Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 133



"Xem ra em không muốn, được, anh xuống lầu trước chờ em."

Lục Khải Minh nhún vai, ôm hành lý rời đi.

Phía sau bỗng có tiếng gọi giật lại: "Chờ đã!" sau đó cô nhảy phắt lên lưng anh, hai chân kẹp vào hông anh, ôm cổ anh hôn 'chụt' phát lên má Lục Khải Minh.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến anh không kịp trở tay.

Giang Diệu Diệu sờ đầu anh, nhảy xuống khỏi người anh, giật đồ rồi chạy xuống lầu.

"Cảm ơn nhé!"

Giọng nói vẫn còn vang bên tai, nhưng người thì đã chạy xuống tầng dưới.

Lục Khải Minh dở khóc dở cười, sờ sờ mặt, cởi áo gấp thành hình vuông to cỡ lòng bàn tay, che miệng và mũi lại, xoay người đi mở cửa.

Mùi hôi ước chừng phải mất cả đêm mới tản đi hết được.

Hai người ở trên tầng 19 một đêm, sáng hôm sau mới lấy hết can đảm đi lên tầng 20 một lần nữa.

Bọn họ che mũi và miệng, đi tới cửa, Lục Khải Minh hơi buông lỏng bàn tay ra, hít thử một hơi, nhắm mắt cảm nhận một lúc, sau đó mới bỏ tay ra nói với cô: "Có thể vào rồi."

Giang Diệu Diệu thở phào một hơi, cởi bỏ mạng che trên mặt cô và Giang Nhục Nhục, ló đầu ngó vào bên trong.

Siêu thị chiếm trọn cả một tầng, ngoài cửa chính là lối vào siêu thị.

Ánh nắng hôm nay vẫn tốt như ngày hôm qua, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi thứ bên trong đều được chiếu sáng rõ ràng.

Vô số kệ cao chất đầy hàng hóa, ở gần bọn họ nhất chính là khu vục thực phẩm.

Giang Diệu Diệu nhìn thoáng qua có rất nhiều đồ hộp, bánh mì ngọt, liền cao hứng chạy tới, nhìn kỹ mới phát hiện bánh mì trong hộp đã bị mốc và hư từ lâu, co rúm lại thành một khối màu đen.

Có rất nhiều bánh mì, bánh sừng bò, bánh rán, bánh mì nguyên cám, bánh mì... Có hàng trăm loại với nhiều hương vị khác nhau, nhưng chúng đều đã bị mốc hết.

Cô đau lòng muốn rớt nước mắt, Lục Khải Minh cũng đi tới nhìn xem.

"Trước tiên chúng ta đừng vội tách nhau ra, kiểm tra hoàn cảnh nơi này một chút, sau đó mới tính đến chuyện thu thập đồ vật."

"Ừm."

Siêu thị luôn là nơi đông đúc, nếu lỡ có một vài zombie trốn ở đây không đi ra ngoài, cũng đủ để bọn họ gặp nguy hiểm rồi.

Họ bỏ hành lý trên tay xuống đi loanh quanh trong siêu thị, tay cầm cưa máy và đèn pin, kiểm tra từng ngõ ngách không bỏ sót chỗ nào. Khu vực thực phẩm tươi sống và thực phẩm đông lạnh đều đã bị hư thối hết, không thể nào ăn được nữa.

Cũng may khu gia vị và đồ ăn vặt thì còn tương đối tốt, chỉ có một số bị quá hạn sử dụng.

Nước ở khu vực đồ uống hầu như vẫn còn uống được, nước khoáng chất đống thành ngọn núi nhỏ.

Chỉ riêng những thứ này thôi cũng đủ để bọn họ sống chừng một hai năm, ngoài ra khu mẹ và bé có rất nhiều sữa bột và đồ ăn dinh dưỡng.

Trong khu vực ăn uống, rượu có nồng độ cao có thể được sử dụng để khử trùng, đồ uống có cồn với nồng độ thấp có thể uống thay nước phòng trường hợp nước không đủ dùng.

Ở khu vực đồ gia dụng, giấy, xoong nồi, chăn, mền…. đều có thể sử dụng được.

Ở khu hoá mỹ phẩm có vô số dầu gội, vô số sữa tắm, vô số sản phẩm dưỡng da, chưa kể đến hạn sử dụng còn lâu, còn có rất nhiều nhãn hiệu cho bọ họ tha hồ lựa chọn.

Các sản phẩm trong khu vực thiết bị gia dụng tạm thời không hoạt động, vì không có điện. Nhưng mà các trung tâm mua sắm quy mô lớn như vậy sẽ luôn có máy phát điện, chỉ là hai người họ vừa mới đến nên không biết nó nằm ở đâu.

Giang Diệu Diệu vô cùng hứng thú với những đồ điện gia dụng này, lúc nãy khi đi ngang qua bọn chúng, cô đã liếc nhìn bảng giá, con số viết trên đó làm cho cô được mở rộng tầm mắt.

Sáu vạn một trăm ngàn tệ một cái tủ lạnh nhỏ, mười tám vạn một trăm ngàn tệ một cái tivi, còn có máy sấy và máy hút bụi nhãn hiệu Dyson nổi tiếng, trước kia cô chỉ được nghe nói thôi chứ chưa từng thấy bao giờ.

Hai người đi thêm một đoạn nữa thì thấy được một nơi tuyệt vời, đó chính là kho lạnh.

Bởi vì không có điện, kho lạnh đã ngừng hoạt động từ lâu, toàn bộ thực phẩm và rau dưa bên trong đều đã hư thối, bọn họ mang tâm trạng chờ mong mà đi vào, nhưng chỉ có thể thất vọng mà đi ra.

Mùi ở đây nặng hơn những chỗ khác, bọn họ cũng không dám ở lâu nên chỉ nhìn lướt qua rồi bước ra ngoài.

Giang Diệu Diệu đi giữa những kệ để hàng lớn cao đến năm sáu mét, quay trái quay phải, đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó tròn vo nằm trên mặt đất, cả người cô cứng ngắc, túm lấy tay Lục Khải Minh.

Anh nhỏ giọng hỏi cô:

"Có chuyện gì vậy?"

"Ở đó hình như có... hình như có đầu người!"

Đầu người?

Anh nheo mắt vác cưa từ từ tiến tới.

Giang Diệu Diệu theo sát phía sau soi đường cho anh.

Hai người đến chỗ đó, nhìn kỹ lại rồi thở phào nhẹ nhõm.

Làm gì có đầu người, chỉ là một quả bóng rổ bị cũ đến mốc xanh lên thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.