Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 62



Ngoài ra còn quy định những công việc phải bắt buộc hoàn thành trong vòng một tháng tới.

Lắp đặt tất cả các cửa sổ có cửa sổ chống trộm và gia cố cửa.

Cài đặt màn hình và báo động.

Thu thập quần áo bảo hộ, mặt nạ và vũ khí tự vệ.

Tăng dự trữ nguyên liệu.

Cải thiện môi trường sống và tăng chỉ số hạnh phúc.

Từ từ bổ sung thêm vào.

Giang Diệu Diệu nhìn thấy nhiều thứ như vậy, cũng thấy đau đầu, đặc biệt là cái thứ nhất.

"Buổi sáng có cần phải dậy sớm như vậy không? 6h30 đã phải thức dậy rồi, trước khi bùng phát zombie tôi còn chẳng chăm chỉ như thế, không thể thay đổi một chút sao?"

Bọn họ cũng không cần phải đi làm, còn dậy sớm như thế để làm gì, cực kỳ phi nhân tính.

Lục Khải minh hỏi: "Cô định sửa thành mấy giờ?"

"Tôi muốn...." Đương nhiên là cô muốn ngủ đến khi nào muốn dậy thì dậy, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra.

Lục Khải Minh đợi một lúc, thấy cô không định lên tiếng thì nói tiếp: "Như vậy đi, 7 giờ cô dậy, muộn hơn tôi nửa tiếng đồng hồ. Tôi sẽ phụ trách làm bữa sáng, nhưng đúng 8 giờ chúng ta bắt buộc phải ra khỏi cửa. Ngoài ra bởi vì tôi đã nấu bữa sáng rồi, vì vậy bữa tối bắt buộc do cô đảm nhiệm."

Dù cho thế nào thì cô cũng được ngủ thêm 30 phút nữa rồi.

Giang Diệu Diệu gật đầu đồng ý.

Lục Khải Minh nắm lấy cổ tay cô kiểm tra thời gian: "Làm sớm không bằng làm ngay, hôm nay không ra ngoài nữa, trước tiên hãy tập thể dục, bổ sung sức lực để chuẩn bị cho công việc ngày mai."

Ánh mắt cô lộ vẻ kinh ngạc: "Luyện tập thế nào?"

"Đầu tiên tập gập bụng 200 cái."

Giang Diệu Diệu: “....."

Đừng cản cô, cứ để cô c.h.ế.t đi cho xong!

Lục Khải Minh rất kiên trì, nói rằng tập thể dục thì sẽ tập thể dục, không hề động đến máy tính hay điện thoại nữa.

Anh hoàn thành tư thế gập bụng trong một hơi, rồi lại thêm một trăm lần chống đẩy. Cuối cùng, vì không có xô để tập tạ nên anh đã ôm Giang Diệu Diệu bằng cả hai tay và tập bắp tay.

Giang Diệu Diệu bị giật mình lại hét lên, đồng thời cũng lo lắng về cổ tay của anh.

"Không phải là anh bị thương ở cổ tay à? Sao vận động mạnh như thế này mà không bị gì vậy?"

Lục Khải Minh không nói một lời nào, mà trả lời cô bằng những hành động thiết thực chính là nâng cô lên cao hơn.

Hốt hoảng mười phút đồng hồ, hai chân của Giang Diệu Diệu lại tiếp đất, lau mồ hôi lạnh rồi định lẻn đi.

Lục Khải Minh đang uống nước, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy vai cô.

"Đến lượt cô rồi."

"Tôi, tôi bị đau bụng.... để hôm khác đi."

Anh không động đậy, đè cô xuống đất và ôm lấy bắp chân cô. Giang Diệu Diệu không thể thoát khỏi, đành phải phải run rẩy gập bụng.

Một cái, hai cái, ba cái,.... hu hu, cứu mạng....

Rốt cuộc, cô vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ, đến cái thứ ba mươi thì đã không thể động đậy được nữa, nằm vật ở trên sàn nhà để giả chết.

Lục Khải Minh thấy cô đã quá mệt mỏi, nên khoan dung đại lượng buông tha cho cô, nói với cô ngày mai tiếp tục cố gắng.

Giang Diệu Diệu nhanh nhẹn bò dậy và đi tìm thứ gì đó để ăn để bổ sung năng lượng.

Hôm nay không cần phải bắt đầu làm việc, cho nên cô liền ôm điện thoại chơi đến tối.

Sáng sớm hôm sau, đúng 6 giờ 30 Lục Khải Minh đã thức dậy, tắm rửa và nấu nướng.

Đúng 7 giờ hơn là Giang Diệu Diệu tỉnh dậy, ăn cơm, 8 giờ chuẩn bị ra ngoài.

"Tôi phải đi ra bên ngoài tiểu khu này để tìm cửa sổ chống trộm, cô tiếp tục đi quanh đây tìm nhé."

Nói xong Lục Khải Minh liền rời đi.

Giang Diệu Diệu vội vàng nắm lấy cánh tay anh.

"Tôi đi cùng với anh."

"Phân chia ra hành động thì hiệu quả sẽ cao hơn."

"Nhưng bên ngoài tiểu khu rất nguy hiểm, cửa sổ chống trộm cũng rất nặng, chắc chắn anh sẽ cần giúp đỡ một tay, tôi ở bên cạnh có thể giúp anh vài việc."

Mắt Lục Khải Minh nheo lại, ánh mắt sắc bén, như có thể nhìn thấu lý do mà cô đưa ra.

"Có phải cô đang sợ không, không dám hành động đơn độc một mình? Nếu sợ thì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ để ý đến cô mà."

Giang Diệu Diệu quả quyết phủ định.

"Đương nhiên không phải!"

Vậy thì tại sao chứ?"

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn giúp anh, để cho anh bớt vất vả."

Lục Khải Minh nhún vai, giao chiếc xe đẩy cho cô.

"Được rồi, vậy thì đi cùng nhau."

Cô cười thầm trong lòng, đẩy xe theo sau anh.

Dọc đường đi nhìn thấy không ít xe cộ.

Một số đậu bên lề đường, một số đậu trong nhà để xe, tất cả đều phủ một lớp bụi và lá rụng, cỏ dại mọc lùm xùm dưới bánh xe.

Những người có thể mua một biệt thự ven hồ đều là người giàu có, nên phương tiện đi lại đều là xe sang mà trước đây Giang Diệu Diệu không dám nghĩ tới.

Cô đã xem bản đồ chỉ đường, tiểu khu cách đây gần nhất nằm ở trên đường ngoài trạm số 3, nếu như có thể lái xe qua đó thì thật là tuyệt.

Hơi tiếc vì tiếng lái xe quá ồn ào và rất dễ thu hút lũ zombie, nên đi chậm như thế này sẽ an toàn hơn.

Đối diện với mặt trời mọc, cả hai đã sẵn sàng cho một cuộc hành trình dài.

Nhưng không lâu sau khi ra khỏi cổng của tiểu khu, bọn họ lập tức thấy một cửa hàng chuyên làm cửa sổ chống trộm ở bên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.