Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 137



"Đã tháng bảy rồi."

"Làm sao bây giờ? Ở lầu cao như vậy sau này sẽ càng nóng hơn."

Cô nóng chịu không nổi, thè lưỡi nằm bò ra bàn.

Phần da ở cánh tay non mềm trắng mịn, khuỷu tay có màu hồng nhạt giống như phấn má hồng.

Lục Khải Minh ho khan hai tiếng, kéo vạt áo xuống, thay đổi tư thế ngồi.

"Ngày mai chúng ta đi tìm thử xem ở đây có máy phát điện hay không."

"Nếu có máy phát điện mà không có dầu diesel thì không thể sử dụng được? Haizz, em rất nhớ tấm pin năng lượng mặt trời ở biệt thự. Không chừng nó đã bị nước lũ thấm vào làm hư mất rồi."

Giang Diệu Diệu cong môi nhìn sườn mặt Lục Khải Minh được nắng mặt trời nhuộm ửng đỏ, đột nhiên trong lòng vang lên những lời Lục Khải Minh nói tối qua.

“Bây giờ không làm, nghỉ ngơi quan trọng hơn.”

Anh đã nghỉ ngơi bao lâu rồi? Còn chưa nghỉ ngơi đủ sao?

Giang Diệu Diệu buồn bực, trong lòng xoắn xuýt, giống như người ta nhai kẹo cao su dây dưa mà không dứt khoát.

Cô nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy bổ nhào lên người anh, cưỡng chế cởi quần áo anh.

Mùi thơm sữa tắm trên người cô xộc vào mũi anh, Lục Khải Minh hoảng hốt tránh né.

"Em…em muốn làm gì?"

Cô ngẩng mặt lên nói: "Không phải anh nói muốn ngủ với em sao? Còn muốn đổi ý ư?"

"Đương nhiên là không, nhưng hôm nay anh hơi mệt, hôm khác làm được không?"

"…… Được rồi."

Cô thất vọng đến mức không nói thành lời, không muốn nhìn thấy anh nữa, quay lại gọi to: "Nhục Nhục! Đến ăn cơm!"

Hôm nay bọn họ làm cơm thịt hộp xào với ít rau ô liu, món này ăn có vị như thịt kho với rau và mận khô cho nên cũng rất thơm.

Giang Nhục Nhục mấy ngày nay đều ở trong khu đồ chơi, chơi với một con búp bê cao su vui vẻ đến quên cả trời đất, không còn bám theo sau m.ô.n.g bọn họ nữa.

Cô gọi mấy lần mới thấy nó chạy tới.

Chỉ mới mấy tháng được cô chăm sóc, nó không chỉ béo lên mà còn cao hơn, ước chừng tới đầu gối của Giang Diệu Diệu. Lông tơ của nó đã rụng hết mọc ra lông mới, hình như là giống chó Samoyed. Nhưng bởi vì toàn thân nó đã thay lông, trên mặt chỉ còn lại có một cái lông tơ ngắn, thoạt nhìn giống như một con khỉ.

Lục Khải Minh ghét bỏ, nhìn thật xấu xí, còn xấu hơn lúc mới mang nó về.

Giang Diệu Diệu chia một chút cơm vào trong bát của nó, nó khịt khịt mũi, không mấy hứng thú, quay đầu nhìn nhìn, đột nhiên bổ nhào vào lòng Lục Khải Minh.

Hai chân sau giẫm đất, hai chân trước ôm lấy chân anh, ưỡn người cọ cọ vào người anh.

Mặt Lục Khải Minh đen kịt.

Giang Diệu Diệu nhìn thấy cũng khiếp sợ lúng túng giải thích: "Uh... có thể là trưởng thành sớm: “Nhục Nhục xuống ngay!"

Giang Nhục Nhục không để ý cô, chỉ hành động theo bản năng.

Lục Khải Minh cầm d.a.o ăn lên nghiến răng nghiến lợi nói: "Có lẽ đến lúc nên thiến rồi."

Đương nhiên là không thể thật sự đem nó đi thiến, chỉ có thể dạy dỗ lại thật tốt.

Giang Diệu Diệu thấy Lục Khải Minh nổi bão, cô xách Giang Nhục Nhục lên, tìm một góc tường tương đối kín đáo, chuẩn bị dạy dỗ nó một trận.

Mà nó đúng là không phụ lòng cái tên cô đặt cho, cân nặng tăng nhanh như gió, cô ôm nó đi được nửa đường thì không ôm nổi nữa, chỉ có thể thả nó xuống đất kéo đi.

Cuối cùng cũng tránh được tầm mắt của Lục Khải Minh, cô ấn Giang Nhục Nhục vào góc tường nghiêm túc nói: "Sau này không được phép cưỡi lên người anh ấy nữa, nghe rõ chưa?"

Giang Nhục Nhục dường như thật sự biết sợ, cái đuôi cũng không dám vẫy vẫy, chỉ biết đứng im bất động.

Nhìn thấy tên nhóc do chính tay cô nuôi lớn tỏ vẻ đáng thương, giọng nói của cô dịu đi đôi chút.

"Tao biết mày đã tới tuổi rồi, không phải cố ý chỉ là không khống chế được, nhưng cũng phải vì mạng nhỏ của mày mà suy nghĩ chứ. Không thể chỉ vì sảng khoái nhất thời mà vứt bỏ một đời được đúng không? Mày không thấy biểu hiện của anh ấy lúc nãy à? Chắc chắn là muốn ném mày ra ngoài rồi. Nếu lại thêm mấy lần nữa không chừng nhân lúc tao không ở đây, anh ấy sẽ thật sự ném mày đi đấy.”

Giang Nhục Nhục vươn cái lưỡi dài màu hồng ra l.i.ế.m mu bàn tay cô.

Cô mềm lòng, buông tay ra, ôm nó vào lòng xoa xoa đầu.

"Ngoan, sau này đừng chọc tới anh ấy. Nếu không nhịn được thì dùng thứ khác. Đi, bây giờ tao dẫn mày đi tìm món đồ chơi mới."

Giang Diệu Diệu đặt nó trên mặt đất, dắt nó đến khu vực đồ chơi.

Cơm nước xong Lục Khải Minh đi nhà vệ sinh nam tắm rửa.

Gần đây thời tiết rất nóng cho nên bọn họ vẫn luôn tắm nước lạnh.

Anh dùng nước khoáng để tắm, trước mặt anh có một cái xô, là dùng mười bình nước khoáng mới đổ đầy.

Với điều kiện của họ hiện tại thì đây rõ ràng là một sự xa xỉ. Cũng may nước khoáng trong siêu thị nhiều vô số kể, tất cả đều được tính bằng thùng, cho nên mới có thể để bọn họ dùng thoả thích như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.