Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 135



Lục Khải Minh nhìn ra ngoài cửa sổ giảo họat nói: "Chắc là của một anh chàng thần tiên nào đó vừa đẹp trai vừa tốt bụng để lại cho chúng ta chăng?"

Giang Diệu Diệu lắc lắc cánh tay anh hỏi: "Rốt cuộc anh làm thế nào nấu được thế? Mau nói với em đi!"

Lục Khải Minh bị cô mè nheo chịu không nổi, đành chỉ cho cô thấy cái bếp lò anh mới dựng.

Lửa trên bếp còn chưa tắt, anh lại tìm đến một cái nồi inox nấu ít nước sôi để lát ăn xong sẽ pha một bình trà.

Giang Diệu Diệu đi vòng quanh nghiên cứu cái bếp lò mới dựng, quay đầu lại nhìn Lục Khải Minh tán thưởng mà giơ ngón tay cái lên.

"Anh thật thông minh! Đầu óc rất linh hoạt."

Sau này cuộc sống của bọn họ ở siêu thị có thể trôi qua tốt hơn rất nhiều.

Lục Khải Minh nở nụ cười kiêu ngạo: "Có phải rất cảm động không? Muốn lấy thân báo đáp hả?"

"Hừ! Người này ăn cũng chưa ăn, tư tưởng đã bắt đầu động dục rồi!"

"Hừ còn giả bộ cái gì chứ! Lần trước là ai nhất định bắt anh phải cởi áo tháo thắt lưng, giúp em hoàn thành nguyện vọng trước khi chết, hửm?"

Giang Diệu Diệu giả ngốc nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi: "Ai biết là ai đâu? Hì hì, thôi không cùng anh nói mấy lời vô nghĩa nữa, em muốn ăn mì ngay bây giờ."

Giờ phút này có gì hạnh phúc bằng được ăn một đĩa mì ý nóng hổi chứ?

Giang Diệu chạy về phía bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm nĩa lên bắt đầu ăn.

Lục Khải Minh từ từ bước tới.

"Nhìn tướng ăn của em xem, em còn không biết xấu hổ mà nói anh, ăn từ từ thôi, chúng ta khui rượu uống. "

Trong miệng Giang Diệu Diệu nhét đầy mì sợi, cảm động đến muốn khóc.

"Ăn rất ngon! Anh lấy thịt bò ở đâu ra thế, chẳng phải đều đã hư hết rồi sao?"

Lục Khải Minh giống như một ảo thuật gia không biết biến từ đâu ra một cái đồ khui rượu, anh vừa khui rượu vừa trả lời câu hỏi của cô.

"Thịt hộp, vị thịt kho tàu, hương vị thế nào? Không tồi chứ?"

Giang Diệu diệu gật đầu như gà mổ thóc, lại ăn thêm vài nĩa.

Anh rót rượu đỏ thẫm vào trong ly xinh đẹp, đưa qua cho cô một ly.

"Nếm thử đi!"

"Không cần cảm ơn!" "Anh thấy để giá ba vạn một bình đấy."

"Được, em nếm thử một chút."

Giang Diệu Diệu lau qua khoé miệng, nhận lấy ly đang chuẩn bị nếm thử một chút thì thấy Lục Khải Minh cười trộm, cô dừng lại động tác.

"Anh cười cái gì?"

Không có gì, không có gì, uống đi, anh nỗ lực thu liễm biểu tình, nhưng chỉ vài giây sau đã nhịn không được khoé môi khẽ mỉm cười: "Em rất đáng yêu!"

Đáng yêu? Sợ là anh đang cười cô nghèo kiết hủ lậu, không hiểu việc đời thì có.

Giang Diệu Diệu không thèm để ý, ba vạn một bình rượu, dù cô có bị dị ứng cồn cũng nhất định phải nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào.

Nhấp nhẹ một ngụm, cô cũng học theo quý tộc trong phim, nhắm mắt thưởng thức.

Mới vào đầu lưỡi có vị chua, nhưng từ từ nhấm nháp có thể ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng và vị ngọt nhàn nhạt.

Khi nuốt xuống cổ họng giữa môi và răng lại có vấn vương mùi vị caramel nhẹ nhàng thoảng qua rồi mất hút không hề lưu lại chút dư vị nào.

Nhìn chung, nó không phải là đồ uống cô ưa thích, không hợp với khẩu vị của cô, còn chẳng ngon bằng một chai coca giá ba đồng.

Cô lắc đầu, đặt cốc xuống, chuẩn bị chuyên tâm thưởng thức món mì bò của mình.

Lục Khải Minh nói: "Uống ít như vậy? Một ngụm giá mấy trăm đồng đấy."

"Không có cách nào, em không có phúc khí thưởng thức, nếu anh thích thì uống nhiều hơn chút đi."

Anh cũng không quá thích uống rượu, suy nghĩ một lát liền đi đến khu nước giải khát lấy một chai nước dừa.

Rượu đỏ hoà vào với màu trắng của nước dừa, cả hai người vui vui vẻ vẻ mà cụng ly.

Giang Nhục Nhục đi tới, ngửi ngửi, Giang Diệu Diệu tìm một cái bát nhỏ, lấy cho nó một ít mì.

Một nhà ba người ăn no, ngồi thoải mái bên cửa sổ phơi nắng, sờ sờ bụng lười biếng không muốn động đậy.

"Anh nói chúng ta sẽ ở đây bao lâu?"

Giang Diệu Diệu đột nhiên hỏi.

Lục Khải Minh suy đoán: "Nhìn theo đà lũ, có lẽ trong vòng mười ngày nửa tháng không thể rút hết được. Ngay cả khi lũ rút đi hoàn toàn, các cửa hàng, siêu thị, kho hàng khác trong thành phố đã bị nhấn chìm lâu như vậy sợ rằng đồ ăn bên trong cũng đã hư hết, chúng ta vẫn nên ở lại đây có lẽ còn an toàn hơn một chút. Thế nên,... có lẽ chúng ta phải ở lại cho đến khi ăn hết những gì có thể ăn được rồi mới tính chuyện đi nơi khác. "

Cả một siêu thị lớn như vậy, có một số loại thực phẩm có hạn sử dụng lâu dài. Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ có thể ở lại đây hai ba năm cũng không thành vấn đề.

Giang Diệu Diệu thật mong đợi một cuộc sống ổn định, từ khi mạt thế nổ ra đến giờ mới có nửa năm, cô đã hai lần thay đổi nơi ở rồi, lần nào cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.