Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 222



Giang Diệu Diệu quay lưng về phía ngọn lửa, nhìn căn nhà phía trước, cân nhắc nên ở nơi nào.

Tự tay mình xây lại thì rõ ràng là quá phiền phức, nhưng với số lượng nhà nhiều như vậy, thì nên lựa chọn như thế nào?

Phải ba bốn tiếng sau ngọn lửa mới tắt, bờ biển cũng trở nên đen ngòm.

Lục Khải Minh không quan tâm đ ến điều đó, dù sao khi thủy triều lên, nước biển tự nhiên sẽ cuốn trôi tất cả tàn dư.

Anh đi phía sau Giang Diệu Diệu, người vẫn đang loay hoay với nơi ở của mình và không nhận thấy sự xuất hiện của anh.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ rối như tơ vò của Giang Diệu Diệu, đột nhiên muốn hù cô, liền bắt chước zombie vội vàng lao về phía sau lưng của cô.

Giang Diệu Diệu thực sự sợ hãi, tiếng hét xé trời thủng mây, cô bế con ch.ó lên, quay lại đập vào người Lục Khải Minh. Cô dùng cặp m.ô.n.g mập mạp của Nhục Nhục để đập vào anh, người đàn ông to lớn gần 1m9 đứng ở đó cam chịu mà không có chút phản kháng.

“Gâu gâu!”

Giang Nhục Nhục đầu tiên nhận ra mùi vị của anh nên sủa to.

Cô bất tri bất giác nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh trong tầm mắt, thở hổn hển vì kiệt sức: “Sao lại là anh chứ? Em còn tưởng là…”

Lục Khải Minh dở khóc dở cười: “Vốn định doạ em một chút, ngược lại lại bị em doạ tới mức hoảng loạn.”

Hung hăng như thế, đến cả zombie cũng thấy sợ.

Cô bừng tỉnh, chống nạnh nói: “Được lắm, thì ra doạ muốn làm em sợ, đáng lắm! Nhục Nhục mau tới, cắn anh ta hai miếng.”

Giang Nhục Nhục không cắn ai cả, đứng giữa hai người vẫy đuôi, nóng lòng muốn về nhà mới.

Sau một ngày bận rộn, mặt trời lặn nghiêng về phía tây, hoàng hôn vàng đỏ nhuộm cả bầu trời và mặt biển đỏ rực, cả không khí cũng có một màu đỏ mờ ảo.

Họ giống như A-đam và Ê-va trong Vườn Địa Đàng vậy.

Lục Khải Minh xoa xoa cái mũi đau và móc vai cô.

“Đi, về nhà thôi!”

Hai người một chó đi về hướng nhà, đứng trên đường lựa chọn. Cấu trúc của ngôi nhà về cơ bản là giống nhau, tòa nhà hai tầng có hai hoặc ba phòng ngủ, cũng như phòng khách, nhà bếp và phòng tắm.

Sau khi xem nhiều nhà, Giang Diệu Diệu chọn một ngôi nhà bên cạnh nhà hàng.

Lý do rất đơn giản, tấm thảm trong ngôi nhà đó trông rất đẹp, thêu những bông hoa nhỏ màu hồng, bước lên đó giống như bước trên một vườn hồng.

Hơn nữa bên trong tương đối ít vết m.á.u nên rất dễ lau chùi.

Trời đã khuya, hệ thống điện trên đảo hư hỏng, không có đèn chiếu sáng.

Vì vậy bọn họ trong lúc này không làm cái gì khác, lấy ra mấy túi khẩu phần ăn no bụng, tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị đi ngủ.

Có ba phòng ngủ trong ngôi nhà này, một ở tầng dưới và hai ở tầng trên.

Giang Diệu Diệu đứng dưới cầu thang gỗ, hỏi: "Chúng ta ngủ như thế nào bây giờ?"

Lục Khải Minh khó hiểu: “Ngủ như thế nào là sao?”

“Đúng rồi, là ngủ chung một phòng, hay như lúc trước mỗi người một phòng, Tuy rằng tới chỗ mới có hơi sợ, nhưng nếu anh nói muốn ngủ một mình thì em cũng không sao.”

Lục Khải Minh trầm ngâm gật đầu, không nói hai lời đem cô khiêng lên vai, đi thẳng lên phòng ngủ chính trên lầu hai.

Giang Nhục Nhục đi theo phía sau, đang chuẩn bị vào phòng.

Cánh cửa đóng chặt vào mũi nó, chặn nó ở ngoài.

Nó đứng một mình ngoài cửa, cái đuôi bất động, ngay sau đó nghe thấy tiếng động ầm ầm từ bên trong, đôi mắt đầy khao khát và dùng chân cào vào cửa.

Tiếc là cửa vẫn không mở, đứng một hồi lâu cũng có chút chán nản, nó bèn xoay người tìm một góc để nằm sấp xuống, cuộn tròn thành một quả bóng.

Trong phòng, Giang Diệu Diệu khó khăn bò ra từ dưới cơ thể Lục Khải Minh: “Tránh ra, anh nặng quá, đè c.h.ế.t em rồi.”

Người sau đó hỏi: “Còn nói muốn tách ra ngủ riêng nữa không?”

“Trước kia không phải anh kiên trì muốn ngủ hai phòng sao? Chỉ cho phép anh đề xuất, không cho phép em đề xuất à?”

Lục Khải Minh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.