Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 68



Giang Diệu Diệu muốn tìm ra thứ gì đó để nghiền nát anh, nhưng tìm kiếm trong tâm trí thì chỉ tìm thấy một sự thật - anh còn làm được nhiều hơn cô.

Hứ!

Đến lượt cô thì đến lượt cô, không phải cô chưa từng bôi m.á.u zombie khắp người, lát nữa cô sẽ đi tắm.

Giang Diệu Diệu cầm d.a.o đi tìm con zombie nhỏ, sau khi xông ra, mùi hôi thối bao phủ khắp người lao thẳng ra ngoài.

Lục Khải Minh tìm một chỗ trong phòng khách để ngồi xuống và nhìn cô đi quanh cửa sổ và cố gắng bò vào.

Dáng vẻ ấy trông giống như một con khỉ nhỏ gầy gò bị liệt nửa người.

Vừa kiên trì vừa đáng thương.

Anh không khỏi cười khúc khích, chạm vào ngón chân của mình, cảm thấy bớt đau hơn.

Giang Diệu Diệu chui được nửa người vào trong, thiết bị báo động phát hiện sự xâm nhập của cô vang lên từng chút một.

Tiếng động rất rõ ràng, ngay cả khi họ đang tắm trong phòng tắm, cũng có thể nghe thấy nó.

Bài kiểm tra đầu tiên đã hoàn thành, tiếp theo là bài kiểm tra thứ hai.

Khi mặt trời sắp lặn, cô kiểm tra cửa sổ cuối cùng và trở về biệt thự trước khi lũ zombie xuất hiện ngày một đông.

Một lần nữa, cô nhận ra rõ ràng mình không phải là người thích hợp với những công việc thể chất, chỉ sau khi trèo qua cửa sổ cả buổi chiều, cô đã trở nên mệt mỏi đến mức chân tay trở nên yếu ớt, không muốn cử động khi nằm trên sàn.

Lục Khải Minh bước tới trong bộ quần áo và quần tây sạch sẽ, tất cả đều như thể anh đang khoe khoang một cách âm thầm.

"Quay lại rồi à?"

Cô ậm ừ hai lần, quay mặt đi không muốn nhìn anh.

"Tôi đổ đầy nước vào bình nước nóng rồi, cô đi tắm đi, tắm rửa xong có thể đi ra ngoài ăn cơm."

Giang Diệu Diệu vẻ mặt nghi hoặc, cảnh giác hỏi: "Anh tốt bụng như vậy cơ à?"

Lại đun nước nóng cho cô tắm, lại còn chủ động nấu ăn, có đáng cho ngón chân bị thương của anh không?

Lục Khải Minh ngồi xổm xuống, sờ lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô.

"Chúng ta là đối tác giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao?"

Đúng vậy, họ là đối tác.

Giang Diệu Diệu cảm động nói lời cảm ơn, đứng dậy lôi thân thể mệt mỏi đi tắm rửa.

Lục Khải Minh đứng dưới cầu thang, nhìn theo bóng lưng cô và nói: "Nhân tiện, chiều nay tôi đang sắp xếp đồ đạc và sơ ý làm mất một chiếc túi."

"Hả?"

"Sau khi ném đi, tôi mới biết đó là quần áo của cô. Cô xem xem thiếu mất những gì."

Cô nghe xong cảm thấy tủi thân, chạy nhanh vào phòng kiểm tra, mấy phút sau cô bước ra khóc không ra nước mắt. "Đồ khốn kiếp! Tôi không còn một cái quần lót nào, anh ném đi đâu rồi hả?"

Lục Khải Minh chỉ chỉ bãi rác trong sân của biệt thự.

Sau khi dọn đến, tất cả rác đều được vứt ở đó.

Thức ăn thừa, bát đĩa chưa rửa, quần áo dính m.á.u zombie, lí do là vì bọn họ quá lười để xử lý, v.v., tất cả được tích lũy đến một mức độ nhất định trước khi đem đi đốt.

Giang Diệu Diệu đứng trên ban công cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi cô có thể tìm thấy bóng dáng áo lót của mình trong núi rác nhỏ.

Có phải sau này cô chỉ có thể thả rông? Thế thì không đến mức mòn được, nhưng đến tháng thì băng vệ sinh sẽ dán vào đâu chứ?

Lục Khải Minh vỗ vai cô và đưa hai chiếc quần sịp boxer của anh.

"Cái này mới tinh, cô dùng trước đi. Ngày mai tôi đi siêu thị lấy cho cô hai chục cái."

Cũng chỉ còn cách này thôi.

Giang Diệu Diệu cầm lấy quần lót mới đi tắm, vừa ăn vừa kéo thắt lưng quần, vừa len lén liếc nhìn eo Lục Khải Minh.

Vòng eo của anh ấy trông rất gầy, tại sao quần lót của anh ấy lại lớn như vậy? Lúc đi lại cứ cảm thấy trống trải, gió lùa hết vào trong.

Sau khi ăn uống xong, Giang Diệu Diệu đờ đẫn ngồi dậy một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu khoảng thời gian giải trí được mong đợi nhất trong ngày.

Lục Khải Minh đã cài đặt trò chơi độc lập, đây là thể loại chiến đấu mà cô ít hứng thú nhất, vì vậy cô đã chơi bằng điện thoại di động của mình.

Hai người chiếm một nửa tấm nệm, đắm chìm trong trò chơi của riêng mình, an phận thủ thường.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Khải Minh bị đau cổ sau khi chơi xong, duỗi eo muốn hỏi cô có muốn ăn không, nhưng lại phát hiện cô đã ngủ rồi.

Màn hình của điện thoại vẫn sáng và trò chơi kết thúc được hiển thị trên đó.

Cô ôm gối nằm trên chăn bông, chắc là đang ăn trong mơ, chốc chốc lại chóp chép miệng.

"Đúng là đồ con heo."

Lục Khải Minh tiếp tục chơi trò chơi, nhưng không thể không liếc nhìn cô.

Cuối cùng, chỉ đơn giản là tắt máy tính, lấy chăn bông đắp lên người cô rồi chìm vào giấc ngủ, vẫn ngửi thấy mùi hương trên tóc cô.

Bảy giờ sáng là một thời điểm kinh khủng để thức dậy.

Lục Khải Minh yêu cầu Giang Diệu Diệu dậy đúng giờ, người còn lại không chịu buông chăn ra.

"Hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày được không? Tôi mệt đến nỗi hôm qua chân tôi gần như bị gãy rồi, hu hu..."

"Chúng ta phải đến siêu thị để lấy đồ lót cho cô."

"Đồ lót của anh khá vừa vặn với tôi, không cần lấy cái mới nữa. Để tôi ngủ thêm một lát đi."

"Không được, đứng dậy ngay lập tức, nếu không tôi sẽ đem thằng nhóc thối kia lên đây."

“Thằng nhóc thối” mà anh đang nói đến là zombie nhỏ trong phòng ở tầng dưới, Giang Diệu Diệu không tin rằng anh lại độc ác như vậy, cô tiếp tục trốn trong chăn bông và giả làm một con đà điểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.