Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 57



Giang Diệu Diệu nghĩ đến hộp thuốc nhỏ, liền lấy xuống, trong đó không có viên vitamin C, nhưng lại tìm được một lọ dầu gan cá nhỏ dùng để uống.

Cô nhớ mùi dầu gan cá, nó tanh và béo ngậy, ghê lắm, thậm chí ở cái tuổi còn có thể nhai được ngón tay cũng phải bịt mũi để uống được nó.

Nhưng bây giờ là một thời điểm đặc biệt, chỉ có thể sử dụng nó thôi.

Giang Diệu Diệu đổ cả một chai vào nồi và lo lắng ngồi xổm chờ nước sôi.

Chừng nửa tiếng sau, cháo nóng hổi đã hoàn thành. Cô bưng một cái bát mang lên lầu, ngồi bên nệm gọi Lục Khải Minh.

"Dậy đi.... ăn cơm thôi....dậy đi."

Cơ thể của Lục Khải Minh bỏng rát, môi anh khô và bong tróc. Nước da trước đây nhợt nhạt giờ trở nên ửng hồng bất thường.

Khăn lạnh bị nhiệt độ cơ thể của anh làm nóng lên, Giang Diệu Diệu cầm lấy rồi thấm nước lạnh, quay lại lau mặt cho anh.

Miếng vải mềm lướt trên da, để lại dấu vết của nước.

Anh thoải mái thở dài, nắm lấy tay cô không chịu để cho sự mát lạnh rời đi.

Cô lại thều thào: "Dậy đi, ăn no rồi ngủ".

Đôi mi đen của Lục Khải Minh run lên và cuối cùng cũng mở mắt.

Giang Diệu Diệu hơi vui vẻ, bưng bát đi qua.

"Mở miệng ra."

Anh nhìn cô chăm chú, như thể hụt hẫng.

Cô cảm thấy buồn đến c.h.ế.t đi được, nhưng vẫn cố gượng cười và mắng mỏ anh như thường lệ.

"Anh nhìn cái gì? Đốt ngốc, anh không nhận ra tôi à?"

Lục Khải Minh cười tủm tỉm nói: "Cô định đuổi tôi đi, nên đã nấu cho tôi một bữa ăn đặc biệt à?"

"Đúng vậy, anh phải ăn no một chút, sau này không có mà ăn nữa đâu."

Anh vẫn cười, ánh mắt cũng hiền hơn trước.

Chiếc thìa được đưa lên môi và anh ngoan ngoãn mở miệng. Chỉ chưa đầy ba giây sau khi cháo được đút vào, sắc mặt anh đã thay đổi.

"..... Cô hạ độc tôi đấy à? Sao mà khó ăn thế...."

"Có sao?"

Cô nếm thử thì thấy mùi tanh của dầu gan cá bay hơi nhiều nhất do nhiệt độ cao, quyện với mùi mặn của thịt ba chỉ, không biết có ngọt hay không.

Tóm lại, chỉ một câu thôi - tệ muốn chết.

Giang Diệu Diệu cô gắng hồi lâu mới nuốt xuống, miễn cưỡng cười nói: "Thuốc đắng dã tật, ngoan, ăn hết đi."

Lục Khải Minh bị sốt cũng không đau khổ đến mức đó, anh nhìn cô với vẻ đáng thương.

"Có thể đổi cho tôi bát cháo trắng không?"

"Không được, anh phải bổ sung dinh dưỡng." "Có thể chỉ ăn một miếng không?"

"Không được, thể lực không đủ thì anh sẽ c.h.ế.t đấy."

... Nếu như bây giờ không phải anh quá yếu không gượng dậy nổi, anh nhất định sẽ xông ra ngoài gia nhập đám zombie thay vì ở lại đây bị cô hành hạ.

Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Giang Diệu Diệu, Lục Khải Minh đành phải ăn hết miếng này đến miếng khác cho đến khi hết bát cháo, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nghe cô nói "hết rồi."

Cô đi xuống rửa bát, lúc quay lại thì trong tay còn cầm một cốc nước lọc.

Sau khi đút cho anh hai viên thuốc nữa, cô lui vào góc tường, ngồi ôm điện thoại và chơi game. Sợ làm ồn anh nghỉ nơi, nên cô để chế độ im lặng.

Lục Khải Minh vẫn đang sốt, đầu choáng váng, ngạt mũi và ù tai, từng khớp xương trên người đều vô cùng đau nhức.

Anh muốn ngủ, dù sao anh cũng không cảm thấy đau, nhưng anh không nhịn được liếc cô một cái, cuối cùng nói: "Cô làm gì mà không ngồi gần lại đây."

Giang Diệu Diệu lắc đầu: "Không đâu, người tôi đang bẩn."

Cô còn chưa rửa sạch vết máu, nghĩ đến việc sau này anh cần gì, cô có thể ra ngoài tìm ngay.

Lục Khải Minh suy nghĩ một lúc, tay nắm chặt chiếc chăn, đau khổ thở hổn hển.

Cô vội vàng bỏ điện thoại xuống chạy tới.

"Anh sao rồi? Lại thấy khó chịu à?"

"Tôi lạnh...."

Khi Lục Khải Minh nói, răng trên đập vào răng dưới, có vẻ như anh đang quá lạnh.

"Tôi đắp chăn cho anh."

Giang Diệu Diệu đem tất cả chăn trong nhà, đắp lên cho anh, lúc chuẩn bị rời đi thì bị anh nắm lấy cổ tay.

"Cô cũng nằm xuống có được không?"

Cô nghi ngờ nhìn anh.

Lục Khải Minh nói: "Nhiệt độ cơ thể cô còn tốt hơn so với chăn, làm bẩn chăn cũng không sao, sau này đổi là được."

Giang Diệu Diệu gạt lo lắng sang một bên, nằm xuống giường, ôm lấy đầu anh như một quả bóng ấm áp.

Hai người đã không gặp nhau trong hai thập kỷ đầu tiên của cuộc đời, sau khi gặp nhau, họ đã ăn uống cùng nhau, vì vậy không có gì đáng xấu hổ khi ôm nhau như thế này.

Đây thì gọi là thứ tình cảm gì chứ? Chiến hữu sao?

Giang Diệu Diệu rất lười, lười vận động lười suy nghĩ, cô quay sang vuốt tóc anh rồi thì thầm: "Mau ngủ đi, ngủ một giấc sẽ không sao nữa."

Lục Khải Minh xoa xoa chiếc cằm nhọn của cô, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.

Ngày hôm sau, Lục Khải Minh hồi phục lại sức khoẻ bình thường.

Nhìn thấy anh tràn đầy khí lực đi lại trong nhà, Giang Diệu Diệu không khỏi cảm thán: "Anh thật sự là khỏe như trâu vậy."

Hôm qua rõ ràng còn ốm nặng như vậy, cô còn tưởng rằng anh sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.

Lục Khải Minh cố ý thở dài: “Nếu tôi không mau khỏi bệnh cũng không có tác dụng gì, tôi không bệnh chết, thì cũng vì cháo của cô trúng độc mà chết.”

Cô không nói nên lời: "Đồ vô ơn, có khi cháo của tôi đã cứu mạng anh đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.