Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 6



Bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng, Giang Diệu Diệu cúi đầu trốn, rất lâu sau mới phát hiện đối phương căn bản không có ý định trả lời, chỉ có mình cô tự nói chuyện rồi tự đáp, cuối cùng cô ngượng ngùng mà ló đầu ra.

“Này, anh vẫn là người sao?”

Đối phương liếc mắt nhìn cô một cái, dường như khinh thường không muốn trả lời, lạnh lùng mà nhìn hết một vòng, đại khái thấy rõ cảnh tượng phòng khách lúc này mới hỏi: “Đây là nhà cô à?”

Giọng anh quả thật rất mệt mỏi, giống như mới trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, trên mặt đều là vết m.á.u loang lổ, thấy không rõ ngũ quan, chỉ biết thân hình rất cao, tay chân đều cực kỳ thon dài.

Giang Diệu Diệu gật đầu, trong ánh mắt mang theo sự đề phòng.

Trong truyện ngày tận thế, người sống sót g.i.ế.c hại đồng loại tranh đoạt vật dụng sự không hiếm thấy, ai biết đối phương là người tốt hay là người xấu đâu.

Cô đánh không lại zombie, đương nhiên cũng đánh không lại anh ta. Nếu anh ta thật sự muốn g.i.ế.c người cướp của…… Hy vọng ít nhất hãy để cô ăn xong chỗ thịt bò khô đã.

Người đàn ông lại hỏi: “Nơi này có mấy người ở?”

Đến để thăm dò cô sao? . truyện đam mỹ

Giang Diệu Diệu không chút do dự trả lời: “Bốn người.”

“Những người khác đâu?”

“Đi ra ngoài tìm cục sạc, trong nhà không có điện.”

Ánh mắt đối phương đầy sự nghi hoặc: “Bên ngoài nhiều zombie như vậy, bọn họ cứ như vậy chạy ra ngoài sao?”

Giang Diệu Diệu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ba và anh trai tôi trước kia đều là cảnh sát, mẹ tôi là vận động viên đội tuyển bóng chuyền, thân thủ rất tốt, còn có s.ú.n.g nữa, trong thành phố có hàng ngàn hàng vạn zombie nhưng vẫn có thể ra vào tự nhiên. Với lại anh cũng vừa từ bên ngoài đi vào, anh còn sống, chẳng lẽ người khác không sống được?”

Quả nhiên người đàn ông đã bị cô thuyết phục, không hề hỏi nữa.

Giang Diệu Diệu thấy anh không có ý định dùng vũ lực, nên lá gan lớn hơn một chút.

“Anh từ chỗ nào tới? Tôi thấy trên người anh cũng không có vũ khí, zombie không cắn anh sao? Chỗ m.á.u đó là như thế nào?”

Người đàn ông không để ý đến cô, xoay người đi thẳng lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Có cờ-lê không? Cho tôi một cái.”

Loại công cụ cơ bản này Giang Diệu Diệu đương nhiên đã có chuẩn bị, lấy cờ lê cho anh xong, lại phát hiện đối phương đi tới phòng ngủ. Sau khi nhận lấy cái cờ-lê, liền nhét nó vào trong túi quần, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, hai tay bắt lấy lỗ thông gió, không tính toán gì liền bò vào bên trong.

Giang Diệu Diệu tò mò muốn biết anh ta làm gì, cũng học anh nhún hai bước, đáng tiếc vóc dáng quá thấp, nhảy lên rồi vẫn không tới được, sờ cũng không đến.

Cô đành phải ở dưới mong ngóng, nghe được phía trên có tiếng động không ngừng truyền đến.

Đang lúc cô lo lắng rằng những zombie sẽ bị thu hút bởi điều này, người đàn ông đã quay lại, bịt kín lỗ thông hơi, đóng đinh nó, và ném lại cờ lê cho cô..

Cô chụp được cờ lê trong tay, lại kinh ngạc hỏi: “Không phải anh sắp đi rồi sao, làm gì vậy?”

Cửa ra vào bị cô chặn lại vào ngày đầu tiên bùng phát thời tận thế, lỗ thông hơi lại bị bít kín, không có cách nào đi ra ngoài.

Không phải người đàn ông này định ở lại ăn nhờ ở đậu đấy chứ?

Anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, khi đã hút được nửa chừng lại nói tiếp: "Anh trai và bố của cô đều là cảnh sát, nhưng họ thậm chí không biết làm thế nào để bịt kín các lỗ thông hơi mỏng manh như vậy. Đám zombie kia có thể leo lên ống dẫn điều hòa không khí trung tâm trên mái nhà, sau đó lẻn vào bất cứ lúc nào.

Giang Diệu Diệu mặt đỏ lên, ôm cờ lê không nói lời nào.

Khói thuốc lượn lờ, người đàn ông híp mắt nhìn cô trong chốc lát, dập tắt tàn thuốc hỏi: “Phòng vệ sinh ở đâu? Tôi muốn tắm rửa một chút.”

Cô chỉ hướng đi cho anh, đối phương từ phòng khách khiêng hai xô nước đi vào, thản nhiên giống như ở chính nhà mình.

Tiếng nước rào rào từ xa vọng tới, Giang Diệu Diệu ngồi ở trên giường ôm đèn pin, đột nhiên ý thức được, cuộc sống sau này của cô đừng mong được tự do tự tại như trước kia nữa.

Lúc Giang Diệu Diệu bị đánh thức đã là rạng sáng, người đàn ông kia tắm một chút mà trời cũng đã sáng rồi.

Cô quyết định làm lơ anh, đi phòng khách tính toán chuyện buổi sáng nên ăn cái gì, anh đi xuống theo phía sau, quanh người quấn một cái khăn tắm lớn, cái khăn dệt màu trắng mềm mại quấn một cái nút ở bên chiếc eo thon rắn chắc của người đàn ông.

Trừ cái này ra, một kiện quần áo đều không có, cả thân trên đều tr@n trụi, thậm chí anh ta còn đi chân trần.

Giang Diệu Diệu thiếu chút nữa phun m.á.u mũi.

“Anh… quần áo của anh đâu?”

Người đàn ông không nói lời nào, đi thẳng đến trước mặt cô, kéo khăn tắm một cái.

Ôi trời, gì mà to lớn vậy!

Cô che mắt muốn thét chói tai, lại sợ đưa tới zombie, vì thế cả người căng cứng phát ra tiếng rít liên tục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.