Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 57: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn - Chương 57 Giống như một loại tái sinh



"...băng qua thời không xanh thẳm, tôi và em nhất định sẽ có ngày gặp lại..."

—----------

Thời gian trước Nam Diễm cũng biết dù bản thân có tránh né ra sao cũng không thoát nổi Diệp Cảnh Ninh. Cô biết chỉ cần cô ngoan ngoãn, Diệp Cảnh Ninh chắc chắc sẽ nhẹ nhàng hơn với mình.

Hắn muốn ngủ với cô, Nam Diễm cũng không còn thái độ phản kháng như trước, vì dù có phản kháng hay không, kết cục vẫn là hắn làm cô đến chết đi sống lại, nhiều lần hắn giống như muốn trừng phạt, ác liệt đến độ mỗi lần xong xuôi, hạ thân Nam Diễm đều bị đau.

Cho nên nếu hắn muốn Nam Diễm đều có thể nhắm mắt mà làm liều...

Nam Diễm nói ngoan thì cũng không hẳn, việc cô dọn ra khỏi Diệp gia, cô cũng dự đoán được, Diệp Cảnh Ninh sẽ tức giận xông đến nhà cô mà phát tiết nhưng bất ngờ là hơn một tháng trời, một cái bóng của hắn cũng không thấy.

Những tưởng hắn có lẽ đã đâm ra nhàm chán với mình cho nên cô mới thoải mái, vui vẻ nhưng tầm ngầm lại nghĩ có gì đó không đúng.

Nam Diễm cũng không rõ là ở chỗ nào nhưng việc Diệp Cảnh Ninh im hơi lặng tiếng như vậy quả thật cũng gây cho cô cảm giác lo sợ không ít.

Diệp Cảnh Ninh ấy mà, hắn càng bình tĩnh thì cơn điên của hắn càng dữ dội.

Giờ phút này, Nam Diễm đang phải đối mặt với cái thứ đang có dấu hiệu trỗi dậy, đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ cũng rối tung lên hết cả.

"Đừng, Diệp Cảnh Ninh, mẹ anh đang ở đây."

Diệp Cảnh Ninh nhếch miệng cười, sờ vào lưng Nam Diễm vuốt ve lên xuống.

"Không được, mỗi lần gặp em, anh liền không kiềm chế nổi."

Nam Diễm đoán chừng với cái tính cách ác liệt của Diệp Cảnh Ninh sợ rằng hắn thực sự sẽ đè cô ra tại đây mà cưỡng gian.

"Không...không được..."

"Sao lại không được? Chúng ta làm với nhau cũng đâu phải lần một lần hai."

"Không muốn, sẽ bị phát hiện."

Nam Diễm bày ra cái vẻ rụt rè, tránh né vấn đề muốn hành sự của Diệp Cảnh Ninh, cô biết người này cũng đã hơn một tháng không gặp mình, tinh lực dồi dào, hắn lại là kẻ càng ăn càng đói khát. Cô chung quy vẫn lo lắng nếu ở tại cái chỗ này bày ra hành động xấu hổ, e là cái kim giấu lâu ngày lại lòi ra.

Người của Diệp gia đang ở đây, dì Vân của cô cũng đang ở đây.

"Anh...anh cũng đã hứa sẽ không để ai biết mà."

Nhìn thái độ sợ sệt của Nam Diễm, sắc mặt Diệp Cảnh Ninh không có gì thay đổi, duỗi tay bế Nam Diễm đi đến giường lớn, bản thân hắn cũng thuận thế ngồi xuống đặt cô ngồi trong lòng mình.

Diệp Cảnh Ninh vốn biết da thịt Nam Diễm rất mềm nhưng cũng không ngờ lại mềm mại đến thế, cộng thêm việc cô ngồi trên đùi hắn lại động đậy không yên, vô ý cọ xát vào nơi đang căng trướng đến phát đau của hắn.

Bản thân Diệp Cảnh Ninh cũng không biết rõ tại sao hắn lại đi chọn cái tư thế này mà ngồi xuống, không phải là tự lấy đá đập chân hay sao?

