Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 30: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn - Chương 30 Ai hại ai?



"Tôi có thể ngồi cùng em không? Thưa tiểu thư..."

Giọng nói phát ra từ một chàng thanh niên cực kì tuấn tú, người nọ thẳng thớm đứng trước mặt Nam Diễm, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi cười nhẹ.

Nam Diễm nhìn thanh niên kia nặng nề nuốt ngụm nước, kể cả ở kiếp trước hay kiếp này, cô chưa một lần nào được nhận được lời làm quen của bất kì người con trai nào.

"Em thật sự rất xinh đẹp." Thanh niên lại cong mắt cười.

Lời mật đào tán tỉnh tựa như lấn át cả đống âm thanh tạp nham ngoài kia, con ngươi Nam Diễm không ngừng quan sát người trước mặt.

Là tiếng gọi của vận đào hoa hay sự may mắn trên trời rơi xuống?

Là định mệnh đời cô hay chân mệnh thiên tử?

Nam Diễm còn miên man suy nghĩ, thanh niên kia đã bất thình lình đưa tay kéo cô đứng dậy.

Vì động tác quá bất ngờ Nam Diễm còn chưa kịp vùng vẫy, hắn đã nhanh chống bắt lấy eo cô ghì chặt, áp sát cô vào người hắn.

"Em có tin vào tình yêu sét đánh không?" Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.

Nam Diễm vẫn im lặng

Như không muốn bỏ cuộc, hắn nhanh chống điều chỉnh lại biểu cảm cứng đơ của mình, thoắt một cái liền biến hóa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

"Em thật thú vị."

Gai óc nổi lên từng đợt, Nam Diễm vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn, né sang một bên, cô thật sự mắc ói tới nơi rồi.

Mẹ nó!

Trong sách, tình tiết này cô nhớ, tình cảnh đại khái là "Nam Diễm" cũng trong chính bữa tiệt này mà say bí tỉ, ngây ngốc ngồi một chỗ, một thanh niên trai trẻ cũng chính là thằng cha này xuất hiện không ngừng thì thầm ba hoa.

"Nam Diễm" say rồi làm gì biết trăng mây gì, nhìn hắn lại lầm tưởng thành nam chính. Lúc này thì hay rồi, một đêm phóng túng, trên những tầng mây của ái dục, cô điên cuồng gọi tên Diệp Cảnh Ninh.

Đến lúc tỉnh lại cũng đã muộn.

Mất đi lần đầu quý giá lại còn bị quay clip, "Nam Diễm" xem đi xem lại không ngừng hết tua rồi lại bấm dừng như muốn xác định điều gì đó.

Cơ thể trong clip là cô, gương mặt cũng là cô nhưng người kia không phải Diệp Cảnh Ninh.

Gã trai nhìn cô nở nụ cười bệnh hoạn, hắn ép cô làm tình nhân để thỏa mãn, uy hiếp sẽ tung clip.

"Nam Diễm" tất nhiên không dám từ chối.

Cô không muốn bí mật này lộ ra.

Nhưng hắn ta thật sự có bệnh, mỗi lần làm tình, "Nam Diễm" đều hứng chịu bị hắn ta bạo lực, đánh đập.

Sau này, hắn bức ép "Nam Diễm" đến đường cùng, cuối cùng bị cô một nhát đâm chết trên giường. Đây chính là bước ngoặc khiến "Nam Diễm" ngày càng lún sâu trong tội lỗi.

Trở lại với thực tại, thằng khốn này vẫn cúc cu không ngừng, nghe đến ngứa tai.

Nam Diễm thật sự muốn cho hắn này một cái tát. Nói là làm, một tiếng "bốp" vang dội, mặt hắn lệnh sang hẳn một bên.

Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, nghiếng răng ken két, giọng nói ồn ồn chửi tục một câu: "Mẹ... con khốn dám đánh tao."

Còn chửi được xem ra cô ra tay hơi nhẹ.

Nam Diễm mặt mày bình tĩnh, lấy hết sưc lực tung một cú đá thẳng ngay hạ bộ của hắn.

"Á... á..."

- Bốp-

Thêm cái nữa nè.

"Tao, tao nhất định chơi chết mày... a."

Nhìn thằng khốn hại đời "Nam Diễm" la hét nằm dưới đất, Nam Diễm kiêu ngạo hất tóc ra sau, tay chống nạnh, hệt như lão đại.

Chậc.

Quá đã.

Nhạc lớn nên xem ra hẳn là không ai chú ý đến bên này, Nam Diễm bình thản rời đi bỏ lại gã trai gương mặt xanh lét, ôm lấy đũng quần mà la lói.

- -----------------

"Sao lại thất bại chứ? Đã bàn kế hoạch rồi mà... thằng vô dụng."

Âm giọng của Lương Tuệ Nhi không cao nhưng dễ dàng nhận ra cô ta đang cực kì khó chịu.

"Không phải mày nói nhỏ đó dễ dụ sao? Mày nhìn tao xem."

"Ngay từ đầu, tao nên bỏ thuốc rồi chơi chết nó."

Là giọng của gã trai, nếu nhìn kĩ có thể thấy khi nói mấy lời này mặt hắn vặn vẹo vô cùng.

"Mày định đi đâu? Còn chưa trả tiền công cho tao."

Nhìn thấy Lương Tuệ Nhi muốn rời đi hắn hung hăng kéo tay cô ta lại.

