Giang Diệu Diệu ôm con chó, dùng đũa gắp mì, rất nhẹ nhàng nói: "Nhục Nhục, há miệng nào."
Chú chó ngốc nghếch thực sự đã mở miệng, ăn mì được cô cho ăn và vui vẻ lắc đuôi.
Cô tiếp tục cho nó ăn, Lục Khải Minh không thể ngồi yên, đặt đũa xuống và nói: "Nó là một con chó."
Giang Diệu Diệu không hiểu: "Tôi biết chứ."
"Thế mà cô nuôi nó như nuôi con trai vậy hả?"
"Cả đời này chắc chắn tôi cũng chẳng có cơ hội sinh con nữa rồi, đối xử tốt với nó một chút thì có làm sao chứ."
Cô nhìn bát của anh, tưởng anh sợ con ch.ó mắc bệnh truyền nhiễm nên cô ôm con ch.ó ra ban công ngồi ăn một mình.
Lục Khải Minh tức giận đến mức ăn xong mì, ném bát đũa vào thùng rác rồi lên lầu chơi game.
Anh đã hạ quyết tâm rồi, trừ phi cô gái ấy chủ động đến xin lỗi anh.
Nếu không thì..... cứ mặc cô ở cùng với con ch.ó đấy đi!
Lục Khải Minh bắt đầu chơi một loạt trò chơi trên máy tính.
Sau khi chơi dò mìn thì lại chơi game nhập vai và xếp bài, cả buổi chiều anh đều không ló mặt ra ngoài.
Giang Diệu Diệu cũng không đi vào, chắc là ôm con ch.ó đi xuống dưới nhà vui đùa một cách ngốc nghếch rồi.
Nghĩ đến đây, anh bấm ngón tay bàn phím mạnh hơn, chỉ hận không thể chọc thủng bàn phím.
Anh không hề vội vàng, đến buổi tối, kiểu gì cô cũng sẽ phải vào phòng để ngủ, đến lúc đó không thể không nhìn thấy anh được.
Đáng tiếc thì hiện thực lại nằm ngoài dự tính.
Ăn cơm tối xong đi tắm rửa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ luyện tập cho ngày hôm nay, anh trở về phòng cầm máy tính xem xem chơi game gì, ôm cây đợi thỏ hồi lâu, Giang Diệu Diệu đã mở cửa, nhẹ nhàng bước vào, cầm cái gối và một cái chăn lên chuẩn bị rời đi.
Lục Khải Minh không cách nào giả vờ bình tĩnh được nữa.
"Cô muốn đi đâu ngủ?"
"Sang phòng bên cạnh ngủ."
"Tại sao lại phải sang phòng bên cạnh ngủ."
Cả hai đã ngủ trong căn phòng nhỏ này từ khi dọn đến, phòng bên cạnh cũng không có nệm. Cô bằng lòng ngủ trên sàn nhà hay sao?"
Giang Diệu Diệu giải thích: "Nhục Nhục không chịu rời xa tôi, để nó một mình ở bên ngoài nó cứ kêu mãi không ngừng. Nếu như đem nó vào đây ngủ thì anh lại không thích. Vậy nên tôi ngủ cùng nó hai ngày trước xem sao, đợi nó quen rồi thì tôi sẽ quay lại đây ngủ."
Mặt Lục Khải Minh đen như đ.í.t nồi.
"Quay lại đây làm cái gì? Sao không ở bên đó luôn đi, dù sao thì trong lòng cô cũng chỉ có con ch.ó đấy thôi."
Cô cẩn thận dè dặt hỏi: "Anh giận rồi à?"
"Không có." "Tôi không đi nữa. Làm một cái hộp các tông cho nó làm tổ, rồi đặt nó sau cánh cửa được không?"
"Muốn đi thì đi đi, đừng dài dòng."
Lục Khải Minh ra lệnh đuổi khách, đeo tai nghe lên và tức giận gõ bàn phím, trông như sắp đánh ai đó.
Giang Diệu Diệu không dám khiêu khích anh, lẳng lặng ôm chăn gối đi ra, đóng cửa lại hẳn hoi cho anh.
Lục Khải Minh có đặt tâm trí của mình vào trò chơi tí nào đâu? Ngay sau khi cô rời đi, anh tắt máy tính và nằm trên giường, cố gắng giải tỏa sự không vui bằng giấc ngủ.
Tuy nhiên, cách âm của biệt thự không tốt, tiếng hú của zombie cứ phát ra từ cửa sổ khiến anh không thể ngủ yên.
Không lâu sau, anh nghe thấy tiếng reo hò và tiếng cười từ phòng bên cạnh.
"Hì hì hì, ngứa quá, đừng l.i.ế.m tay chị... Ôi, sàn nhà bẩn..."
Vui vẻ đến thế cơ à, lúc ở cùng với anh chưa từng thấy cô vui vẻ như thế.
Trong lòng Lục Khải Minh cảm thấy chua xót như vừa hất đổ một hũ dấm, trùm chăn lên đầu, vờ như không nghe thấy gì.
Một đêm vô cùng khó khăn cuối cùng cũng đã qua.
Sáu rưỡi sáng, anh xuống nhà nấu ăn với hai quầng thâm rất to dưới mắt.
Khi đi ngang qua cửa phòng bên cạnh, anh dừng lại và lắng tai nghe.
Bên trong thật yên tĩnh, không có một tiếng động nào, có lẽ cô còn chưa tỉnh dậy.
Lục Khải Minh bước vào phòng bếp, nhìn chiếc xoong chảo trên bếp đã được châm lửa.
Trong làn khói cuộn xoáy, anh đang suy nghĩ.
Sáng hôm nay ăn gì vây giờ?
Trong nhà có thịt ba chỉ, xúc xích dăm bông, trứng vịt muối, rau sấy khô..
Thực phẩm chủ yếu bao gồm gạo, bột mì, bún và mì gói, có thể tạo nên một bữa ăn thịnh soạn.
Nhưng nhìn thành tích của đối phương ngày hôm qua, anh chỉ muốn cho cô uống nước lọc thôi.
Lục Khải Minh hút xong một điếu thuốc, nhún vai, bắt đầu rửa nồi, vo gạo, quyết định nấu cháo trắng bình thường ăn với dưa cải chua. . truyện xuyên nhanh
Anh biết cô ăn mấy thứ này đến phát ngán rồi, nhưng... ai bảo trong mắt của cô chỉ có con ch.ó đó chứ?
Chó còn không biết nấu cơm cho cô ăn đâu.
Anh càng rửa càng bớt giận, rửa xong anh đặt nồi lên bếp từ, bật công tắc, không cần lo lắng gì, anh lại bắt đầu chống đẩy trên sàn phòng khách.
Không có thiết bị tập thể dục trong biệt thự, đó không phải là vấn đề đối với Lục Khải Minh.
Chỉ cần anh bằng lòng thì xô, bếp từ, mọi thứ có trọng lượng đều là đạo cụ của anh.
Lục Khải Minh đã luyện tập đến mức đổ mồ hôi, tâm trạng của anh cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đang định mặc quần áo bảo hộ ra ngoài chạy hai vòng thì một bóng trắng bước xuống cầu thang nhanh chóng lao vào bếp.