Lục Khải Minh cười tủm tỉm mà ôm Giang Diệu Diệu, sờ sờ lên đầu cô.
“Ngoan ngoan, rắn c.h.ế.t rồi, sợ cái gì? Lúc thấy zombie em cũng đâu có sợ dữ vậy.”
Cô đ.ấ.m anh một cái: “Căn bản không giống nhau mà!”
Lục Khải Minh bị cô đánh đến n.g.ự.c khó chịu, không khỏi cười khổ.
“Nếu em dùng phần lực đánh anh để đánh rắn thì đâu đến nỗi bị dọa đến mức vắt giò lên cổ chạy?”
Giang Diệu Diệu không thèm phản ứng lại anh, điều chỉnh tâm trạng hơn nửa ngày mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Lục Khải Minh dùng gậy gộc khảy khảy con rắn, vừa lòng mà nói: “Con này béo thật đó, nhìn cũng không giống rắn độc, hay là mình mang về hầm canh?”
“Hầm canh?”
Giang Diệu Diệu không dám nhìn, chịu đựng ghê tởm lắc đầu: “Không nha.”
“Thử xem sao, canh rắn có rất nhiều dinh dưỡng.”
“Ọe…… Mau vứt đi!”
Lục Khải Minh thấy cô bày ra tư thế trở mặt, đành phải từ bỏ tính toán, đem xác rắn ném ở bụi cỏ xa xa.
Giang Diệu Diệu đợi một lúc mới đi xem cá.
Con cá bị cái nĩa cắm vẫn còn đang cố vùng vẫy, hiện tại đang nửa c.h.ế.t nửa sống.
Lục Khải Minh xuống nước đem nó vớt đi lên, Giang Diệu Diệu ngồi bên bờ ao m.ổ b.ụ.n.g cạo vẩy.
Anh đứng ở bên cạnh nhìn, còn thấy tiếc nuối con rắn lúc nãy.
“Đều là là loài biết bơi trong nước, đều mọc vảy giống nhau. Tại sao lại không dám răn thịt rắn? Em không muốn thử món mới sao?”
Giang Diệu Diệu âm trầm trầm hỏi: “Anh thích nếm thử mới mẻ?”
Anh gật đầu.
Cô nắm lên một nắm vẩy cá ném qua đó.
“Vảy cá mới cạo xuống, đặc biệt mới mẻ, nếm đi!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, đảo mắt đi qua hơn hai giờ.
Mặt trời bắt đầu xuống núi, nhớ tới còn phải làm cá nướng, họ mới bê thùng về nhà.
Con cá nặng tận bảy tám cân, thùng nước không chứa nổi. Đành cắm phần đầu vào trong thùng, từ nửa người đổ về đuôi phải lộ ra ngoài.
Cái bệ trong nhà bếp hơi nhỏ, bọn họ không nỡ thái cá thành lát, muốn nướng nguyên con.
Vì vậy Lục Khải Minh đi nhặt một đống củi với gạch to, ra bãi đất trống phía sau nhà bếp dựng một cái bếp. Dùng một cây gỗ cứng xuyên qua con cá, đặt trên mặt lửa bắt đầu nướng.
Giang Diệu Diệu lấy gia vị bọn họ đem theo tới bên cạnh anh, anh vừa chỉnh lửa vừa xoay cá, còn cô sẽ tranh thủ phết gia vị lên bề mặt con cá.
Cá quá lớn, nướng gần một giờ sau mới chín được.
Đêm đó trên trời đầy sao, mùi hương cá nướng thơm phức bay khắp nông trại.
Giang Nhục Nhục đã thèm khát từ lâu, thấy bọn họ bưng cá nướng đặt lên bàn. Nó đã ở bên cạnh nhảy nhót lung tung, hết chạy vòng quanh lại quơ chân, gấp gáp muốn được chia phần ăn.
Giang Diệu Diệu cầm chiếc đũa mở màn, gắp miếng cá đưa vào trong miệng.
Lục Khải Minh bưng chén đũa hỏi: “Ăn thấy như nào?”
Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giơ ngón tay cái lên.
“Quá tuyệt vời!”
Thịt cá tươi mới, nêm nếm vừa đủ, da cá nướng đến lại giòn lại thơm, còn ngon hơn so với cá nướng hồi trước cô được ăn ở nhà hàng.
Lục Khải Minh đắc ý dào dạt, giống như một bé học sinh nhặt được tiền đưa đến cho chú cảnh sát.
“Ha ha.”
Giang Diệu Diệu nhiệt huyết sôi trào: “Hồ nước nhiều cá như vậy, chúng ta mỗi ngày nướng một con đi, ăn ngon quá!”
Lục Khải Minh: “…… Khụ khụ, ăn trước đi rồi tính.”
Miếng đất trồng rau bên cạnh có trồng khoang lang đỏ, bọn họ hái một ít lá rau non đem xào bổ sung chất xơ.
Cá nướng, rau khoai lang đỏ, ăn chung với canh tảo tía và cơm gạo tẻ.
Tân gia như vậy đã đủ hoàn mỹ, đồ ăn phong phú ngon miệng.
Buổi tối ở nông trại thực mát mẻ, mở cửa sổ ra còn cảm thấy thoải mái hơn dùng điều hòa.
Chỉ là muỗi nhiều, Giang Diệu Diệu lấy một cái mùng ở tủ quần áo ra. Lục Khải Minh đóng mấy cái đinh lên trên tường dùng để treo mùng lên, sau đó an an ổn ổn ngủ một giấc.
Hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã rọi đến mông.
Giang Diệu Diệu mở di động ra xem thời gian, sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Không được rồi không được rồi!”