Diệp Cảnh Ninh sớm đã không chịu nổi, hắn ôm lấy eo mềm của Nam Diễm, đầu mũi chạm vào hõm cổ của cô, giọng nói khàn đặc.

"An phận một chút."

Nam Diễm ngơ ngác, cô có gì mà không an phận, chỉ là Diệp Cảnh Ninh lại chọn cái tư thế để cô ngồi lên đùi của hắn, bất quá với cái kiểu này Nam Diễm cảm thấy không thoải mái cho lắm cho nên mới nhúc nhích một xíu.

Diệp Cảnh Ninh nhìn cái vẻ không hiểu chuyện gì của Nam Diễm nhịn không được bật cười một tiếng.

"Không phải em không muốn làm sao? Nếu không muốn thì đừng động nữa."

Hồi sau, đến khi Nam Diễm cảm giác được cái gì đó dưới mông đã cộm lên một khối lớn thì mới nhận ra được ý nghĩa của câu nói kia.

"Anh thả tôi xuống,...tôi muốn thay đồ, dì Vân đang đợi tôi xuống ăn cơm..."

"Anh thay giúp em."

"Không được."

"Chỗ nào của em anh chưa thấy qua."

"Nhưng..."

"Một là anh thay cho em, hai là anh xé nát bộ đồng phục này rồi thay cho em."

Nam Diễm cứ như thế bị Diệp Cảnh Ninh cưỡng chế thay đồ...

"Để...để tôi."

Nam Diễm không dám động đậy, nhìn Diệp Cảnh Ninh đang cúi đầu cài từng cúc áo cho mình.

Không biết có phải do cô bị ảo giác hay không, động tác của hắn hình như hơi chậm.

"Cứ để anh, gần xong rồi."

Diệp Cảnh Ninh sắc mặt bình ổn, ngón tay di chuyển thật nhẹ, cúc áo đều đặn được cài lại từng chút một, cho đến khi hắn chạm đến cúc áo nơi bầu ngực căng tròn đang đều đặn hít thở lên xuống.

"Sao...sao thế?"

Nam Diễm nhìn đến bàn tay bất động của Diệp Cảnh Ninh, ngơ ngác hỏi.

Hô hấp Diệp Cảnh Ninh dần nặng nề...

- Rầm-

Diệp Cảnh Ninh bất ngờ đè Nam Diễm lên giường lớn, hành động quá lớn, đèn ngủ bên cạnh bị hất mạnh rơi xuống đất tạo ra âm thanh không hề nhỏ.

"Bạn nhỏ, sao lại mê người thế chứ?"

"Anh..."

Bỏ qua sự kháng cự của Nam Diễm, hắn đưa tay đẩy áo lót của cô lên, cúi người ngậm lấy đầu v* nhạy cảm, vừa mút vừa cắn như thưởng thức viên kẹp hắn ưng ý.

Hơi thở nóng rực của Diệp Cảnh Ninh phả lên làn da nhẵn mịn, từng âm thanh khó nói phát ra, đầu lưỡi hắn câu lấy đỉnh hồng, nhẹ nhàng vờn quanh.

Nam Diễm gần như nít thở, cảm giác ngứa ngáy lan đến khiến cô cũng rên lên.

"Diệp Cảnh Ninh...ưm...dừng lại..."

Toàn thân như có đàn kiến bu lấy, đầu v* nhạy cảm tràn ngập trong ẩm ướt, hết liếm rồi đến cắn. Diệp Cảnh Ninh ngậm chặt lấy một bên bầu ngực non mềm, bên còn lại hắn cũng không buông tha, chơi đùa đến đủ hình đủ dạng.

"Tiểu Diễm, có chuyện gì thế?"

Tiếng nói của Phan Khuynh Vân ngoài cửa gần như phá vỡ mọi mộng mị, có lẽ âm thanh rơi vỡ quá lớn đã kinh động đến những người ngoài kia.