"Kế hoạch thất bại mà mày còn muốn tao đưa tiền... tao bị ngu chắc."

"Buông tao ra."

Càng nói tay hắn càng siết chặt, Lương Tuệ Nhi đau đến kêu rên nhưng cái rên này khi rơi vào tai gã trai lại thành âm thanh khiến hắn ta vừa nghe liền nổi hứng muốn làm tình ngay tại chỗ.

Hắn đột ngột tiến gần đến áp sát mình vào Lương Tuệ Nhi, phì hơi vào tai cô ta.

"Bây giờ tao không muốn tiền nữa, tao muốn mày..."

Lương Tuệ Nhi nghe đến đây liền sợ hãi, cô ta biết rõ tên này biến thái đến cỡ nào, giọng nói run run: "Tao trả tiền cho mày... mày buông tao ra."

"Thằng chó buông tao ra."

"Buông ra."

"Khốn nạn... thả ra."

"Á..."

Gã trai phớt lờ mấy lời kia, thẳng hướng căn phòng gần đó mà kéo theo Lương Tuệ Nhi đang run rẩy đi vào.

- Ập-

Cánh cửa đóng lại, tiếng la hét của Lương Tuệ Nhi biến mất...

Hôm sau, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, Nam Diễm nhoài mình nhìn ra bên ngoài.

Mặt biển xanh lơ, sóng miên miết xô vào bờ, gió thổi đến đem theo cái vị mằn mặn thấm nhuần vào từng ngõ ngách.

Hôm nay có hoạt động, đám đông bắt đầu ùn ùn kéo ra biển.

Dù bay, lướt ván, mô tô nước, cano kéo phao,...

"Chơi cái nào đây?" Yên Trà trầm tư suy nghĩ.

Một kiếp nằm trên giường bệnh đã quá đủ, Nam Diễm nhìn một loạt trò mạo hiểm mà hứng khởi bừng bừng.

"Chơi hết."

Chuẩn bị khởi động tay chân, nhân viên bãi biển giúp cả hai mặc áo phao vào người, tinh thần sảng khoái không thôi.

"Nam Diễm, tớ đi trước đây... hú." Yên Trà không chờ nổi liền nổi hứng chạy trước.

"Được, nhớ cẩn thận." Nam Diễm cười cười vẫy tay.

Đến lượt Nam Diễm, cô vừa gồi lên trên mô tô nước, lúc chuẩn bị vặn tay ga chạy đi, không biết Lương Tuệ Nhi từ đâu xuất hiện leo lên ngồi phía sau cô.

Không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, Nam Diễm cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình hệt ma quỷ đang muốn giết chết con mồi.

"Làm gì?"

"Để tao chơi với mày nha." Lương Tuệ Nhi âm dương quái khí nói một câu.

Dự cảm chẳng lành, Nam Diễm quyết định đi xuống không chơi nữa nhưng đã muộn rồi, Lương Tuệ Nhi không biết vì cái mà phát điên, cô ta đột ngột vặn mạnh tay ga phóng đi với tốc độc cực nhanh.

"Nam Diễm, đừng trách tao."

Cùng với tiếng gió ù ù là cái giọng nói oan oan của Lương Tuệ Nhi.

"Cô điên rồi sao? Mau dừng lại" Nam Diễm hét lên.

Lương Tuệ Nhi đột nhiên cười lớn, đầu ngón tay báu chặt vào eo Nam Diễm khiến cô đau điến. Chớp lấy cơ hội, Lương Tuệ Nhi đưa tay đẩy mạnh Nam Diễm xuống nước.

- Ùm, ùm-

"Tao thành ra thế này là vì mày."

Giọng Lương Tuệ Nhi đay nghiến, ngón tay báu chặt vào da thịt, nhớ lại tối qua, cô ta lại buồn nôn không thôi.

Tất cả là tại con khốn này, là tại nó, tại nó.

Nam Diễm ngu người, cô đã làm gì đâu...

"Nam Diễm, tao tiễn mày đi chết nhé." Lương Tuệ Nhi nhoẻn miệng cười nhìn Nam Diễm không ngừng ngụp lặn dưới nước.

Nam Diễm tức đến trợn mắt, cả quá trình hết lần này đến lần khác tránh né "Phương Kiều Kiều" lại không ngờ kiếp nạn của mình lại là Lương Tuệ Nhi này.

Má nó!

Cái thiết lập nhân vật học sinh độc ác gì đây?

Do bất ngờ rơi xuống, tư thế lại không đúng, nước biển bắt đầu tràn vào khoang mũi, cũng may cô có mặc áo phao nên bây giờ cơ thể bắt đầu ổn định lại....

Nhưng áo phao của cô bị gì thế này? Dây cài bảo hộ bị đứt hoàn toàn, áo phao theo sóng trượt khỏi cơ thể cô mà trôi đi.

Cmn! Cô không biết bơi.

Nam Diễm cố vùng vẫy nhưng càng lúc càng khó thở, mắt mờ, tai ù.

Cô sẽ chết.

Sẽ chết.

Không lẽ cứ như vậy mà chết đi?

Dưới làn nước lạnh ngắt, ánh sáng nhập nhòe, khung cảnh hỗn loạn, Nam Diễm thề kiếp sau nhất định sẽ đi học bơi...

- ------------

Cực cưng ơi, anh đăng chap mới rồi nè.

Mấy cục cưng nhớ Follow với Thả Sao cho anh nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.