Diệp phu nhân hiển nhiên là không tin Nam Diễm làm, bà nói: "Kiều Kiều, con nghĩ kĩ lại xem?"
"Dì Vân,...lúc con rửa tay, có tháo vòng ra đặt trên bệ, trùng hợp chị ấy cũng có ở đó." "Phương Kiều Kiều" nói lí nhí như sắp khóc.
"Đi ra không lâu, con liền phát hiện để quên,... lúc quay lại đã không thấy" Cô ta bổ sung thêm.
Xung quanh lại càng xôn xao hơn, ánh mắt không ngừng dò xét Nam Diễm:
"Trời ơi còn nhỏ mà đã có tật xấu rồi sao?"
"Nghe nói lúc trước mẹ của nó vì nợ nần mà tự sát đó"
"Diệp phu nhân sao lại nhận nuôi một đứa ăn cắp chứ?"
Nam Diễm:???
...
Thấy phản ứng của mọi người, Huỳnh Thanh cười thầm trong lòng: "Chị Vân, em hy vọng chị sẽ không bao che cho kẻ trộm"
"Em biết chị rất thương Nam Diễm nhưng mà... em hy vọng chị sẽ công bằng" Bà ta tỏ vẻ khó xử nhìn Diệp phu nhân.
Phan Khuynh Vân nghe thấy đám đông không ngừng bàn tán, ánh mắt nhìn về Nam Diễm như cô thực sự là thủ phạm, bà khó chịu lên tiếng: "Thanh Thanh chị chắn chắc sẽ giúp em tìm cái vòng tay kia"
"Ai là người lấy thì phải điều tra rõ ràng nhưng chị khẳng định Nam Diễm sẽ không làm ra chuyện như vậy"
"Phương Kiều Kiều" đột nhiên khóc lên, ôm chầm lấy Huỳnh Thanh bên cạnh: "Mẹ...dì Vân nói đúng, chị ấy không phải là người như vậy đâu... là do con bất cẩn huhu..."
Huỳnh Thanh nhẹ nhàng an ủi: "Kiều Kiều, không phải do con, đừng khóc"
"Chị Vân, em cũng không phải đỗ oan cho con bé, chỉ là trong nhà vệ sinh lúc đó ngoài Nam Diễm ra thì không có ai cả"
Huỳnh Thanh giọng hơi lớn: "Không thì chúng ta xét con bé một chút"
Phan Khuynh Vân hỏi: "Xét cái gì?"
Huỳnh Thanh: "Xét người, còn có... xét phòng"
Diệp Cảnh Hỷ bức xúc: "Xét phòng? Dì muốn làm gì?"
Huỳnh Thanh: "Chỉ là muốn cho chắc chắn thôi..."
Nam Diễm nắm chặt tay, phải coi thường cô tới mức nào chứ? Xét người còn xét phòng: "Con không có làm"
Diệp Cảnh Hỷ hơi tức giận: "Dì Thanh, đây là Diệp gia, dì muốn xét là xét? Nam Diễm sẽ không làm ra chuyện như vậy"
Trong đám đông bỗng có tiếng nói phát ra:
"Ai mà biết được"
"Phải đó, nhìn mặt vậy thôi ai mà biết con người thật sự ra sao?"
"Lúc trước sống cực khổ như vậy, thấy đồ đắt tiền, nảy sinh lòng tham cũng là lẽ thường"
....
Diệp Cảnh Ninh ngồi gần đó, lúc này mới lên tiếng: "Nếu như không có thì sao?"
"Hửm? Nếu như không có thì sao?" Hắn lặp lại một lần nữa, mắt lạnh lùng quét qua đám người đang nói kia rồi nhìn Huỳnh Thanh.
Đám người kia im bặt.
