“Nghe nói ảnh hậu Tô Hỉ bị chụp lại ảnh khi đang hôn môi với một người đàn ông trên xe, sau đó đống ảnh chụp đó đã được đoàn đội cô ấy mua lại, không biết đám paparazzi đó có sao lưu mấy tấm hình đó không nhỉ?”
Loại chuyện này thì hình ảnh sau khi giao dịch xong sẽ không bao giờ rò rỉ ra ngoài đâu.
Nhưng trên thực tế lòng người khó đoán, cũng thật khó có thể nói rằng còn bức ảnh thứ hai nào như vậy hay không.
Trong số bọn họ có vài người là bạn cũ với đám paparazzi vừa nghe được tin tức này cảm thấy nó khá hấp dẫn.
“Liên hệ bọn họ chút đi xem thử có lưu lại tấm ảnh nào hay không, cho dù là những bức ảnh thừa thãi cũng được.”
Sau khi đã quyết định xong mọi chuyện, thì bê bối tình ái của tân ảnh hậu Tô Hỉ sẽ trở thành mục tiêu chính của họ.
Tuy đã quyết định xong nhưng cụ thể hướng đi và cách làm như thế nào thì cũng cần phải chú ý.
Đây là một hành động bí mật không thể để ảnh hậu Tô Hỉ phát hiện được, nếu không công ty Âm Lạp này lại làm cho một tượng đài sừng sỏ trong giới tức giận rồi ghi hận nữa.
Dựa theo ý của Bạch tổng thì tốt nhất nên đổ chuyện này cho Giang Hồ Tiền Tuyến, làm cho Tô Hỉ hận bên đó đi.
“Lão Lưu, đi liên hệ paparazzi một chút xem thử tình huống cụ thể là như thế nào.”
Bạch tổng nói lời này chưa được bao lâu thì Lưu tổng đã đi liên hệ xong và trở về, cho ông ta một tin tức khá tốt.
“Tôi đã gọi điện tìm người liên lạc với bên paparazzi, tên nhóc này khá chu đáo và có dụng tâm ấy chứ, cậu ta đã để lại một bức ảnh chụp từ phía bên cạnh nhưng không rõ lắm, nhưng có thể nhìn rõ được kiểu xe thì chắc chắn đó là xe của Tô Hỉ.”
“Được.” Bạch tổng đập tay xuống bàn một phát, cơ mặt cũng thả lỏng ra.
“Cuối cùng cũng có cách để giải quyết rồi.”
“Cho cậu ta một số tiền, nhớ đưa luôn cả tiền mua hotsearch luôn, kêu cậu ta nhanh chóng đi mua hotsearch ngay lập tức để đem chuyện này nháo càng lớn càng tốt.”
Lưu tổng gật đầu: “Ngài cứ yên tâm chuyện này tôi đã cho người làm rồi, không cần bao lâu nữa tin tức sẽ tuồn ra mà thôi.”
Những người còn lại thì ở trong phòng họp đợi kiên nhẫn đợi một chút.
Nửa giờ sau, quả đúng là như dự đoán hotsearch này xuất hiện đã áp hotsearch liên quan đến Hứa Kiệt xuống.
[Tân ảnh hậu Tô Hỉ cùng một vị đạo diễn nào đó ngồi trong xe vào ban đêm nhiệt tình ôm hôn nhau.]
Tháng trước Tô Hỉ vừa mới đạt được một chiếc cúp bằng ngọc khá lớn trong cuộc đời mình, đó là chiếc cúp ngọc cho giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất trong liên hoan phim Ngọc Liên.
Cô ấy đang trên đà nổi tiếng với sự nổi tiếng gia tăng đến chóng mắt, lúc này khi tin tức này vừa mới tung ra đúng như dự đoán của Bạch tổng nó đã nhanh chóng lọt vào bảng tìm kiếm và trở thành một tin tức nóng hổi.
