Nói chính xác hơn, ngay lúc người của Đồng Thụ chuẩn bị ra tay, thì họ đã bị người của Cao tổng bắt lại.
Chỉ có hai ba khách du lịch gần đó thấy được nên có chút sợ hãi.
Vì thế Cao tổng đã trả tiền vé vào cổng thay họ, làm họ rất vui.
Trần Khai nói tiếp: "Cao tổng gọi điện tới, ý hỏi ngài một chút, nên xử lí những người đó như thế nào? Muốn báo cảnh sát…hay là để người của mình xử lí."
Hồ Trân Trân mím môi, để lộ thái đội khó chịu: "Đương nhiên là báo cảnh sát rồi, nói với Cao tổng, ngàn vạn lần cũng không được đồng ý giảng hoà với hắn."
Người này đã không đụng đến cô thì thôi.
Nếu một khi đã khiến Hồ Trân Trân khó chịu, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn nữa đâu.
Cô là người thù dai, một khi có người muốn ngáng chân cô thì cô sẽ không buông tha cho người đó.
"Nghe nói hắn ta kiếm tiền bằng cách mở một trang trại chăn nuôi?"
Trần Khải nhanh chóng tìm kiếm thông tin trên điện thoại, cho cô một câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy thưa ngài, bắt đầu từ một trang trại gà, sau đó phát triển thành nhà máy chế biến thịt gà, rồi lại trở thành nhà máy sản xuất gà. Hiện nay đã trở thành nhà máy sản xuất thịt. "
Nếu muốn đánh rắn thì phải đánh bảy tấc.
* Tục ngữ Trung Quốc có câu: “đánh rắn đánh bảy tấc”, tuy nhiên cũng có người nói: “đánh rắn đánh ba tấc”. Cho dù cách nói khác nhau, nhưng ở đây lại có một điểm chung là đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho c.h.ế.t mới thôi.
* Tục ngữ Trung Quốc có câu: “đánh rắn đánh bảy tấc”, tuy nhiên cũng có người nói: “đánh rắn đánh ba tấc”. Cho dù cách nói khác nhau, nhưng ở đây lại có một điểm chung là đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho c.h.ế.t mới thôi.
Hồ Trân Trân đổi chủ đề, hỏi: "Bên Phương Bình chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Giám đốc Phương đã chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng rồi. Lô gia súc, lợn đầu tiên đã được g.i.ế.c mổ và gia công xong hiện tại đang liên hệ với bên đơn vị vận chuyển. Vài ngày nữa sẽ có mặt tại các siêu thị lớn”.
"Thật đúng lúc."
Hồ Trân Trân nhẹ nhàng nói: "Nói với Phương Bình, cơ hội của cô ấy đã đến."
"Tôi mong nhân lúc Thực Phẩm Đồng Thụ đóng cửa thì thực phẩm của Bách Hoa sẽ chiếm thị trường của họ ngay lập tức."
Đồng Thụ cảm thấy bản thân hắn như là một nhân vật phản diện.
Không chỉ chuyện gia đình gặp phiền toái, ngay cả sự nghiệp cũng xảy ra vấn đề.
Hắn ta bị người khác bắt gặp khi đang tính phá hoại một công viên giải trí, rồi họ bắt hắn đến đồn cảnh sát và nói rằng không muốn hoà giải với hắn.
Cho dù Đồng Thụ có chịu bỏ tiền ra bồi thường mọi thiệt hại, thì vẫn không có cách nào giải quyết được chuyện này.
Tuy chỉ mới mấy ngày trôi qua, nhưng hắn đã bị bắt giam hai lần, đây là một sỉ nhục lớn đối với Đồng Thụ.
Sau 25 tuổi, đây là lần đầu tiên hắn phải chịu nhục nhã như thế này.
Khi bị bắt giam lần thứ hai, thời gian hắn bị giam ở đây tăng lên ba ngày.
Cảnh sát đã đưa ra lời cảnh cáo nghiêm khắc với hắn. Nếu tiếp tục tái phạm loại hành vi gây nguy hiểm cho an toàn xã hội như thế này nữa, thì không đơn giản là tạm giam vài ngày mà sẽ bị xử lý theo quy định pháp luật.
Sau chuyện lần này, Đồng Thụ cũng rút được kinh nghiệm, hắn quyết định sẽ áp dụng cách đánh lâu dài.
Nhưng ngay khi hắn gọi cho thư ký của mình thì liền nhận được tin dữ.
"Cô nói cái gì? Nhà máy đã bị niêm phong sao?"
Đồng Thụ không thể tin vào tai mình: "Sao đột nhiên bị niêm phong? Không phải bộ phận kiểm nghiệm đã thông qua rồi à?"
Thư ký ở đầu dây bên kia bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, giọng nói càng ngày càng nhỏ hơn.
"Có người đã tố cáo nhà máy chúng ta, mấy ngày không có ngài ở đây, tất cả mọi chuyện đều được đưa lên báo đài."
"Tố cáo? Ngoài việc bị tố cáo ra thì còn chuyện gì nữa?"
Đồng Thụ cảm thấy sản phẩm nhà máy làm ra không hề có vấn đề gì cả.
Thư ký nhẹ giọng nhắc nhở: "Là clenbuterol* trong thịt quá nhiều, chuyện này đã bị phóng viên biết được."
Clenbuterol: là một loại chất kích thích tuyến thượng thận, điều tiết sinh trưởng động vật, thúc đẩy quá trình phát triển cơ bắp
Nghe xong lời này, lòng hắn chợt run lên.
"Rốt cuộc mấy người làm ăn như thế nào vậy hả, sao lại để phóng viên biết được chuyện này!"
Hắn tức đến đỏ mặt, hai tay run rẩy.
Hắn muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh, nhưng vì tay run nên khi bật lửa đã làm bỏng tay.
"Hiện tại tình huống như thế nào rồi? Đã cho người gỡ hết những tin đó xuống chưa?"
Mấy ngày hắn không có ở đây. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà máy đều do phó tổng giám đốc phụ trách.
Thư ký nhất thời không dám nói gì, đợi Đồng Thụ sốt ruột đến mức hỏi đến lần thứ hai mới nói: "Đỗ tổng đã từ chức không làm nữa rồi thưa giám đốc, cho nên hiện tại những tin tức đó vẫn chưa được đè xuống."
Nghe vậy Đồng Thụ không thể tiếp tục hút điếu thuốc mình đang ngậm trong miệng được nữa.
"Cô nói cái gì? Ai từ chức? Tên Đỗ Sơn đó không làm nữa sao?"
Câu nói này tựa như một cú đ.ấ.m trời giáng xuống, làm cho đầu của Đồng Thụ chóng mặt. Rõ ràng từng câu từng chữ hắn đều nghe hiểu, nhưng cho dù có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể hiểu được.
Đỗ Sơn là người đã bắt đầu làm việc với hắn từ khi hai người còn nghèo túng.
Anh ta là người trung thực, có khả năng làm mọi việc rất tốt cho dù việc lớn hay việc nhỏ anh ta đều làm được, còn là một người rất đáng tin cậy nữa.