"Thì chứng minh con bé không lấy thôi"
"Phương phu nhân, đây là chuyện ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của Nam Diễm nhà chúng tôi" Diệp Cảnh Ninh hơi nhăn mày: "Tôi có thể kiện dì tội vu khống"
Huỳnh Thanh như có chuẩn bị trước, bà ta tự tin: "Không có thì sợ gì mà không cho kiểm tra? Hay là muốn bao che cho kẻ trộm"
"Vậy thì cứ kiểm tra đi" Nam Diễm lên tiếng, khi đi ngang qua chỗ Diệp Cảnh Ninh, cô hơi liếc mắt nhìn người kia một cái.
...
Một lát sau, trong phòng cô, khung cảnh lộn xộn, mọi ngóc ngách bị lật tung. Sau hơn hai mươi phút, Trương quản gia đi ra lắc đầu, tỏ vẻ không tìm thấy.
Diệp phu nhân và mọi người đều thở phào... nhưng khi Nam Diễm nhìn sang Huỳnh Thanh cô lại bắt gặp nụ cười của bà ta.
Nam Diễm: Đờ mờ...
"Nam Diễm cái ví của con đâu? Không phải lúc đến có mang theo ví sao?" Huỳnh Thanh bất thình lình nói, ánh mắt quét về phía cô.
Cái ví? Cmn cô để nó ở trên bàn nãy giờ.
Lúc Trương quản gia mang cái ví của cô ra, nhìn hình dạng của nó Nam Diễm biết chuyện chẳng lành rồi.
Cái ví của cô đâu có phồng đến như vậy...
Nam Diễm: Đệt
Keng keng
Chiếc vòng rơi ra, âm thanh kia khiến Nam Diễm cảm thấy đinh tai nhứt ốc.
Nam Diễm kìm nén, xúc động muốn khóc: "Con xin thề, con không hề làm ra chuyện này"
"Vậy, giải thích đi vì sao chiếc vòng lại ở trong ví" Huỳnh Thanh lại nói.
Nam Diễm biết chỉ có cô mới cứu được mình, đi lên trước mặt bà ta: "Cái ví này, từ lúc con vào tiệc đã không còn bên cạnh con nữa, nó vẫn luôn ở trên bàn dưới đại sảnh"
"Trong khoảng thời gian đó, ai cũng có thể lấy trộm cái vòng kia và bỏ vào trong đó"
Huỳnh Thanh giọng hơi cao: "Lấy cái gì chứng minh là cái ví vẫn luôn ở đó,... không chừng..."
Diệp Cảnh Ninh ngắt lời bà ta: "Vậy thì kiểm tra camera là được"
Huỳnh Thanh hơi thay đổi sắc mặt: "Diệp gia là muốn bao che cho kẻ cắp sao? Chứng cứ đã rõ thế mà"
Diệp Cảnh Quân không biết từ đâu xuất hiện: "Chỉ là check camera thôi, dì Thanh cũng đâu cần nói như thế, người làm sai chắc chắn Diệp gia sẽ không bỏ qua"
Diệp Cảnh Hỷ cũng tán đồng: "Phải, kiểm tra là biết thôi"
Huỳnh Thanh: "..."
.... Một tiếng sau
Kết quả đã có, video được trích xuất, phát lại trên màn hình lớn, vẫn là khung cảnh đại sảnh quen thuộc, đến cảnh Nam Diễm bước vào, video ngày càng dài.... Bỗng nhiên trên màn hình, xuất hiện một bóng dáng lạ lẫm, người kia trên tay cầm cái vòng giống hệt của "Phương Kiều Kiều", len lén bỏ vào trong ví của Nam Diễm.
Mọi người xung quanh "ồ" lên một tiếng.
Nam Diễm lén cười một cái nhìn sang "Phương Kiều Kiều", còn có gương mặt tái xanh của Huỳnh Thanh bên.
A lêu lêu
Chị mày là nữ phụ mà sao dễ chết như vậy được
Haha
Trời giúp ta.
