Giống như đang muốn chơi một món đồ chơi mà không muốn bị giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy, chúng chỉ đơn thuần nghĩ rằng không muốn người quyền lực như Hồ Trân Trân biết được.
Sau khi giải quyết xong tin đồn này.
Thì cuộc sống học tập ở trường của Giang Thầm yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ trong một lúc những lời bàn tán xung quanh cậu trước đây đều đã biến mất.
Nhưng gần đây lại có vài giọng nói bắt đầu xuất hiện lại sau lưng cậu.
Không giống như lần trước tin đồn lần này không mang một tính công kích nào, giống như tất cả mọi người đều đứng về phía Giang Thầm, đều là những giọng nói quan tâm tới cậu.
“Giang Thầm, nghe nói gần đây mẹ cậu đi công tác, cô ấy sẽ trở về chứ?”
Chỉ là đi công tác thôi mà, vì sao sẽ không quay về được chứ?
Lần đầu Giang Thầm nghe câu này, cậu thật sự không hiểu bọn họ đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa.
“Sẽ trở về, ngày mốt mẹ tôi về rồi.”
Lúc đầu thì Giang Thầm còn kiên nhẫn giải thích cho bọn họ.
Nhưng sau này những người khác lại lan truyền mấy tin tức một cách thái quá, không biết tại sao lại biến thành Hồ Trân Trân không coi trọng cậu nữa, nên nuôi thả cậu.
Thậm chí còn có không ít bạn học đến an ủi cậu.
“Giang Thầm không có việc gì đâu, tớ còn ước cha mẹ mặc kệ tớ luôn ấy, chứ như thế thì quá tự do rồi.”
“Đúng rồi, chúng tớ có thể qua nhà cậu chơi điện tử được hay không, hôm nay tớ không muốn về nhà!”
Giang Thầm rất bình tĩnh uyển chuyển từ chối từng người một.
“Thật ngại quá tin đồn đó là giả, thật ra mẹ tôi quản lý tôi rất nghiêm.”
Vì để bác bỏ tin đồn đó Giang Thầm đã trực tiếp nói như vậy.
Trước khi Hồ Trân Trân trở về thì Giang Thầm mới hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Hoá ra là do đã có tiền lệ từ trước.
Cha mẹ của một bạn học lớp ba ly hôn, mẹ của cậu bạn học đó nói là đi công tác nhưng thật ra sẽ không trở về nữa.
Cũng không biết ai đã nhớ đến chuyện này rồi đem chuyện này liên hệ với chuyện của Giang Thầm.
Cứ chầm chậm như thế lại truyền ra chuyện cậu bị vứt bỏ.
Giang Thầm cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Lần này tất cả ánh mắt nhìn cậu đều biến thành ánh mắt đồng cảm và thương hại, thật đáng tiếc Giang Thầm không cần hai loại cảm xúc đó từ bọn họ.
Cậu cũng có thử giải thích vài câu, nhưng đương nhiên chẳng có tác dụng gì cả.
Xem ra lần này chỉ có thể chờ Hồ Trân Trân quay lại, thì mới có thể làm sáng tỏ tin đồn này được thôi.
Hiện tại Giang Thầm đã hiểu được cảm giác của những minh tinh rồi.
Lúc trước khi còn nghỉ hè cậu có đến đoàn làm phim để đóng vai Tiểu hoàng đế, cậu cũng nghe được không ít diễn viên nói về những rắc rối tương tự như vậy.
Lúc đó Giang Thầm chỉ mới mơ hồ hiểu được một nửa mà thôi nhưng cậu chỉ cảm thấy khi gặp một tin đồn thất thiệt nào đó thì phải nhanh chóng giải thích.
Xem như hôm nay cậu đã trải qua cái cảm giác bất đắc dĩ này rồi.
Có một số việc cho dù chúng ta có giải thích thì ngay lúc đó chẳng có ai tin tưởng cả.
Cho đến khi ra khỏi cổng trường và nhìn thấy Hồ Trân Trân, tâm trạng của cậu mới tốt hơn.
Cậu treo con gấu pha lê mà mẹ đã tặng cho cậu lên cặp sách, những sự buồn bực ban ngày đều đã tan biến mất.
Trước khi lái xe về nhà, thì Giang Thầm còn nói rằng cậu muốn ăn kem ở trước cổng trường.
Lưu An lái xe lên phía trước rồi xuống xe mua cho cậu nên đương nhiên xe sẽ dừng lại ở gần cổng trường một chút.
Giang Thầm chủ động kéo cửa sổ xe xuống, ánh mắt dạo một vòng xung quanh, thì cuối cùng cũng thấy được người quen.
“Từ Bác, hôm nay cậu có muốn đến nhà tớ chơi game không?”
Hiếm khi cậu gọi bạn bè lớn như vậy, nên Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ một chút, giúp Giang Thầm nói chuyện.
“Từ Bác, cháu muốn tới chơi không?”
Từ Bác đang định lên xe của nhà mình thì bị gọi lại, sau đó lại chui ra từ trong xe
“Được, game gì vậy?”
Trong nhóm bạn này Từ Bác vốn là đứa trẻ con nhất.
Nhưng cậu bé có một thói quen xấu luôn thích chiếm giữ những nhân vật mình yêu thích khi chơi game.
Dần dần những đứa trẻ chơi với cậu bé cũng cảm thấy khó chịu vì chuyện này.
Nên bạn bè của Từ Bác cũng ít dần đi.
Trước khi gặp Giang Thầm thì cũng chỉ có Toàn Thời Thiên là nguyện ý chơi với cậu bé.
Giang Thầm có một tâm hồn khá nhạy cảm, nên có thể cảm nhận được một chút uỷ khuất của Toàn Thời Thiên.
Tuy rằng ngoài miệng cậu ấy không nói gì, nhưng thật ra cậu ấy cũng không muốn chơi những nhân vật xấu hoài.
Giang Thầm cũng không nói thẳng mà cậu chỉ đề nghị rằng mỗi người bọn họ sẽ thay nhau chơi những nhân vật đẹp.
Cho dù có là trò chơi gì, thì khi cậu nói như vậy dần dần điều này cũng trở thành thói quen của Từ Bác, thế là thói xấu của Từ Bác đã được sửa chữa.
“Trò chơi đua xe trên hành tinh mới phát hành!”
Giang Thầm mới trả lời câu này xong, Từ Bác càng trở nên vui vẻ hơn.