Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 14



Trước thái độ nghi ngờ của Giang Diệu Diệu, Lục Khải Minh vẫn từ tốn nói tiếp: "Khi đó, sẽ chỉ có hơn hai trăm kẻ lang thang trong khu vực này. Chỉ cần chúng ta đủ nhanh và sử dụng những thứ khác để thu hút sự chú ý của chúng, chúng ta có thể rời khỏi tiểu khu. Cô có biết ở gần đây có cửa hàng hay siêu thị nào gần nhất không? "

"Có một cửa hàng tiện lợi ở cổng của tiểu khu."

"Được, đi đến đó."

“Chờ đã!” Giang Diệu Diệu vội vàng hỏi, “Anh nói chúng ta cần phải đủ nhanh. Chúng ta là một người hai chân, làm sao có thể nhanh hơn bọn nó được?"

Lục Khải Minh đẩy cô ra cửa sổ rồi chỉ ra ngoài.

"Cô xem."

Ngoài sân, một chiếc xe thể thao màu trắng còn nguyên vẹn đang đậu ở trước sân với tư thế rất ấn tượng.

Giang Diệu Diệu: "... Tôi đã sống một hai tháng rồi, chưa nhìn thấy một chiếc xe hơi ở đó bao giờ!"

Lục Khải Minh thản nhiên đáp: "Mọi người luôn chú ý đến những gì họ muốn chú ý. Nó đã luôn ở đó, nhưng cô đã bỏ qua nó."

"Không thể nào!"

"Tôi có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt?"

"..." Giang Diệu Diệu kiễng chân nhìn.

“Không có nốt ruồi nào cả.” Lục Khải Minh nói: “Cô không thể nhận thấy hết tất cả các chi tiết nếu cô nhìn thấy nó hàng ngày, chứ đừng nói đến chiếc xe đậu ngoài sân”.

Giang Diệu Diệu bị anh thuyết phục, lại nghĩ ra một câu hỏi khác.

"Anh định dùng cách gì để thu hút sự chú ý của chúng?"

Lục Khải Minh nói đợi một lúc rồi bước vào phòng tắm, lát sau anh đi ra với một vài túi rác màu đen.

Túi rác tương đối mỏng, Giang Diệu Diệu chỉ nhìn thoáng qua đã biết bên trong có thứ gì, suýt nữa thì nôn ra ngoài.

"Anh là đồ bi3n thái!"

Cô đã nói làm thế nào mà đống BVS đã dùng lại biến mất được, thì ra...

Lục Khải Minh chẳng để ý gì.

"Zombie có khứu giác nhạy bén và rất quen thuộc với mùi m.á.u người. Một khi ngửi thấy mùi này, chúng sẽ tập trung lại. Chúng ta chỉ cần sử dụng điều này để đánh lạc hướng chúng, nhanh chóng quay trở lại và bổ sung nguồn lương thực là được."

Giang Diệu Diệu vẫn cảm thấy ghê ghê, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận một cách bất lực.

Thu hút zombie bằng m.á.u kinh nguyệt, chuyện này làm cô có cảm giác xấu hổ như cởi truồng chạy ra ngoài vậy. Lục Khải Minh thản nhiên nói: "Tôi nhớ rằng có rất nhiều thức ăn ngon trong cửa hàng tiện lợi, khoai tây chiên, sợi cay, sô cô la và cả cơm tự sôi. Nhân tiện, cơm tự sôi có hương vị của thịt lợn kho, cô có muốn ăn không? Thịt lợn kho đó?"

Giang Diệu Diệu không thể không nuốt nước bọt, không chịu nổi sự dụ dỗ của anh.

"Muốn!”

Một giờ trưa, mặt trời trên cao toả ra những ánh nắng chói chang xuyên qua mắt người nhìn.

Lục Khải Minh bỏ túi rác vào thùng, leo lên đ ỉnh biệt thự rồi ném thùng đi theo hướng ngược lại.

Mùi m.á.u tanh bốc ra, cả đám zombie vây quanh, bao gồm cả tiểu minh tinh và Golden Half-Butt luôn lượn lờ ngoài cửa sổ.

Sau khi xác nhận rằng không có zombie nào bên cạnh xe, anh quay lại phòng khách và nói với Giang Diệu Diệu: "Có thể đi được rồi."

Nghĩ đến nỗi kinh hoàng khi bị giết, trong lòng Giang Diệu Diệu có ý định rút lui.

"Hay là anh đi đi, tôi không đi đâu. Thực lực tôi kém như vậy, chỉ vướng tay vướng chân anh thôi..."

Lục Khải Minh di chuyển ghế sô pha qua một bên rồi mở cửa, bước tới không nói một lời, bắt cô ra ngoài khỏi cái tổ ọp ẹp.

Hai người bước vào chiếc xe thể thao, Lục Khải Minh khởi động xe hai ba lần, đạp ga lạng lách rồi lao ra ngoài.

Giang Diệu Diệu chưa bao giờ đi xe nhanh như vậy, vì sợ c.h.ế.t vì gặp tai nạn xe, cô vội vàng thắt dây an toàn, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Đến rồi."

Đến, đến rồi? Sao nhanh thế?

Cô liếc nhìn ra ngoài, quả nhiên trước mặt cô là chiếc cửa màu đỏ quen thuộc của cửa hàng tiện lợi, cửa hàng vẫn đang mở, rõ ràng lúc chạy trốn khỏi thành phố này chằng ai thèm đoái hoài đến nó nữa.

Có một vài zombie đang lang thang ở phía xa, bởi vì mặt trời nóng như thiêu đốt, cho nên tụi nó không hề chú ý đến bọn họ.

Lục Khải Minh thì thào: "Xuống xe, chúng ta có ba phút để có được nhiều nhất có thể."

Sau khi xuống xe, lỡ như bị zombie phát hiện, thì rất có khả năng không thể quay lại được nữa....

Bỏ đi, tới cũng tới rồi, cứ cứng đầu mà xông lên thôi.

Giang Diệu Diệu nghiến răng, dứt khoát lao ra ngoài, Lục Khải Minh theo cô ra khỏi xe, dù vô tình hay cố ý cũng đã dùng thân mình che chở cho cô.

Khi hai người bước vào cửa hàng tiện lợi, anh ta lập tức dùng tay trái đóng cửa lại, lấy ra một tá túi từ quầy thu ngân, đưa cho Giang Diệu Diệu một nửa.

Giang Diệu Diệu mở mắt ra: "Quen tay thế cơ à? Anh không phải là dân chuyên ngành đấy chứ?"

"Chuyên môn cướp cửa hàng tiện lợi? Lấy một đồng đồ nấu nướng rồi bỏ chạy? Nếu có thời gian, không bằng đi cướp luôn ngân hàng cho rồi."

Giang Diệu Diệu há mồm kinh ngạc: "Anh từng cướp ngân hàng á?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.