Giám đốc sản xuất có thể tìm được người khác, nhưng rất khó tìm được một người quản gia xuất sắc như vậy.
Lưu An và những người còn lại thì trình độ học không cao, không am hiểu về giới giải trí nên chắc chắn sẽ không thích hợp để được giao vào vị trí này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy chẳng có ai phù hợp cả.
“Chỉ có thể bổ sung thêm người vào công ty trong quá trình tuyển dụng, sau đó đào tạo họ dần vậy.”
Hồ Trân Trân thở dài.
Giang Thầm tới phòng khách tìm cô, tình cờ nghe được tiếng thở dài này.
“Mẹ, mẹ không vui sao?”
Không phải đến mức là không vui, Hồ Trân Trân chỉ là đang tính toán cho tương lai của Công ty Ảnh Thị Giang Hồ, nên trong lòng có chút nặng nề.
Hơn nữa, những điều này có vẻ hơi phức tạp để giải thích cho trẻ con.
Hồ Trân Trân cười nói: "Mẹ không phải là không vui."
Nói dối.
Giang Thầm thầm nghĩ, bĩu môi.
Cậu có thể thấy Hồ Trân Trăn đang không vui, sắc mặt có chút u buồn, mẹ cậu không muốn chia sẻ với cậu tại sao mẹ lại không vui, Giang Thầm cũng không nghĩ ra cách nào an ủi mẹ.
Cậu đứng đó suy nghĩ một lúc.
"Tiểu Thầm, con tới tìm mẹ có chuyện gì à?"
Vốn là Giang Thần tới đưa cho cô vitamin, bây giờ cô lại hỏi, cậu liền trả lời: "Tiểu Thầm tới để an ủi mẹ đó."
Hồ Trân Trân lúc này mới nở một nụ cười tươi.
"Mẹ không phải là không vui.”
Hồ Trân Trân không hề biết rằng nụ cười của cô bây giờ đã biến thành nụ cười gượng gạo trong mắt Giang Thầm.
Giang Thầm chưa bao giờ quên ngày đầu tiên cậu sống với mẹ như thế nào.
Cậu vẫn nhớ rằng tinh thần Hồ Trân Trân vẫn luôn không ổn định, cậu cũng đã nghĩ đến việc sẽ dùng số tiền tiết kiệm được từ heo đất để đưa mẹ cậu đến gặp bác sĩ giỏi nhất.
Giang Thầm gần đây xem một bộ phim truyền hình, nữ chính trong đó giống hệt mẹ của cậu, nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng cũng có chút không bình thường.
Mỗi khi nữ chính chán nản, tinh thần của cô ấy sẽ càng trở nên bất thường hơn.
Giang Thầm cũng nhìn thấy cô ấy cả đêm đứng ngốc ở dưới mưa mà la lớn.
Bên cạnh rõ ràng có chuông cửa, nhưng cô ấy lại không ấn, cứ như vậy đứng dưới mưa la hét.
Chờ đến khi nam chính phát hiện mới bước ra.
Giang Thầm vốn tưởng rằng nữ chính sẽ lại nói cho anh ấy nghe những lời mình nói trong mưa, nhưng sau khi quan sát hồi lâu, nữ chính quay người rời đi, chỉ để lại một câu nói: "Anh thật tàn nhẫn!"
Giang Thầm sắp tổ chức sinh nhật lần thứ chín, cậu đã hiểu được cơ bản logic của tình yêu.
Nhìn thấy cảnh này, cậu trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nếu mẹ cậu bị trầm cảm, liệu mẹ có làm những điều ngu ngốc như vậy không?
Nếu đứng dưới mưa lâu chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Nữ chính trông có vẻ ốm yếu, thậm chí không thể còn không thể nói trôi chảy như cậu.
Giang Thầm không muốn mẹ mình trở nên như vậy.
Nhìn thấy Hồ Trân Trân hôm nay không vui, cậu đột nhiên nhớ tới bộ phim truyền hình, trong lòng trở nên căng thẳng.
"Mẹ ơi, Tiểu Thầm muốn cùng mẹ xem Mr.Rabbit."