Sau khi điều tra, người lấy cái vòng là phục vụ của buổi tiệc, cô ta khai là vì thấy cái vòng quý giá nên nổi lòng tham, cô giấu trong cái ví kia là muốn một lát có thể dễ dàng mang ra ngoài.
Nam Diễm tin chắc là mẹ con "Phương Kiều Kiều" đã làm, cô phục vụ kia chỉ là cái bia đỡ đạn thôi.
Kết quả đã có, Nam Diễm được giải oan, Huỳnh Thanh đang định lẳng lặng ra về...
Diệp Cảnh Ninh lên tiếng: "Phương phu nhân, không phải dì nên xin lỗi sao?"
Huỳnh Thanh: "Xin lỗi cái gì?"
"Dì vu oan Nam Diễm, làm em ấy mất mặt trước bao nhiêu người". Diệp Cảnh Ninh cười cười lại nói: "Dì nghi ngờ nhân phẩm của em ấy, cũng là nghi ngờ nhân phẩm Diệp gia chúng tôi"
Huỳnh Thanh nhanh chóng đi đến nắm tay Diệp phu nhân: "Chị Vân, em không có, chỉ là cái vòng đó quá quý giá nên em mới như vậy"
Phan Khuynh Vân không vui, bà im lặng, gật gật đầu tỏ vẻ không sao
"Chị Nam Diễm là em không đúng, em xin lỗi chị" "Phương Kiều Kiều" đột nhiên tiến đến nắm tay cô.
"Anh Cảnh Ninh là do em hồ đồ, tại cái vòng là vật gia truyền nên em có hơi vội vàng, suy nghĩ không thấu đáo nên mới làm mọi người hiểu lầm chị ấy" "Phương Kiều Kiều" nói chuyện giọng nức nở, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Diệp Cảnh Ninh im lặng nhìn không lên tiếng...
Nam Diễm: Cái thằng cha này nữa, lạnh lùng cho cố vô, sau này người ta là vợ anh đó.
"Chị Nam Diễm, chị tha thứ cho em được không?" Người nọ vẫn khóc, giọng nũng nịu.
Nam Diễm gật gật đầu: "Ờ... tha thứ"
Diệp Cảnh Ninh tỏ ý không bỏ qua, hắn lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia: "Phương phu nhân"
Bà ta làm sao có thể xin lỗi kia chứ: "Ha ha... chỉ là hiểu lầm thôi mà"
Diệp Cảnh Ninh: "Ừm, tôi biết"
Huỳnh Thanh mặt hơi ngượng: "Cảnh Ninh à, không phải cũng đã giải quyết xong rồi sao, con cũng không nên làm khó dì như vậy"
Diệp Cảnh Ninh: "Không khó"
Huỳnh Thanh: "..." Nhưng bà ta thấy khó.
Một lúc sau, mọi người chứng kiến cảnh Phương phu nhân cao cao tại thượng cúi đầu xin lỗi Nam Diễm.
Nam Diễm: Ha, cảm thấy sống không thọ a.
Bữa tiệc sóng gió cuối cùng cũng kết thúc, Huỳnh Thanh náo ra một trận lớn như vậy, bị chồng mình, Phương Thanh Sơn hằn học kéo đi.
...
Phương gia
"Kiều Kiều con yên tâm, con nhỏ đó chỉ là gặp may thôi" Huỳnh Thanh lên tiếng an ủi.
"Phương Kiều Kiều" tức giận, ném đồ lung tung, cả căn phòng trở nên hỗn loạn
"Á..., không phải mẹ nói đã chuẩn bị kĩ càng rồi sao?"
"Còn có dì Vân, mẹ nói xem, sau này dì ấy sẽ ghét con không? Anh Cảnh Ninh sao lại bảo vệ con nhỏ đó chứ?"
"Không đâu con gái yêu, lần này là mẹ sơ xuất" Huỳnh Thanh nhếch mép: "Chúng ta đợi cơ hội khác, lần sau nó không dễ dàng mà thoát được đâu"