Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 143



Lục Khải Minh còn chưa kịp nói nốt chữ bie, bởi vì ánh mắt anh dời xuống nhìn thấy quần áo của cô.

Lớp vải mỏng bị nước thấm ướt trên người, lộ ra đường cong cơ thể.

Giang Diệu Diệu vốn vừa bị kinh sợ, hơi thở gấp gáp, lồng n.g.ự.c nhấp nhô dữ dội, đường cong cũng theo đó chuyển động, đây quả thật là một sự cám dỗ c.h.ế.t người.

Lục Khải Minh đầu óc mơ hồ, thật lâu mới thốt ra nổi một câu.

"Em cũng thích loại váy này à?"

Giang Diệu Diệu vẫn còn nỗi sợ hãi, vừa nghe những lời này, liền quyết định: một là không làm nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cô thả lỏng, bày ra tư thế mà mình cho là gợi cảm nhất, nhìn anh nháy nháy mắt.

"Em đẹp không?"

Lục Khải Minh: "... Đi ra ngoài thay quần áo, đừng để cảm lạnh."

Lại giả ngu?

Giang Diệu Diệu liếc mắt nhìn lại, mở cửa phòng ngủ cách vách, lôi kéo anh đi vào, khóa cửa, lại còn dùng cả thân thể chặn lối ra, sau đó nắm lấy tay của anh đè ở trên n.g.ự.c của mình.

"Cảm thấy thế nào?"

Lục Khải Minh: "Có cảm giác cồm cộm như hạt đậu."

"..."

Giang Diệu Diệu tức giận đến trợn mắt, nhưng khi nhìn đến một chỗ, cô mới nhận ra anh đang nói dối.

Cái tên này rõ ràng là thích c.h.ế.t đi được còn giả vờ bình tĩnh.

Cô ổn định hơi thở, khoé miệng hơi câu lên, cầm lấy tay anh cởi quần áo của mình.

Tay Lục Khải Minh muốn giãy dụa mấy lần, nhưng lại bị cô giữ chặt, thấy cảnh xuân của cô càng ngày càng lộ ra, hô hấp của anh cũng trở nên gấp gáp, không thể cự tuyệt được nữa.

Giang Diệu Diệu không có kinh nghiệm gì cả, cô chỉ là nhất thời xúc động mới làm chuyện này, nên bây giờ cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Đôi mắt đen của Lục Khải Minh lóe lên ánh sáng mờ ảo, giống như dã thú sắp thưởng thức con mồi.

Đột nhiên cô hơi sợ hãi, áp lưng vào cửa, nhẹ nhàng nói: "Em... Em đi ra ngoài thay quần áo..."

Tuy cô đã nói phải đi, nhưng khi tay cô vừa chạm vào nắm cửa, liền bị anh kéo lại hung hăng hôn.

Anh gấp gáp đến nỗi môi cô dường như bị răng anh nghiền nát, giữa môi và răng tràn ngập vị tanh của máu, nhưng vẫn chưa muốn dừng lại.

Tình hình hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Giang Diệu Diệu, cô bị buộc phải tiếp nhận sự nhiệt tình của anh, theo phản xạ, cô bối rối muốn đẩy anh ra, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào khuôn n.g.ự.c nóng bỏng của anh, cô như bị điện giật, lập tức rụt lại.

"Diệu Diệu..."

Anh hôn lên những giọt nước trên lông mi của cô, dễ dàng nắm lấy tay cô ấn lên tường.

"Em thật sự rất xấu xa." Giang Diệu Diệu xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, ngồi xổm xuống.

Lục Khải Minh véo eo cô, ép cô đứng thẳng dậy, khi anh định tiếp tục hôn thì bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng động lớn.

Cả hai người đều dừng lại, Giang Diệu Diệu vội vàng nói: "Chắc là Nhục Nhục muốn ăn trộm đồ ăn nên đã làm đổ bàn rồi. Để em ra ngoài mắng nó một trận!"

Cô muốn lấy cớ này để chuồn êm, nhưng anh lại nghiêm túc lắc đầu.

"Không phải nó."

"Cái gì?"

"Nghe kỹ lại xem."

Cô dựng thẳng lỗ tai lên áp mặt vào cửa.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng bước chân, chắc là chỉ có một người nhưng bước đi lảo đảo giống như người say rượu.

Yên lặng trong chốc lát, tiếng bước chân dừng lại ở gian phòng ngủ bên ngoài.

Ầm!

Rầm một tiếng cửa bị đẩy ra.

"Hô hô... hô hô..."

Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, Giang Diệu Diệu sợ đến mức muốn lùi lại, nhưng sau đó mới nhớ ra không thể để nó tiến vào trong này, cô cố hết sức dùng bả vai chặn cửa lại.

Đáng tiếc sức lực của cô thật sự không thể so với đối phương, khi tiếng va chạm lại vang lên lần nữa, cửa bị phá ra một khe hở, cô cũng bị lực đánh vào, cả người bị đẩy lùi về phía sau hai bước.

Không gian phòng tắm rất chật hẹp nhà vệ sinh đã chiếm mất một nửa rồi, hai người đứng nép thật sát, gần như n.g.ự.c dán vào lưng.

Nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, Giang Diệu Diệu muốn tiếp tục giữ chặt nó.

Tuy nhiên, Lục Khải Minh ôm eo cô, lắc đầu, ra hiệu cho cô đứng im, còn anh nhảy bật lên trên tấm cửa, đi ra khỏi phòng vệ sinh, đáp xuống ngoài cửa.

Giang Diệu Diệu sợ hãi che miệng, không dám hét lên.

Bên ngoài có zombie! Anh nhảy ra ngoài, trong tay không một tấc sắt, không phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Nhưng rất nhanh cô nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, có vẻ như Lục Khải Minh đã làm vỡ tấm gương trên bồn rửa mặt.

Sau đó vang lên tiếng đánh nhau giữa Lục Khải Minh và lũ zombie, âm thanh rất hỗn loạn, không thể phân biệt địch ta.

Cô nhìn ra cửa, trong lòng sốt ruột đến nỗi cả người đổ đầy mồ hôi.

Nếu cô đi ra ngoài, sợ sẽ làm vướng chân Lục Khải Minh.

Nhưng nếu không đi thì lại không giúp được gì cho anh.

Muốn c.h.ế.t thì cùng chết, cô không thể để Lục Khải Minh một mình đối mặt với nguy hiểm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.