“Tôi muốn thử thì thử thôi, quán thì cứ để ông nhà tôi trông coi là được rồi.”
Chủ quán bánh mì kẹp thì thấy không thể khuyên được dì Lý nên đành rút lui.
Những chủ quán ngồi gần đó cũng nhanh chóng nhỏ giọng bàn tán xôn xao khắp nơi: “Bà đừng xen vào chuyện của người khác, người ta cũng có cần bà quản đâu”
Dì Lý đã quá quen thuộc với chuyện này.
Vừa nghe vậy, bà liền kích động đứng lên.
“Này! Ai cần mấy người xen vào vậy chứ, bà ấy nhắc nhở vì có ý tốt lo cho tôi thôi, mấy người là ai mà xía vào ly gián tình bạn bè chúng tôi.”
“Tôi làm gì có ly gián tình bạn của hai người đâu, đừng có mà đổ lỗi cho tôi.”
Có thể ngồi ở trong xe này, đây là những người chủ động đăng ký đi đến thành phố H khi Hồ Trân Trân mở cuộc họp lúc trước.
Tuy nhiên mục đích họ đến đây đều khác nhau và dì Hoàng cũng là một trong số những người đến vì mục đích khác.
Bà ta có dã tâm tương đối lớn, tại cuộc họp lúc đó khi vừa nghe Hồ Trân Trân nói thì bà ta đã biết Hồ tổng muốn chọn người đi rồi.
Nếu lúc đó không đăng ký đi thì đến lúc đó Hồ tổng đá bà ta ra khỏi dự án luôn thì sao bây giờ?
Ôm ý nghĩ này rồi suy xét gần nửa ngày bà ta vẫn quyết định đăng ký.
Quả nhiên đúng như dự đoán của bà ta chỉ nấu cơm có hai ngày thôi, thế nhưng lại đổi lại được việc giảm tiền thuê mặt bằng 30%, số tiền này cũng đủ để bà ta nguyện ý đi.
Bởi vì Hồ Trân Trân đưa ra đãi ngộ lớn như vậy, nên dì Hoàng cũng dùng hết sức lực của mình nỗ lực làm việc.
Chỉ là làm việc quá vất vả nên bà ta quên mất việc phải chọn mặt bằng mở quán, lúc nãy khi nghe họ nhắc đến bà ta mới nhớ ra.
Lúc dì Lý đứng lên, bà ta liền có chút hối hận.
“Tôi chỉ tuỳ tiện nói vài lời thôi mà, nếu hai người là chị em tốt thì chỉ cần giải thích một chút là giải quyết xong mọi chuyện rồi, làm gì phải đứng lên lớn tiếng hù doạ người khác thế chứ.”
Bà ta vừa nói xong liền đi đến đè vai dì Lý ngồi xuống.
Dù sao 70% tiền thuê nhà còn lại còn chưa ký hợp đồng đâu, hiện tại mọi chuyện vẫn chưa được quyết định xong, nếu lỡ mấy chuyện này truyền đến tai Hồ Trân Trân thì cô ấy huỷ hết mấy đãi ngộ này thì sao đây, đến lúc đó bà ta sẽ hối hận c.h.ế.t mất.
Nhưng bà ta không ngờ dì Lý không phải là người dễ bị lừa như vậy.
“Nếu bà hiểu lầm tôi như vậy, thì tôi phải giải thích cho bà nghe thật kĩ để tránh trường hợp bà hiểu sai ý tôi rồi.”
Dì Hoàng thấy vậy liền buộc miệng nói: “Được rồi, vừa nãy là do tôi nói sai tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”
Lúc này dì Lý mới tha cho bà ta.
Thấy dì Lý ngồi xuống, dì Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, tốt nhất là nhà bà Lý đó nên tới mảnh đất phía đông gì đó làm ăn luôn đi, chờ lúc bà ta trở về thì mấy khách quen của bà Lý đều sẽ là của bà ta, đến lúc để xem ai hơn ai.
Dì Hoàng nghĩ như vậy nên trong lòng càng cảm thấy thoải mái hơn.
Thế giới này nhiều kẻ ngốc như vậy, bà ta cũng không thể ngăn cản được.
Dì Lý là kiểu người nói là làm luôn.
Sau khi bọn họ đến thành phố S mỗi người đều ai về nhà nấy.
Dì Lý vừa xuống xe, liền nói lão Lý đưa cho bà ta số điện thoại liên hệ
“Xin chào, tôi nghe nói ở công trường đang thiếu người để mở quán ăn đúng không?”
Lúc Lưu An nhận điện thoại thì có chút bất ngờ, chuyện này hắn còn chưa thông báo cho mọi người mà, sao lại có người gọi điện đến hỏi thế này?
“Đúng vậy, nhưng chúng tôi vẫn chưa đưa ra thông báo tuyển dụng.”
“Xin hỏi cô biết chuyện này từ đâu vậy?”
Lưu An hỏi một câu vì hắn nghi ngờ là do những công nhân ở công trường tiết lộ ra bên ngoài.
Lúc còn trẻ hắn cũng đi làm bốc vác chuyển gạch để kiếm tiền mưu sinh, nên không lạ gì những chuyện này.
Thi công thì luôn cắt xén nguyên vật liệu rồi trực tiếp báo giá gấp đôi, điều đáng tức giận nhất là do sự tham lam của mấy người đó mà gây ra vụ sập nhà lớn ở đó.
Chuyện như vậy cũng đã xảy ra rất nhiều ở mấy công trường khác rồi, lúc đó Lưu An chỉ có thể mắng thằm vài câu rồi quay đầu đi thôi.
Nhưng đây là địa bàn của bà chủ.
Bà chủ đối xử với hắn không tệ chút nào, lại đối xử rất tốt với mọi người nữa.
Nếu ngay cả việc xử lí chút chuyện cỏn con này mà hắn không xử lí tốt, thì sao còn mặt mũi mà nhận tiền lương cao từ bà chủ nữa chứ.
Cho nên khi dì Lý gọi điện đến hỏi, Lưu An mới cảnh giác như vậy.
Nếu thực sự có một người để lộ ra tin tức muốn mở phố ẩm thực cho người trong nhà biết, thì sẽ có không ít chuyện phiền phức xảy ra..
Cũng may mọi chuyện không phải như vậy.
“Tôi vừa từ thành phố H về đây, liền nghe nói Hồ tổng muốn tìm người để mở quầy hàng ở đó, nên muốn đến đây đăng kí.”
Dì Lý thành thật trả lời.
Bà ta cảm thấy không có chuyện gì phải giấu giếm cả nên nói hết sự thật cho Lưu An nghe.
“Tin tức này tôi nghe được từ một người bạn người đó nghe viện trưởng Lâu nói, số điện thoại cũng vậy.”
Lưu An đỡ trán, lúc này mới nhớ tới cuối tuần trước viện trưởng đã hỏi hắn công việc dạo này như thế nào rồi nên hắn có kể.
“Thì ra là vậy, vậy dì để lại cho cháu phương thức liên lạc, cháu sẽ ghi lại thông tin của dì rồi đến ngày hai mươi tám cháu sẽ liên lạc với dì để đến phỏng vấn.”
Vừa nghe có phỏng vấn, dì Lý liền biết mình có cơ hội rồi.