anh bơi vào bờ.

Nhưng... vào bờ bằng cách nào?

Không thể đi lên như cách họ nhảy xuống lúc nãy được, từ đây lên đó cao ba bốn chục mét, không khả thi, bọn họ không phải là thằn lằn.

Hai người họ không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục lặn xuống sâu hơn, bọn họ thấy một cánh cửa sổ bị hư của một căn nhà, hai người chui vào trong nhà bơi men theo lên lầu, trồi lên mặt nước rồi đi cầu thang bộ trở về căn cứ của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.