Khi xem tin tức này thì những người trong ban giám đốc mặt mày hớn hở hẳn lên: “Hiện tại đã tốt hơn rồi, sự chú ý của quần chúng đã bị dời đi, hiện tại chúng ta nên nghĩ cách để loại bỏ hoàn toàn chuyện này thôi.”
Bạch tổng thở dài một hơi rồi tiếp tục thảo luận kế sách đối phó chuyện này với bọn họ.
Những người khác lại có chút không tập trung mà nói mấy câu khó hiểu như: “Cho dù Tô Hỉ có biết chuyện này do chúng ta làm thì sao chứ, cô ấy cũng đâu thể làm được gì chúng ta, hà tất gì phải làm mấy điều thừa này cơ chứ.”
Bạch tổng nghe mấy lời này liền cảm thấy đau đầu, nhịn không được mà vỗ trán.
“Giới giải trí hỗn loạn như vậy, ai mà không có nguồn nhân mạch cho riêng mình chứ, ông không biết lúc đầu khi Tô Hỉ mới bước chân vào giới này là dựa vào ai sao?”
Vị giám đốc kia nghe xong lời này thì biết mọi chuyện không đơn giản như ông ta nghĩ.
Ông ta cười nhạo một tiếng: “Được rồi bây giờ chúng ta nên bàn cách làm thế nào để đem cái nồi này đội lên đầu người khác đi, chống lưng của mấy tên paparazzi không đủ mạnh lỡ như bị Tô Hỉ dùng nhiều tiền hơn để trả cho bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ bán đứng chúng ta.”
“Đây chính là điều nên đề phòng.” Bạch tổng liếc nhìn ông ta một cách đầy ẩn ý.
“Lưu tổng lúc ông liên hệ với đám paparazzi, có nghe ngóng bên đó có chống lưng nào không?”
Lưu tổng cũng từng gặp qua chuyện lớn như vậy rồi nên mỉm cười nói.
“Tôi làm việc mà ngài còn không yên tâm hay sao? Tôi đã tìm một người không có bất kì quan hệ nào với công ty chúng ta cả, cho dù có điều tra đi chăng nữa thì cũng không tra ra Âm Lạp chúng ta đâu.”
Một người không liên quan gì bỏ một số tiền lớn để mua tin tức từ paparazzi, cho dù bất cứ ai xem xét đến chuyện này, đều có thể nhìn ra được cái điều gì ẩn giấu bên trong.
Nhưng nếu muốn điều tra thì chẳng tra ra được gì.
Đây chính là cái hiệu quả mà Bạch tổng mong muốn.
Bằng cách này nếu việc đổ lỗi cho Hồ Trân Trân không thành công đi chăng nữa, thì Âm Lạp cũng là một kẻ đứng ngoài cuộc, an tĩnh giả vờ làm một người ngoài đứng xem.
“Làm không tồi.” Ông ta khen một câu ngắn gọn dùng ngón tay gõ lên bàn hai cái, bắt đầu suy nghĩ cách làm thế nào để kéo Hồ Trân Trân tham gia vào trò cười này.
Chuyện này nói thì khá khó khăn, nhưng khi làm thì lại có một cách vô cùng đơn giản.
Bạch tổng quay đầu thì thầm cùng Lưu tổng vài câu.
Hồ Trân Trân đã hứa mời tất cả cấp dưới của mình tham gia buổi teambuilding này, nên đã cho họ nghỉ vào buổi chiều và trực tiếp chi tiền thuê một chiếc xe thật lớn để mọi người cùng nhau đi đến khách sạn suối nước nóng.
“Bà chủ, tôi nghe nói biên kịch Lôi đã gần hoàn thành xong kịch bản mới rồi, có phải công ty chúng ta cũng chuẩn bị bắt đầu đi vào quá trình sản xuất phim mới không?”
Hồ Trân Trân đang nằm bò ra xoa bóp vai và cổ của mình, khi nghe cấp dưới bên cạnh cô hỏi một câu thì cô mới từ từ suy nghĩ đến công việc.