Những năm gần đây, con trai ngày càng chịu ảnh hưởng từ người cha.
Khuôn mặt nhăn nhó, lời nói thì thô lỗ, hành động thì ngày càng cực đoan hơn.
Tiểu Soái vốn là một đứa trẻ hiền lành đáng yêu, tại sao mới chỉ có mấy năm mà lại được dạy dỗ thành ra như vậy cơ chứ?
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được."
Mẹ cậu bé đã hạ quyết tâm: "Tiểu Soái, con có muốn chuyển về ở cùng mẹ và bà ngoại không?"
Đồng Soái đã chờ ngày này từ rất lâu rồi. Khi nghe mẹ nói, cậu bé còn tưởng đây là mơ.
"Con đồng ý, mẹ, con đồng ý."
Ly hôn không phải là điều dễ dàng, nhất là với loại người như Đồng Thụ.
Người phụ nữ biết rất rõ điều đó, nhưng cô ấy không nói gì với Đồng Soái cả. Cô chỉ nhờ con trai đưa mình về phòng, rồi ở trong phòng gọi điện thoại một mình.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Đồng Soái đứng ở ngoài áp tai vào cửa, nhưng cũng chỉ nghe được vài câu.
Cậu bé biết người bên đầu dây kia là ai, đó là bà ngoại đang ở quê.
Bà ngoại đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất khoẻ. Bà còn có một vườn rau nhỏ và đang làm ruộng. Ngôi nhà của bà ở dưới quê đã được sửa sang lại, nên cuộc sống hiện tại rất thoải mái.
Đã nhiều năm rồi Đồng Soái chưa gặp lại bà.
Năm đó, mẹ vì muốn kết hôn với ba nên đã cãi nhau một trận với bà. Nghe nói rằng, sau khi cậu sinh ra quan hệ giữa họ mới hoà hoãn hơn một chút, một năm bà sẽ lên thăm vài lần.
Sau này, khi mẹ cậu lâm bệnh, ông ngoại cũng qua đời, số lần bà lên thăm ngày càng ít dần.
Bà ngoại trông như thế nào?
Đồng Soái hồi tưởng lại một chút, chỉ nhớ lúc đó bà là một quý bà có tính tình rất vui vẻ, dáng người hơi nhỏ nhắn một chút nhưng lại rất khoẻ mạnh.
Khi đó trong lòng Đồng Soái vẫn còn có một ảo tưởng rằng.
Cậu tưởng rằng mẹ sẽ ngay lập tức ly hôn với ba rồi đưa cậu bé về nhà bà ngoại sống cùng, sau đó bệnh tình của mẹ sẽ ngày một tốt lên.
Nhưng giấc mơ đẹp đẽ ấy của cậu không kéo dài được bao lâu thì bị ba đập nát hoàn toàn.
Đồng Thụ không thèm để ý đến Đồng Soái đang đứng ở bên ngoài, trực tiếp đi thẳng vào phòng của mẹ cậu bé.
"Muốn ly hôn với tôi sao, đừng có mơ."
Hắn giận dữ nói ra câu này, rồi nổi giận đi ra khỏi phòng mẹ cậu bé.
Đồng Soái thật sự không thể hiểu được.
Nếu hai người đã không còn yêu nhau thì tại sao họ vẫn ở bên nhau chứ?
Đặc biệt là ba của cậu bé. Ông ấy đã trở nên giàu có và cũng có một người tình trẻ khác, tại sao vẫn không buông tay mẹ cơ chứ?
Sau khi Đồng Thụ rời đi, Đồng Soái mới từ từ đi vào phòng giúp mẹ thu dọn đống lộn xộn ở dưới sàn.
Có lẽ bởi vì trong lòng có quá nhiều thắc mắc, Đồng Soái không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Bởi vì lòng tự trọng của ba con."
Người phụ nữ trên giường nói xong lời này, lập tức ho khan. Tiếng ho không lớn, nhưng lại thở dốc liên tục.
"Nhưng con đừng lo lắng, mẹ vẫn còn có thể chịu được, một ngày nào đó mẹ sẽ dẫn con đi ra khỏi đây."
Đồng Soái không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng nặng nề tâm sự mà gật đầu.
Nhưng biến cố thường đến sau những chuỗi ngày bình yên.
Thứ hai đã đến, vẫn như mọi ngày Đồng Soái rời giường rồi chuẩn bị ăn sáng đi học.
Cậu bé đi ngang qua phòng mẹ, nên muốn chào mẹ một tiếng trước khi đi học.
Đồng Soái vô cùng hoảng sợ khi thấy cửa phòng mẹ bị khoá.
Cậu bé nhớ lại lời mẹ cậu nói.
"Ba con rất sĩ diện nên rất coi trọng mặt mũi của mình. Mẹ và ba con là một đôi vợ chồng trẻ xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nếu mẹ ly hôn với ba con, thì chắc chắn ba con sẽ nhận lại những lời dèm pha đàm tiếu từ người khác. Đương nhiên ba con sẽ không chịu ly hôn rồi."
"Việc mẹ sắp chết, không được để lộ với người khác.”
Tuy suy nghĩ cậu bé chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng lại hiểu được những lời mẹ cậu bé nói, cậu bé phát hiện trong lời nói của mẹ có ẩn ý gì đó.
Đồng Thụ không có ở nhà, nên Đồng Soái chỉ có thể vào phòng bếp, hỏi dì giúp việc đang ở đó: "Tại sao cửa phòng mẹ cháu lại bị khoá vậy?"
"Ông chủ Đồng nói bà chủ cần phải nghỉ ngơi, ngoài bác sĩ thì không ai được phép quấy rầy bà chủ nghỉ ngơi, cho nên ông chủ đã đặc biệt mua một cái khóa."
"Bác sĩ Trương vừa mới đi cách đây không lâu. Chỉ có bác sĩ mới có thể mở được ổ khoá đấy. Ngay cả khi đưa cơm, thì chúng tôi cũng chỉ có thể đưa cho bà chủ thông qua cửa sổ nhỏ mà thôi."
Nói xong cô ta cũng có chút phàn nàn.
"Chuyện này không phải chỉ cần nói một tiếng là xong hay sao? Chúng ta sẽ không quấy rầy bà chủ nghỉ ngơi. Hà tất gì phải khoá cửa như thế chứ?"
Cả người Đồng Soái trở nên lạnh dần, cậu bé thất thần đi đến trường.
Trong nháy mắt cậu bé hiểu được ý đồ của ba mình.
Nếu mẹ lâm bệnh c.h.ế.t thì đương nhiên không cần ly hôn, cũng không ai bàn tán gì xung quanh ba nữa, ba vẫn tiếp tục làm như việc bình thường.
Đồng Soái càng nghĩ càng thấy nực cười. Cậu bé biết hiện tại chỉ có mình mới có thể cứu được mẹ, nhưng khi cậu bé muốn ngẩng đầu lên nhờ sự giúp đỡ thì toàn thấy những ánh mắt xa lạ, không ai có thể giúp cậu bé được cả.
Không lẽ phải đi báo cảnh sát sao?
Nhưng liệu cảnh sát có bắt giữ ba vì lời nói cậu bé không cơ chứ?
Ngay khi đó thì họ sẽ hỏi tuổi cậu bé. Trên mạng cũng đã có rất nhiều vụ bạo lực gia đình, cậu bé đã tìm hiểu nó rất kỹ. Nhưng hầu hết đều khuyên bảo, hoặc điều tra một chút chứ hiếm khi bắt người.