Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 289



Ban ngày quá nóng, hai người cảm thấy làm việc dưới nắng càng thêm mệt, thế nên Lục Khải Minh gánh vác việc nhà nông, cô thì ở nhà nghỉ ngơi.

Vài ngày sau Cố Trường Châu tới thăm bọn họ, biết được việc này thì đưa Giang Diệu Diệu vào bệnh viện trong thành làm kiểm tra.

Cùng ngày đã có kết quả kiểm tra, cô đã mang thai hai tuần.

Giang Diệu Diệu nghe thấy tin tức này, trực tiếp hóa ngốc.

Trên đường trở về, Cố Trường Châu mua cho cô rất nhiều trái cây và đồ ăn dinh dưỡng, vừa lái xe vừa an ủi cô.

“Không phải lo, có cha ở đây, nó không dám ép con làm gì hết. Con muốn sinh thì sinh, không muốn sinh ra thì bỏ. Cha toàn lực đứng về phe của con. Đến lúc đó nó mà trở mặt thì con theo cha về đi. Muốn công việc thì cha sẽ giúp con sắp xếp, không muốn làm thì để cha nuôi. Trước khi cha về hưu sẽ kiếm đủ tiền nuôi hai cha con chúng ta.”

Giang Diệu Diệu kinh ngạc:, “Không phải…… con không định bỏ con……”

“Con tính đẻ thật ư?”

Cố Trường Châu nhìn gương mặt cô vẫn còn ngập thanh xuân, không cách nào tưởng tượng được bộ dáng khi cô làm mẹ.

Cô dùng sức gật đầu.

“Vâng, con đương nhiên muốn sinh nó ra.”

Từ lúc mới quen nhau cô đã tưởng tượng đến đứa con của hai người.

Đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng coi như đã trải qua nhiều mưa gió, làm bạn đời với nhau đến bây giờ không dễ dàng. Từ lúc ban đầu là người xa lạ, nay biến thành vợ chồng hợp pháp, có năng lực nuôi sống chính mình, vì cái gì không sinh?

Bảo bối cô đã từng hy vọng cuối cùng đã đến.

Cố Trường Châu từ kính chiếu hậu thoáng nhìn bộ dáng hưng phấn của cô, gấp đến độ dẫm phanh lại.

“Từ từ, đừng xúc động!”

“Cha không xúc động sao được!?”

“Sinh con không phải như yêu đương, con phải cẩn thận nghĩ thật kỹ. Về sau có con rồi con mà muốn chia tay nó thì sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ. Dù tách ra cũng phải tổn thương sâu đậm lắm.”

Giang Diệu Diệu dở khóc dở cười: “Cái gì mà yêu đương, con với anh ấy kết hôn đều đã nhiều năm.”

…… Thật đúng là. Cố Trường Châu không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm giác không yên tâm, đại khái là bởi vì chính mình đã từng trải qua, làm ông có chút kiêng kị đối với việc sinh con.

Suy nghĩ một lát, ông đề nghị.

“Không bằng như thế này, chúng ta thử kiểm tra nó xem thế nào. Nếu là nó thông qua thì có thể tin, mình đem tin tức này nói cho nó.”

“Kiểm tra như nào?”

Cố Trường Châu nói ra kế hoạch của chính mình, Giang Diệu Diệu vừa nghe đã nhíu mày.

“Không được không được, như vậy quá ác, sao con lừa anh ấy được.”

“Liền quyết định như vậy đi, nghe cha không sai đâu.”

Cố Trường Châu mạnh mẽ đạp chân ga.

Khi trở về đã chạng vạng, Lục Khải Minh không có tâm tư làm việc, ở cửa nông trại đi qua đi lại, thấy bóng dáng xe lập tức chạy lại.

“Thế nào? Có kết quả chưa?”

Giang Diệu Diệu muốn nói ra đã bị Cố Trường Châu cảnh báo một phen, người sau biểu tình trầm trọng âm u.

“Ra rồi.”

Lục Khải Minh thấy cái vẻ mặt này của ông, trái tim như bị nâng lên tới cổ họng.

“Là bệnh gì?”

“Ung thư dạ dày thời kì cuối.”

Giang Diệu Diệu: “……”

Lục Khải Minh mày rậm nhíu chặt, nhạy bén hỏi: “Ung thư thời kì cuối kiểm tra nhanh như vậy là ra kết quả ư? Tôi không tin, báo cáo kiểm tra đâu, cho tôi xem một chút.”

Anh cảnh giác, Cố Trường Châu cũng cảnh giác, căn bản không chịu bước vào bẫy rập, lập tức liền nghĩ ra một cái cớ.

“Báo cáo bác sĩ đưa con đó, mấy ngày nữa phải đi kiểm tra đối chiếu lại, có điều sai lầm chỉ dưới 10%.”

Ông dừng một chút, quan sát biểu tình của đối phương, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói, con bé nhiều nhất chỉ còn có ba tháng, bây giờ nếu muốn duy trì sinh hoạt bình thường thì phải bước vào quá trình điều trị. Mà hiện tại chế độ bảo hiểm xã hội vẫn chưa được phục hồi cho nên phải tự trả tiền trị liệu, số tiền rất lớn. Nếu anh không lo được thì để tôi nhận con bé về. Tiền lời từ tiệm cơm cũng khá, hẳn là có thể lo được số tiền này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.