Nam Diễm giật mình vô thức đẩy đầu Diệp Cảnh Ninh ra, Diệp Cảnh Ninh lại không muốn, hắn càng ôm cô chặt hơn, động tác trên ngực lại thêm quá quắt hơn.

"Dạ...con không sao, không...không cẩn thận làm rớt đồ thôi ạ."

Nam Diễm cố điều chỉnh giọng nói sao cho bình thường nhất có thể mà đáp lời nhưng trong này, Diệp Cảnh Ninh vẫn đeo bám phía trên ngực của cô mà làm loạn.

Vừa mút vừa cắn.

"Nhà bếp làm xong rồi, tiểu Diễm xuống ăn thôi con."

"Dạ...con, con... xuống ngay."

"Tiểu Diễm, giọng con sao thế? Dì vào được không?"

Nghe đến đoạn, Nam Diễm không giữ nổi bình tĩnh, loạn tay loạn chân đánh vào người Diệp Cảnh Ninh cầu xin hắn buông tha nhưng hắn điếc lại không sợ súng.

Luật động không ngừng nghỉ.

"Tiểu Diễm..."

Nam Diễm còn chưa trả lời thì Diệp Cảnh Ninh đã vén váy cô lên, cách lớp quần lót mỏng, ngón tay dài không ngừng sờ mó phía dưới.

Cả cơ thế Nam Diễm mềm nhũn không ngừng run lên, cộng thêm việc Phan Khuynh Vân ở ngoài cửa, cô loạn lại càng thêm loạn.

"Đừng, xin anh." Cô nắm lấy cổ áo Diệp Cảnh Ninh mà năn nỉ.

Diệp Cảnh Ninh không để ý, hắn vẫn không ngừng động tác, càng làm càng quá đáng hơn, ngón tay hắn vuốt ve khắp nơi chỗ hoa huy*t sớm đã ẩm ướt.

"Tiểu Diễm?"

"Dạ, con không sao, con thay đồ rồi xuống ngay ạ."

Nam Diễm vội vàng giữ chặt tay Diệp Cảnh Ninh không cho hắn đi xa hơn.

Lát sau, Diệp Cảnh Ninh nhìn về phía cửa lại ngước mắt nhìn Nam Diễm: " Bà ấy đi rồi, em đừng lo."

Đến lúc này Nam Diễm mới thở ra một hơi nhẹ nhàng, lấy hết sức đẩy người trên thân ra, vội chỉnh lại quần áo.

Thay đồ cho cô cái gì chứ, hắn chỉ biết ức hiếp cô mà thôi.

Diệp Cảnh Ninh cũng không muốn trêu ghẹo Nam Diễm nữa, hắn buông cô ra vừa định giúp cô chỉnh lại quần áo thì Nam Diễm đã gạt tay hắn sang một bên không nhìn hắn cũng không nói lời nào, một mạch mở cửa đi ra.

Cho đến khi cửa đóng lại, bàn tay bị gạt sang của Diệp Cảnh Ninh vẫn lửng lơ giữa không trung.

Diệp Cảnh Ninh hắn hình như bị bạn nhỏ giận rồi...

Trên bàn ăn, nói như thế nào nhỉ, tình cảnh chính là Nam Diễm từ đầu chí cuối cũng không nhìn lấy Diệp Cảnh Ninh một cái.

Nam Diễm ăn từng miếng nhỏ, đồ ăn ngon lại có dì Vân bên cạnh nói chuyện vui vẻ, bất giác ai đó lại trở nên thừa thãi.

Phan Khuynh Vân múc cho Nam Diễm bát canh gà nóng hổi: " Tiểu Diễm ăn nhiều một chút, gần đây con lại ốm rồi, phải ăn thật no rồi hãy về."

Nam Diễm vui vẻ nhận lấy: "Dạ, con cảm ơn dì."

Diệp Cảnh Ninh nghe mấy lời của mẹ mình cũng âm thầm quan sát Nam Diễm phía đối diện, tuy cơ thể Nam Diễm nói ốm thì đúng là ốm nhưng chỗ nào cần có liền có, mềm mại lại đầy đặn.

