Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 306



“Nhanh như vậy sao?”

Phương tổng không ngờ Hồ Trân Trân lại làm việc nhanh như vậy, công ty mới đăng ký chưa được bao lâu mà đã bắt đầu cho ra mắt ca sĩ rồi.

“Tin tức chuẩn xác không?”

Bạch tổng cau mày hỏi cô ta.

“Chuẩn xác, là chương trình mới của đài Dưa Hấu, có tên là ‘Âm Tiết Trời Sinh’ đã được chuẩn bị rồi.”

“Người mới có thể tham gia loại chương trình chế tác lớn như vậy sao?”

Nội tình trong giới chương trình giải trí không hề lớn như vậy.

Đặc biệt là trong các chương trình âm nhạc chế tác lớn, những người khác đều là những ca sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng, cho một người mới xuất đạo tham gia loại chương trình thật sự không ổn chút nào.

“Tôi nghe nói Hồ Trân Trân đang trong quá trình sản xuất album ra mắt cho người mới, đã chuẩn bị công tác tuyên truyền luôn rồi, cho dù chỉ là tạo đà để tham gia chương trình này thì cũng có thể có một chút danh tiếng.”

Trần Chi không hề giấu đi sự châm chọc trong lời nói của mình: “Mọi người đều biết vị Hồ tổng này chính là nhân vật thường trú của các hot search, rất giỏi trong việc tạo ra các đề tài.”

Không ai để ý trong lời nói của cô ta đang chứa đầy sự ghen tị.

Những người trong phòng chỉ để ý đến việc Hồ Trân Trân có thể thành công hay không.

“Nếu việc này thật sự thành công, thì cô ta sẽ được khen ngợi là một nhân tài trong việc đào tạo ra các ca sĩ tài năng hay sao?”

Phương tổng có chút nóng nảy.

Hoạt động của ca sĩ và thần tượng hoàn toàn khác nhau, đều dựa vào thực lực cùng tác phẩm để mở đường cho độ nổi tiếng của mình.

Một người ca sĩ ưu tú chỉ có thể mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ cho công ty bằng cách tổ chức các buổi hòa nhạc

Chỉ cần có một ca sĩ nổi tiếng được cả nước biết đến, thì công ty âm nhạc đó sẽ có chỗ đứng nhất định trong giới.

Giám đốc Phương biết rõ chuyện này nhất nên cũng là người lo lắng nhất.

“Yên tâm, mọi người còn chưa ca ngợi cô ta.” Bạch tổng nói một câu liền đè sự tức giận trong Phương tổng xuống.

“Vẫn còn cách để giải quyết vấn đề này sao, chúng ta cần suy nghĩ cách để giải quyết nó.”

Ông ta chầm chậm châm một điếu thuốc rồi đưa cho người bên cạnh.

“Lúc nó phát hành chúng ta cũng có thể nghe được động tĩnh mà, vừa hay gần đây Hứa Kiệt cũng muốn phát hành album, nên sắp xếp thời gian chế tác và thu âm để kịp ra mắt cùng thời điểm cạnh tranh với họ đi.”

Hứa Kiệt là một ca sĩ kỳ cựu đã nổi tiếng từ lâu.

Âm Lạp có thể có một chỗ đứng vững chắc trong giới âm nhạc như bây giờ cũng nhờ công lao của anh ta.

Fans hâm mộ của Hứa Kiệt không hài lòng về công ty nên vẫn luôn bình luận ở dưới Weibo công ty, làm cho mỗi lần đến cuộc họp thường niên của Âm Lạp các giám đốc và ban lãnh đạo đều phải lấy Hứa Kiệt làm trung tâm.

Được khen ngợi và nổi tiếng như bây giờ tất cả cũng nhờ vào tài năng của anh ta.

Album cuối cùng của anh ta cũng đã phát hành từ ba năm trước rồi và fans hâm mộ đang khao khát một album mới.

Dưới tình huống như vậy, lấy hào quang của Hứa Kiệt để làm lu mờ đi người mới là cách hiệu quả nhất.

Cho dù Hồ Trân Trân có sắp xếp kỹ càng hay chi bao nhiêu tiền lăng xê cũng vậy, tuyệt đối không thể đánh bại được hào quang của Hứa Kiệt khi phát hành album mới đâu.

Bạch tổng có niềm tin như vậy.

Ngay khi tên của Hứa Kiệt vang lên những người ở đây đều có vẻ thoải mái hơn.

Phương tổng là người biểu hiện rõ ràng nhất, vỗ tay lên tay vịn nói: “Chủ ý này khá được đấy, những ca sĩ thế hệ mới thì sao chứ làm sao có thể dẫm được hào quang của Hứa Kiệt chứ.”

“Fans của cậu ta cũng khá hung hăng đấy, đến lúc đó thả ra thêm mấy bài quảng bá thì Hồ Trân Trân cũng bị những người đó dẫm đạp lên đầu thôi.”

Nói đến điều này giọng nói của Phương tổng ngày càng hưng phấn.

Hồ Trân Trân lên hot search nhiều như vậy nên chắc chắn thu được rất nhiều lợi ích trong việc kinh doanh, còn chưa có người nào có khả năng dẫm lên đầu cô ta đâu.

Xem ra công ty Âm Lạp bọn họ sẽ là người đầu tiên làm điều này.

Trần Chi ngồi ở phía sau cũng có ý nghĩ chẳng khác ông ta là bao nên rất hưng phấn mà tiếp tục nói.

“Sau đó chúng ta nên làm gì với chương trình âm nhạc kia đây?”

Bạch tổng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ xem xét tình huống trước rồi quyết định sau, nếu mọi chuyện thuận lợi thì không cần chúng ta ra tay thì fans của Hứa Kiệt cũng có thể dẫm nát người mới này rồi.”

Những lời ông ta nói đối với Trần Chi như một liều thuốc an thần vậy.

“Vậy tôi liền thông báo cho phòng truyền thông để họ điều chỉnh lại thời gian một chút.”

Bạch tổng liếc nhìn cô ta một cái, rồi phà ra một vòng khói che đi ánh mắt chán ghét của mình.

“Không vội, chờ tin tức phát hành album của bên kia trước đi.”

Sự chờ đợi này là một tháng.

Việc sản xuất một album của Giang Hồ Tiền Tuyến cần yêu cầu một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa việc xin phát hành album cũng phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa nên không thể nào nhanh được.

So với các công ty âm nhạc khác thì tốc độ của Giang Hồ Tiền Tuyến đã nhanh lắm rồi.

Trước đây Tô Triệu từng có hợp đồng với Âm Lạp nên đương nhiên Trần Chi biết cậu ta rồi, trước tiên nhờ người hỏi thăm một lúc thì biết được thời gian phát hành album.

“Vào ngày 31 tháng 12.”

Sau khi biết được tin tức này cô ta lập tức liên lạc cho phòng truyền thông.

“Các công tác quảng bá cho album của Hứa Kiệt dời sang ngày 30 tháng 12, còn cụ thể từng ngày làm như thế nào thì tôi sẽ gửi qua tin nhắn sau.”

Hành động của cô ta bên này cũng chẳng hề nhỏ và cũng chẳng thèm che giấu chút nào.

Rất nhanh Hồ Trân Trân cũng nghe được tin tức này.

“Bà chủ tôi nghe nói ngày phát hành album của Tô Triệu trùng với ngày phát hành album của Hứa Kiệt, vậy chúng ta có thay đổi thời gian phát hành album không?”

Khi cấp dưới hỏi cô thì cô không có nghĩ nhiều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.