Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 74



Sau mười phút tạm dừng, Giang Diệu Diệu dựa vào tường mà khóc.

"Khó quá đi mất, tôi không làm nữa, hu hu hu...."

Lục Khải Minh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô xem xem, anh cũng hiểu chỉ dựa vào thể lực là quá khó đối với cô.

Kỹ năng chiến đấu là một thứ đòi hỏi năng khiếu, không thể học trong ngày một ngày hai mà thành công được.

Vẫn phải bắt đầu với việc lựa chọn vũ khí.

Anh suy nghĩ một chút, trói con zombie nhỏ lại, cởi một bộ quần áo bảo hộ ra mặc vào, bôi m.á.u lên nói với Giang Diệu Diệu:

"Tôi ra ngoài một lát, cô nghỉ ngơi đi."

Giang Diệu Diệu vội vàng đứng lên: "Anh muốn đi đâu thế? Hôm nay không phải là không làm việc sao?"

"Lúc nào về sẽ giải thích với cô."

Nói xong anh liền vội vàng rời đi, để lại cô một mình trong căn biệt thự to lớn, trống trải và vắng lặng này.

Không đúng, còn có nó nữa.

Giang Diệu Diệu liếc nhìn con zombie nhỏ, kinh hãi trước sức mạnh mà nó thể hiện trong cuộc chiến, vội vàng đóng cửa và đi lên lầu.

Đến tận trưa mà Lục Khải Minh vẫn không về, cô tự nấu bữa ăn và giữ một phần cho anh.

Nhìn thức ăn trên đĩa, cô không khỏi thầm mắng Lục Khải Minh.

Người này thật là đáng ghét, muốn đi ra ngoài là đi ra ngoài, ra ngoài làm gì cũng không nói một tiếng, nếu như không về được thì phải làm sao?

Giang Diệu Diệu cầm điện thoại ngồi trên sàn phòng khách, vừa đợi anh vừa chơi game rồi ngủ quên lúc nào không hay.

"Heo à, dậy đi."

Cô bị đánh thức và mở mắt lờ mờ, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải là khuôn mặt của Lục Khải Minh mà là một chiếc cưa máy nhỏ.

Những chiếc răng cưa sắc nhọn cứa vào mặt, ngay lập tức khiến cô sợ hãi mà hoàn toàn tỉnh ngủ.

Lục Khải Minh liếc nhìn chiếc cưa máy, đặt nó xa hơn và nói: "Tôi kiếm cho cô một vũ khí tự vệ mới, hãy đứng dậy và thử nó đi."

Giang Diệu Diệu ngây người đứng dậy, phải đi vài bước sau anh mới nhớ ra điều gì đó.

"Anh ăn cơm chưa? Tôi để phần anh cơm canh đấy."

Lục Khải Minh đang điều chỉnh cưa máy, trái tim anh ấm lên khi nghe điều này.

"Đợi lát nữa tôi ăn, cô thử cái này trước đi."

"Ồ, được."

Cô đưa tay ra nhận lấy nó, cầm nó trong tay cảm giác thật khác biệt.

"Đợi đã! Cái này là..."

"Cưa điện."

"Phốc... khụ khụ..."

Giang Diệu Diệu gần như bị nước bọt của chính mình làm cho nghẹn chết, bị sốc toàn tập. Dùng cưa điện phòng thân, cô đâu phải là sát nhân điên cuồng đâu, quá đẫm m.á.u rồi!

Lục Khải Minh nhìn cô chấp nhận sự kém cỏi của mình và giải thích: "Đây là loại mini, sạc bằng pin lithium, rất tiện mang theo khi đi ra ngoài, chỉ nặng ba bốn ký nên cô có thể sử dụng được. Nó có sức tấn công mạnh, có thể cắt thép tấm dày ba milimet, vừa hay bổ trợ cho thể lực yếu ớt của cô.”

Giang Diệu Diệu muốn khóc mà không ra nước mắt: "Nhưng... nhưng..."

Cô sợ mà.

Từ nhỏ tới lớn đến con gà còn chưa từng giết, nhưng bây giờ lại phải dùng cưa máy để chặt zombie, hu hu hu.

Lục Khải Minh thản nhiên lấy một ống thép và đặt nó trước mặt cô.

"Đừng nhưng nhị gì nữa, thử xem."

Anh cởi quần áo bảo hộ ra, vì phải chạy vạy bên ngoài cả buổi trưa, trời nóng nên lưng anh đổ mồ hôi nhễ nhại, tóc cũng ướt hết rồi.

Giang Diệu Diệu nhìn anh như vậy, cũng không biết nói gì để từ chối, cô cầm cưa máy kỳ quái lên, bật công tắc dưới sự hướng dẫn của anh.

“Rè rè rè.”

Tốc độ của chiếc cưa nhanh đến mức nó có thể cắt đôi ống thép trong tích tắc.

Giang Diệu Diệu vô cùng sửng sốt.

"Lợi hại như vậy sao?"

Lục Khải Minh chưa vừa ý nên tìm một ống thép dày hơn để cắt.

Giang Diệu Diệu tỏ ra thích thú, cô càng háo hức muốn tận mắt chứng kiến ​​việc chặt sắt như bùn là như thế nào.

"Chỉ cần cô thuần thục cách thức sử dụng, sau này có gặp phải zombie, thì là chúng sợ cô chứ không phải cô sợ nó." Lục Khải Minh nói.

Nhưng điều cô sợ là không giỏi làm chủ nó.

Nếu cô không cẩn thận tự cắt mình trong lúc đánh nhau, thì cánh tay và đôi chân gầy guộc của cô chắc chỉ có thể tồn tại không đến ba giây.

Cô không muốn trở thành người tàn tật.

Lục Khải Minh đói đến mức bị n.g.ự.c đè lên lưng, dùng nước lạnh rửa mặt, đi ăn cơm.

Lúc quay lại nhìn thấy cô còn đang âu sầu nghiên cứu cái cưa điện, liền dạy cô mấy chiêu.

Ví dụ như phi d.a.o không dễ gây thương tích cho bản thân, từ góc độ nào để lực sát thương là lớn nhất, kiểu combo nào có thể khiến đối thủ không còn thời gian để phản đòn.

"Lục Khải Minh, không ngờ đấy, anh còn có bản lĩnh này nữa."

Giang Diệu Diệu dừng lại nghỉ ngơi, tò mò hỏi: "Trước đây anh đã từng đi lính chưa?"

Anh ngồi trên bệ cửa sổ gác đôi chân dài và hút thuốc.

"Chưa từng."

"Thế tại sao anh biết rõ những thứ này?"

"Đàn ông biết những chuyện này không phải rất bình thường sao? Tôi còn biết rất nhiều, nhưng cô còn chưa phát hiện ra thôi. Tôi đói sắp c.h.ế.t rồi, đi nấu cơm đi."

Anh nấu cơm bữa sáng, cơm tối do Giang Diệu Diệu phụ trách, đây là một thoả thuận ngầm.

Nhưng buổi trưa cô nấu cơm, buổi chiều tập luyện lâu như vậy, cổ tay đau đến mức không nhấc lên được, cô nhìn Lục Khải Minh một cách đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.