Đây là bộ phim hoạt hình gần đây Giang Thầm thích nhất, là thể loại hài kịch dành cho trẻ em, mỗi lần xem đều có thể khiến cậu bật cười.
Khi cậu cảm thấy chán nản, chỉ cần xem một tập phim Mr. Rabbit cũng đủ khiến Giang Thầm vui vẻ.
Đã mấy ngày rồi Hồ Trân Trân chưa đọc truyện cho cậu nghe trước khi đi ngủ, nghĩ đến việc hôm nay sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con trai, cô lập tức đồng ý.
Giang Thầm xem phim theo như trình tự.
Cậu đã xem đến tập thứ 20 của phim hoạt hình Mr. Rabbit.
Cậu kéo Hồ Trân Trân đến ngồi trên ghế sofa trong phòng rồi bấm nút phát.
Thật không may, câu chuyện trong tập phim Mr. Rabbit hôm nay thực chất lại nói về một chú mèo buồn.
Khi Giang Thầm nhìn thấy con mèo đang khóc, cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn Hồ Trân Trân.
Mặc dù là phim hoạt hình dành cho trẻ em nhưng Hồ Trân Trân thậm chí còn xem chăm chú hơn cả Giang Thầm, cô chăm chú nhìn vào màn hình nên không chú ý đến ánh mắt nhỏ của con trai mình.
"Mẹ ơi, chúng ta đừng xem cái này nữa!"
Giang Thầm đứng dậy, muốn lấy điều khiển từ xa trên bàn để chuyển kênh.
"Cái này không hay sao? Mẹ thấy cũng khá hấp dẫn mà."
Hồ Trân Trân chỉ là đơn thuần đặt câu hỏi.
Loạt phim hoạt hình động vật do nước M sản xuất đều rất thú vị, Mr. Rabbit là một tác phẩm rất nổi tiếng, không chỉ trẻ em thích xem mà người lớn cũng thích xem.
Động tác chuyển kênh của Giang Thầm bỗng nhiên dừng lại.
Tiếng còi báo động lại vang lên trong lòng cậu.
Bây giờ tắt đi, chắc chắn mẹ sẽ buồn lắm.
Cậu nhớ lại cảnh nữ chính trong phim truyền hình bị dính mưa.
Điều này không ổn, trước khi mẹ cậu có hành vi bất thường như vậy, cậu nhất định phải đề phòng trước!
Giang Thầm nghĩ tới đây, vỗ nhẹ tay Hồ Trân Trân: "Mẹ xem trước, con đi lấy điện thoại."
Hồ Trân Trân thản nhiên đồng ý.
Giang Thầm có một chiếc điện thoại di động nhỏ, Hồ Trân Trân cũng đã thiết lập trước để không nhìn thấy những thứ bẩn thỉu trên mạng, chỉ có thể sử dụng một số phần mềm thông dụng.
Giang Thầm sải bước đi ra ngoài, không làm gì khác.
Cậu dùng điện thoại di động để gọi cho bác sĩ Chu.
"Chú Chu, bây giờ chú có thời gian tới đây không?"
Đột nhiên Giang Thầm gọi đến, bác sĩ Chu ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng trả lời: "Cậu chủ, cậu cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
Giang Thầm lắc đầu, mới nhận ra là người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy mới vội vàng nói.
"Không phải cháu, mà là mẹ."
"Bà chủ cảm thấy không thoải mái sao?"
Giọng điệu của bác sĩ Chu trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Hồ Trân Trân như là cha mẹ tái sinh của anh, với tư cách là bác sĩ riêng của bà chủ, anh phải chú ý đến tình trạng thể chất của bà chủ ngay khi cô ngã bệnh.
"Cũng không phải là không thoải mái."
Giang Thầm không biết nên miêu tả thế nào, cũng không biết bác sĩ Chu đã từng gặp bệnh nhân tâm thần bao giờ chưa.
"Chính là loại bệnh đặc biệt đó, ừm... Chú Chu, chú có biết Hạ Bách Hợp không?"