Nam Diễm đứng trước gương, nhìn bản thân bị người kia điều khiển như búp bê được lên sẵn dây cót, quần áo lộn xộn được Diệp Cảnh Ninh chỉnh đốn lại ngay ngắn.
"Xong rồi, xuống nhà thôi."
Nói xong, hắn từ đằng sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên gáy cô một một nụ hôn, môi hắn lành lạnh khiến từ đầu đến chân Nam Diễm đều cảm thấy choáng váng.
Thủ tục xong xuôi...
Trên bàn ăn lớn, Nam Diễm và Diệp Cảnh Ninh ngồi đối diện nhau, ánh đèn bạc chiếu xuống làm loang lổ cái bóng của cả hai trên mặt bàn.
Khung cảnh tựa như một vở kịch, Diệp Cảnh Ninh chính là kẻ diễn giỏi nhất, Nam Diễm dù đã đọc qua sách như không thể tin được, nam chính mà cô đối diện lại đáng sợ như thế.
Người cường thế cô lúc nãy và người ngồi cùng cô bây giờ rõ ràng là hai kẻ hoàn toàn khác nhau.
Diệp Cảnh Ninh thành công dựng cho mình một vẻ ngoài cao lãnh ôn nhu, một người thành đạt, chính trực, một người khi đứng trước ba mẹ mình luôn giữ một gương mặt điềm tĩnh, đĩnh đạc.
Một người đàn ông tiêu chuẩn.
Không biết có phải ảo giác hay không, quanh thân hắn luôn mang đến cảm giác nghiền ép khiến Nam Diễm bức bách đến nghẹt thở.
Nam Diễm cố gắng giữ cho cảm xúc bên trong mình không bộc lộ ra ngoài, nhưng sự lo lắng và căng thẳng vẫn hiện hữu trong ánh mắt và cử chỉ nhỏ nhặt của cô.
Diệp Cảnh Ninh đem tất cả biểu cảm của Nam Diễm thu vào đáy mắt, bàn tay cầm đũa chững lại.
"Bác Trương, đồ ăn không hợp khẩu vị của bạn nhỏ, bảo nhà bếp làm lại." Hắn ra lệnh.
"Vâng, cậu chủ." Bác Trương quy củ đứng bên cạnh nhận mệnh liền nhanh chóng phân phó người dọn dẹp các món trên bàn.
Nam Diễm vừa kịp hoàn hồn liền thấy một màn như thế, vội ngăn cản.
"Không, không cần...đồ ăn rất ngon, không cần đâu."
"Nếu ngon... sao em không ăn? Bác Trương bảo nhà bếp làm lại." Hắn lại nói.
Nhìn thấy động tác của bác Trương, rất nhanh Nam Diễm liền gắp cho mình một miếng thịt bỏ vào đĩa.
"Em ăn... em ăn..."
Phía bên kia, cho đến khi Diệp Cảnh Ninh nhìn thấy Nam Diễm thật sự đưa thức ăn vào miệng, ánh mắt hắn mới rời đi.
Chính là cảm giác này, cái mà Nam Diễm luôn vô hình cảm nhận được từ hắn.
Hắn khiến cô bức bối, sợ sệt, cảm giác rằng lời nói của hắn chính là thứ mà cô không thể chối từ.
Xung quanh chỉ còn cô và hắn, hiện hữu một bữa tối ấm áp, ngon miệng nhưng có lẽ không ai biết được có cái gì đó đang luân chuyển trong không khí.
Êm ả, bình lặng nhưng rõ ràng chỉ cần một hành động nhỏ liền có thể khiến nó rách toạc.
"Cảnh Ninh, anh sẽ gặp được người phù hợp." Nam Diễm nghiêm túc nhìn hắn.
Có lẽ sẽ không lâu nữa thôi Phương Kiều Kiều sẽ xuyên không đến, bọn họ rất nhanh sẽ yêu nhau, tội tình gì hắn lại phải làm như vậy với cô.
"Cô gái đó tài giỏi, xinh đẹp...Cảnh Ninh thật ra sau đêm đó, có thể anh chỉ nhầm lẫn một chút về cảm xúc mà thôi."
"Em không giống cô ấy...em không thích hợp."
Nam Diễm vừa dứt lời, người đối diện liền đặt mạnh đũa xuống bàn khiến nó phát ra tiếng động rất lớn, đủ để cô giật bắn mình.
Âm thanh sắc bén cắt ngang mọi thứ...
Diệp Cảnh Ninh nâng mi nhìn cô, hắn không rõ người mà Nam Diễm luôn miệng nhắc đến là ai, hắn không quan tâm cũng không muốn biết.
Nhưng cái thái độ năm lần bảy lượt hướng hắn đến người phụ nữ khác của cô khiến hắn cảm thấy tức giận.
Ngang nhiên chọn lựa thay hắn, suy nghĩ thay hắn, quyết định thay hắn.
Nam Diễm, em đúng là to gan lớn mật...
Ánh mắt hắn bao phủ bởi một biển xúc cảm đen tối, khao khát chiếm hữu cô ngày càng trở nên cuồng nhiệt.
Rõ ràng Diệp Cảnh Ninh kiểm soát cảm xúc rất tốt, từ nãy giờ, gương mặt vẫn tĩnh lặng không dao động.
Nam Diễm không ngừng quan sát biểu cảm của Diệp Cảnh Ninh, lúc này cô thật sự hối hận vì đã nói mấy lời đó.
Bất ngờ người trước mắt đứng dậy, Nam Diễm ngơ ngác nhìn hắn từ đối diện đổi sang ngồi bên cạnh mình.
Cô gần như ngừng thở hệt như sợ hắn lại làm ra hành động quá đáng.
"Không phải đã nói là bồi em sao? Nào, há miệng..."
Gương mặt hắn không nhìn ra vẻ gì là tức giận, từ từ đưa thìa vào sát miệng cô.
Nam Diễm hối hận rồi.
Môi cô mấp máy, thuận theo ý hắn mà mở miệng, lúc này Diệp Cảnh Ninh mới hài lòng nhìn cô.
"Thật ngoan." Hắn nói.
Dáng vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra của hắn càng khiến Nam Diễm sợ hãi, cô bắt đầu run rẩy.
"Thật ra..."
Trong một khắc, Nam Diễm cố gắng mở miệng để nói điều gì đó, nhưng trước khi cô kịp phát ngôn, Diệp Cảnh Ninh đã nhanh chóng đưa ngón tay lên môi của cô, ngăn chặn mọi âm thanh.
"Suỵt...bạn nhỏ, lúc ăn không nên nói chuyện có biết không?"
Câu nói kết thúc, thu lại vẻ ác liệt, Diệp Cảnh Ninh trở lại phong thái ôn nhu như cũ từng chút từng chút cẩn thận bồi cô.
Hắn muốn kiểm soát cô.
Đó là những gì Nam Diễm nghĩ đến ngay lúc này, ánh mắt hắn sắc lẹm, không chút nhân từ nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt sâu thẳm hệt như bùng lên ngọn lửa lớn, nó lan ra rất nhanh, tỏa sáng cùng nóng bức như muốn thiêu đốt tâm can Nam Diễm.
Trong sửng sốt, bàn tay Diệp Cảnh Ninh cưỡng ép đem cằm Nam Diễm siết chặt, ép cô ngẩng đầu nhìn hắn.
"Diễm, em sai rồi, ngay từ đầu, chỉ có em mới phù hợp với anh... cũng chỉ có anh mới phù hợp với em."