Nghe Trần Khai nói như vậy, mặt anh ta lộ ra sự kinh ngạc.
“Trực tiếp mở cửa tầng ba cho những người này luôn sao? Bà chủ không sợ mất đồ sao?”
Ngoài mặt Trần Khai vẫn nở nụ cười tươi: “Nếu thật sự xuất hiện hành vi trộm cắp, người như vậy cũng không đáng để chúng ta tuyển dụng.”
Hắn biết Tiền Đa vẫn không có ý định thay đổi ý định của mình, nên cố ý nhắc nhở anh ta: “Quản lý Tiền, nếu đã vào Ảnh Thị Giang Hồ, thì anh phải dùng con mắt mới để nhìn nhận vấn đề.”
“Bà chủ rất ưu ái nhân viên của mình, chỉ cần mọi người hoàn thành xong công việc của mình thì có thể lên khu giải trí ở tầng ba để thư giãn, các quyền lợi khác ghi trong hợp đồng đều được bảo đảm.”
Tiền Đa có thể leo lên được quản lý này nên cũng không phải kẻ ngốc.
Ý tứ trong lời Trần Khai, anh ta đều hiểu hết.
“Cảm ơn anh Trần, tôi đã hiểu rồi, về sau tôi sẽ chú ý đến vấn đề này hơn.”
“Anh hiểu thì tốt rồi, ở phương diện đối đãi khách hàng về sau cũng cần anh phải chú ý hơn.”
Những lời này rõ ràng là đang nói đến chuyện hôm nay.
Tiền Đa toát mồ hôi hột, dùng tay lau đi nó.
“Anh cứ yên tâm, tôi đã hiểu hết rồi, về sau sẽ sắp xếp mọi chuyện chu đáo hơn.”
Tuy rằng anh ta có chút khẩn trương nhưng trong lòng có chút vui vẻ.
Chuyện này đủ để chứng minh rằng Hồ Trân Trân là một người chủ tốt.
Ông chủ công ty trước đây của anh ta luôn muốn tắt điều hoà, nếu Tiền Đa uống thêm một cốc cà phê của công ty, thì ông chủ bắt anh ta tăng ca thêm hai tiếng.
Nếu ngày nào sử dụng quá nhiều nguồn tài nguyên của công ty, thì ông chủ sẽ tìm đến rồi gây rắc rối.
Loại môi trường làm việc như vậy đã tạo ra anh ta của bây giờ.
Bất luận là có đối mặt với loại người nào hay sự việc gì đi chăng nữa, thì Tiền Đa cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện.
Nhưng không ai thích một môi trường như vậy.
Cho nên mặc dù người chủ kia muốn tăng lương cho anh ta, thì Tiền Đa cũng không muốn ở lại công ty đó.
Cho nên khi đến công ty của Hồ Trân Trân phỏng vấn, anh ta đã bị người chủ giàu có này thu hút.
Làm việc cho một phú bà giàu có như vậy cũng không cần phải khổ sở như vậy nữa.
Mong muốn của Tiền Đa cũng chỉ đơn giản như vậy chứ không có yêu cầu gì hơn.
Hiện tại xem ra, chẳng những không có khổ sở gì, mà việc đi làm cũng trở nên thoải mái hơn.
Chỉ cần hoàn thành công việc được giao là được rồi, thậm chí không cần tăng ca, tiền lương còn cao hơn so với tiền lương ở công ty trước nữa.
Sau hai ngày làm việc, Tiền Đa đã bị cách làm việc thần tiên này chinh phục luôn rồi.
Bởi vậy, hôm nay khi Trần Khai đến tìm thì anh ta có chút lo lắng, sợ chính mình đã làm điều gì đó đắc tội bà chủ nên muốn mình từ chức ở công ty thiên đường như vậy.
Cũng may bà chủ cũng không có ý trách phạt gì anh ta, mà chỉ cho người đến nhắc nhở.
Tiền Đa liền tự mình đến đại sảnh, dẫn những người đang đứng chờ phỏng vấn lên tầng ba.
“Vừa rồi là do tôi sơ suất, để mọi người đứng chờ đại sảnh lâu như vậy, thật ngại quá đi mất.”
“Khi đến lượt mọi người phỏng vấn, tôi sẽ cho người lên thông báo cho mọi người, còn bây giờ mọi người có thể lên tầng ba để nghỉ ngơi.”
“Trên tầng ba có đồ uống và trà bánh mọi người có thể dùng thoải mái, nhưng sách và những thứ khác thì không được mang đi.”
Sau khi giải thích xong, Tiền Đa đã tự mình mở tủ đồ uống ra, phát cho mỗi người một cốc hồng trà lạnh rồi mới rời đi
Hành động này, đã hoàn toàn xoa dịu được sự tức giận của những người đang đứng chờ nãy giờ.
Người làm công cũng là con người, ai đứng trong suốt hai tiếng đồng hồ đều cảm thấy mệt mỏi và tức giận.
Nhưng khi ra ngoài tìm việc đi đâu cũng bị xem thường, mọi người đã quá quen.
Tất cả mọi người đều hình thành thói quen, cho dù có đứng tại đại sảnh đợi lâu đến mức nào thì cũng không ai muốn rời đi mà vẫn đứng tại chỗ chờ.
Đột nhiên Tiền Đa dẫn đến đây nói rằng muốn bọn họ ngồi nghỉ ngơi ở đây, rồi lại đưa trà và đồ uống cho nữa chứ, nhất thời mọi người không được quen cho lắm.
Tiền Đa đã đi rồi, nhưng tầng ba vẫn còn rất yên tĩnh.
Những người tới đây phỏng vấn, đa số đều là những người bị những lời cô nói trong buổi phát sóng trực tiếp hôm qua thuyết phục.
Bọn họ đã làm việc trong ngành này nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn là những người ở vị trí thấp nhất.
Có những người đã đóng vai phụ hơn chục năm là gương mặt quen thuộc trên TV.
Có những người ra mắt với tư cách là sao nhí, vẫn luôn tập trung vào diễn xuất, nhưng vẫn không nổi tiếng hơn là bao.
Có những người đã làm biên kịch hơn mười năm, nhưng vẫn không được những nhà đầu tư và giới biên kịch coi trọng.
Mọi người tập hợp lại đây tất cả đều vì kế sinh nhai.
Nếu bọn họ có thể làm việc tại Ảnh Thị Giang Hồ, thì bọn họ nghĩ rằng tình hình sẽ khác trước đây rất nhiều.
Chu Thanh Thanh đã bắt đầu học diễn xuất từ năm sáu tuổi.
Ra mắt với tư cách là sao nhí nên cô ấy đã có xuất phát điểm cao hơn nhiều người rồi.
Nhưng thực tế thì, cô ấy cũng đang trong giai đoạn có chút khó khăn.
Là một trong số những người giỏi nhất học việc, đã từng làm việc qua với rất nhiều đoàn làm phim lớn, chính mình cũng có kỹ thuật diễn xuất, thậm chí còn có ngoại hình khá xinh đẹp.
Nhưng Chu Thanh Thanh lại không có quá nhiều tài nguyên, cũng chẳng được coi là một lưu lượng, ba tháng gần đây cô ấy vẫn chưa có cơ hội nào mới.