Diệp Cảnh Ninh cười cười nhìn Nam Diễm ăn uống no say, bất giác hắn cũng ăn được nửa chén cơm.

Ăn được một lúc, Phan Khuynh Vân có điện thoại nên phải tạm thời ra ngoài nghe, lúc này trên bàn ăn cũng chỉ còn lại hai người.

Nam Diễm và Diệp Cảnh Ninh.

Diệp Cảnh Ninh xoay bàn ăn, một dĩa thịt heo chiên giòn đưa đến trước mặt Nam Diễm: "Không phải em thích ăn món này sao? Ăn nhiều một chút."

Nam Diễm vẫn không nói lời nào, cắm mặt ăn uống, một đũa cũng không động đến món thịt kia.

"Không ăn? Hay là bạn nhỏ muốn ăn cái khác." Diệp Cảnh Ninh nhướng mày, ánh mắt đầy hàm ý nhìn Nam Diễm.

Lúc này Nam Diễm mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, dưới ánh mắt xinh đẹp kia, liền nâng đũa gắp miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng.

Nam Diễm chợt nhận ra việc bản thân cô sợ Diệp Cảnh Ninh này có lẽ đã ngấm vào máu rồi...

Chớp mắt, bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc, đến khi về, dì Vân lại một mực muốn Diệp Cảnh Ninh đưa cô về.

Nam Diễm diện mọi lý do lại không đấu nổi Diệp phu nhân, cứ thế Nam Diễm lại lần nữa được nam chính đại nhân đích thân thân chinh đưa về nhà.

"Vẫn còn giận?"

Diệp Cảnh Ninh lái xe, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước, từ lúc lên xe, cả không gian yên tĩnh đến mức làm hắn khó chịu.

"Không có."

Nam Diễm không quay đầu mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài mà đáp lời, qua mất hồi lâu cũng không thấy người kia có bất ký động tĩnh gì, Nam Diễm cũng khá mệt quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đúng lúc này cô nghe hắn lên tiếng.

"Anh xin lỗi."

Nam Diễm bỗng giật mình, cô quay sang nhìn Diệp Cảnh Ninh đúng lúc hắn cũng đang nhìn mình.

Sai rồi, sao lại có thể? Người cao ngạo như Diệp Cảnh Ninh lại đi nói lời xin lỗi với cô.

Rất lâu sau đó, Diệp Cảnh Ninh đột nhiên thái độ có chút thay đổi, hòa hoãn lại ôn nhu, hắn nói.

"Nam Diễm, em có tin vào kiếp trước kiếp này không? Giống như một loại tái sinh."

Nam Diễm chợt khựng lại, hắn đang nói cái gì thế, tái sinh? Diệp Cảnh Ninh sao lại nói chuyện này?

Hắn biết cái gì rồi?

Diệp Cảnh Ninh không nhìn cô, giọng nói mông lung không rõ ràng.

"Anh trước đây không tin, giờ lại tin rồi, mặc dù một số chuyện hơi khác một chút nhưng...Nam Diễm ở bên anh đi, em muốn gì anh cũng sẽ cho em." Hắn nói.

"Diệp Cảnh Ninh, anh đang nói sảng gì thế?" Nam Diễm giả vờ không hiểu rất nhanh đã nghe hắn nói tiếp.

"Nam Diễm, anh sẽ không buông tay em đâu..."

Như gió xuân thoáng qua nơi cằn cỗi sâu thẳm, Nam Diễm nghe thấy ai đó đang kêu gào thống thiết, nhịp tim chợt nhanh hơn thường lệ.

Vẻ mặt giống như bị câu nói kia làm cho phát sợ, Nam Diễm trong lòng phức tạp, cô không nói lời nào, ngay khi xe vừa đến nơi, cô vội đẩy cửa xe, bước xuống, không quay đầu nhìn lại...

—---------

Hãy thứ tha cho cái sự ra chap trễ nãi của tui...

THẢ SAO ĐI NÀO NÍ ƠI!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.