Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 11



Trong xe cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Giang Thầm buông tay cô ra, ngồi im ở bên cạnh.

Hồ Trân Trân liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên có chút tò mò.

[Tiểu Kim, độ ưa thích của tao ở trong Giang Thầm bây giờ là bao nhiêu?]

Trứng Vàng Nhỏ biểu tình ra vẻ mặt đáng thương: [Chỉ có một điểm thôi.]

Hồ Trân Trân nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

[Bao nhiêu? Chỉ một điểm?]

Vừa rồi cô vừa xoa đầu vừa nắm tay, giọng điệu còn dịu dàng như thế mà đứa trẻ không hề động tâm xíu nào.

Hồ Trân Trân nhìn Giang Thầm bằng ánh mắt phức tạp.

Không hổ là ảnh đế trẻ tuổi nhất, từ nhỏ đã có thiên phú diễn xuất, cô cho rằng Giang Thầm đã bắt đầu ỷ lại cô, kết quả lại bị độ ưa thích 1 điểm vả mặt.

Giang Thầm chú ý tới ánh mắt của Hồ Trân Trân, rụt rè nhìn cô một cái.

Hồ Trân Trân lập tức nở nụ cười.

Được rồi, cho dù cậu có diễn hay không, cũng vẫn là một đứa trẻ.

"Sao vậy Tiểu Thầm, con say xe sao?"

Giang Thầm lắc đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu đang quan sát con đường bên ngoài.

Giang Thầm từng xem qua phim truyền hình, những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm có thể nhớ kỹ con đường, cho dù bị bắt cóc, trốn thoát cũng có thể tìm được đường trở về.

Giang Thầm theo bản năng cũng làm như vậy.

Sau khi đến biệt thự, từ trên xe đi xuống, cái đầu nhỏ bé của cậu đã hiểu tại sao cậu muốn làm vậy.

Cậu muốn rời đi.

Ngôi nhà trước mắt lớn hơn tất cả những ngôi nhà mà cậu từng ở, nhưng Giang Thầm bước vào nhà lại không có biểu cảm vui mừng trên mặt.

Hồ Trân Trân càng giàu thì cậu lại càng khó đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cô.

Giang Thầm lén lút ghi nợ, cậu đã nợ mẹ kế 50.000 tệ, bây giờ lại sống trong biệt thự lớn như vậy, cậu sẽ nợ mẹ kế của mình rất nhiều tiền mỗi ngày.

Cứ như vậy, còn chưa đến tuổi trưởng thành, thì cậu đã bị nợ nần đè nặng mệt mỏi trước.

Giang Thầm hít một hơi thật sâu.

Không được, cậu không thể sống ở trong biệt thự này dù chỉ là một ngày.

Còn về bệnh tâm thần của mẹ kế, ừm... nhìn qua dì ấy không nghiêm trọng lắm, chờ khi cậu lớn lên, cậu sẽ giúp tìm kiếm bác sĩ chữa trị cho cô trong khả năng của cậu.

Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng hít sâu của cậu, theo bản năng cho rằng cậu đang kinh ngạc, cô ưỡn n.g.ự.c ra khoe khoang một chút.

"Thế nào, biệt thự của mẹ cũng đẹp đúng không?"

"Đẹp, đẹp ạ." Giang Thầm bật chế độ khen cho có lệ.

Hồ Trân Trân không cảm nhận được cảm xúc d.a.o động nhỏ của cậu, cô đang đắm chìm trong chuyến tham quan biệt thự của mình.

Đây là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố S, hai năm trước vừa mới xây xong, có thể ở vào, đều là người có tiền có thế.

Mấy nhà giàu mới nổi dù muốn mua nhà ở đây cũng không tìm được cách.

Hồ Trân Trân vừa đi, Trứng Vàng Nhỏ trong đầu đã giúp cô giới thiệu tình huống nơi này.

[Cho nên bàn tay ký chủ thật sự may mắn, ngài đã rút được ngôi biệt thự tốt nhất!]

Hồ Trân Trân híp mắt cười, tò mò hỏi nó: [Tiểu Kim, mày nói căn nhà này cần phải có quyền có tiền có thế mới có thể mua được, vậy tao mua căn biệt thự này kiểu gì?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.