Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 305



Vẻ mặt hắn có chút u sầu: “Lần trước tôi cũng gặp một em trai có thiên phú rất đỉnh, nhưng cũng vì chuyện này mà cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn đó mãi.”

Tô Triệu cũng là người từng trong hoàn cảnh đó nên có thể hiểu được tâm trạng của người đó.

“May mắn là Hồ tổng là một người tốt cũng là một bà chủ rất tốt.”

Lúc này đề tài lại quay trở về Hồ tổng, giáo viên thu âm đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận vấn đề của mình, mất đi hoàn toàn hứng thú hóng hớt bát quái, theo sau đó là một câu cảm thán.

“Đúng vậy, bà chủ rất tốt nên bầu không khí ở công ty cũng rất tốt tôi thật sự rất thích nơi này.”

Sau khi hai người nói thêm mấy câu liền bắt đầu thu âm bài hát tiếp theo.

Khác với không khí hoà ái ở nơi đây.

Hiện tại bầu không khí của Âm Lạp, chỉ có thể dùng hai từ hình dung để miêu tả.

Khi nhân viên đến đưa hợp đồng cho chủ tịch kí cũng phải cố gắng hạn chế âm thanh hết mức có thể: “Trần tổng, tôi tới đưa văn kiện.”

“Vào đi.”

Khi nhân viên mở cửa bước vào thì năm người trong văn phòng đều nhìn qua.

Cô nhân viên đến đưa tài liệu liền nín thở, đem văn kiện đã in ra thành mấy bản sao đưa cho mọi người, sau đó yên lặng rời khỏi văn phòng đóng cửa lại.

Thẳng cho đến khi đóng cửa văn phòng lại cô ấy mới dám hít thở mạnh.

“Mẹ ơi, chuyện này cũng quá doạ người rồi.”

Cô ấy lao vào phòng trà, uống một cốc nước lớn rồi than phiền với đồng nghiệp của mình.

“Cô không biết đâu lúc tôi mới đi vào có đến năm đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói một câu nào cả, áp lực thật sự rất lớn.”

“Ai nói không phải đâu.” Người nói chuyện với cô là nhân viên của phòng nhân sự: “Từ khi Trần tổng dính vào vụ bê bối đó mấy quản lý cấp cao ở trên rất không hài lòng với cô ấy, gần đây khi họ tổ chức mấy cuộc họp nhỏ bầu không khí đều ngột ngạt như vậy.”

“Ai da, cô có nghĩ chúng ta sẽ đổi cấp trên không?”

Nhân viên phòng nhân sự cố gắng đè thấp giọng mình: “Tôi nghĩ chắc chắn những người ở trong hội đồng quản trị đã không hài lòng với Trần tổng từ rất lâu rồi.”

Ở một nơi như phòng trà rất khó để nói quá nhiều về chuyện này.

Hai người nhỏ giọng thảo luận một hồi, trong lòng liền hiểu những điều này không nên nói ra và trao nhau ánh nhìn.

“Mong là vị sếp mới sẽ dễ dàng hoà hợp với mọi người hơn.”

Nhưng e là, nguyện vọng này của hai người khá khó để thực hiện vào lúc này.

Không khí trong văn phòng CEO của Trần Chi ngưng trọng một chút.

Cô đơn độc ngồi một mình trên ghế sô pha, trừ cô ra thì bốn người còn lại mỗi người ngồi vào một chiếc ghế sô pha lẻ, đều nghiêm túc xem văn kiện trong tay.

“Hồ Trân Trân này đang muốn làm gì vậy chứ? Bàn tay lại vươn dài như vậy, không lẽ muốn dấn thân vào giới âm nhạc sao?”

Giám đốc Phương khó chịu ném văn kiện lên bàn, rồi tựa người vào sô pha.

“Công ty Ảnh Thị Giang Hồ của cô ta mới vừa sản xuất một bộ phim khá nổi tiếng, nên liền đắc chí nghĩ rằng lĩnh vực nào cũng muốn tham gia vào?”

Khi Hồ Trân Trân tuyên bố bước chân vào giới sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, những vị lãnh đạo cấp cao ở đây không tin chút nào.

Tuy đều là một phần của giới giải trí, nhưng mối quan hệ giữa phim ảnh và âm nhạc rất nhỏ.

Điều Hồ Trân Trân nên tập trung làm là phim điện ảnh và truyền hình mới đúng, về sau việc làm nhạc thì cứ quăng tiền cho mấy công ty âm nhạc là được rồi, bọn họ còn ước gì kiếm được tiền của Hồ Trân Trân kia kìa.

Nhưng nếu Hồ Trân Trân muốn thành lập một công ty âm nhạc thì đây đã là một chuyện hoàn toàn khác.

Những người có chung suy nghĩ với Phương tổng rất nhiều.

Bạch tổng kiên nhẫn xem hết văn kiện rồi lúc sau mới lên tiếng: “Không thể để cô ta thuận lợi như vậy được, nếu không giới giải trí này sẽ trở thành địa bàn của Hồ Trân Trân hết mất.”

Thường ngày ông ta rất ít khi tham gia vào việc đưa ra các quyết định, nhưng mỗi một lần mở miệng ông ta đều trực tiếp đưa ra quyết định cuối cùng.

“Lão Bạch theo ông thì bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?”

Trong khi Bạch tổng còn đang suy nghĩ thì nhân cơ hội này Trần Chi đã lên tiếng: “Tôi cũng đồng ý, chúng ta không thể để Hồ Trân Trân quá thoải mái như vậy được.”

“Thành công lớn của bộ phim Đồ Long đã mang lại cho cô ta danh tiếng rất lớn, hiện tại những người làm trong mảng truyền hình đều đánh giá cô ta rất tốt, điều này không có lợi cho các công ty khác chút nào, nếu cô ta cũng phát triển thuận lợi ở giới âm nhạc như vậy cho ra mắt thêm một hai ca sĩ nổi tiếng thì điều này càng bất lợi hơn.”

Vốn dĩ Trần Chi đang chịu sự ghẻ lạnh của hội đồng quản trị.

Nhưng việc Trần Chi làm hôm nay ở một mức độ nào đó, cô ta có thể lấy công chuộc tội.

Khi đối mặt với cô ta thì Phương tổng cũng chẳng cho cô ta một giọng điệu tốt đẹp nào, cuối cùng cũng phải lạnh nhạt phản ứng lại.

“Theo ý của cô thì chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?”

Trần Chi đặt hai tay lên bàn, đám mây phiền muộn tích góp lâu ngày trong lòng cô ta cuối cùng cũng đã tan biến.

“Theo ý của tôi thì tốt nhất chúng ta nên cùng nhau hành động đi, tôi nghe một người bạn ở đài truyền hình bên kia nói Hồ Trân Trân đã liên hệ với bọn họ rồi, khả năng sẽ cho ca sĩ mới của công ty ra mắt trên chương trình âm nhạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.