"Đừng nói nhảm." Giám đốc nhà máy chỉ cho anh ta hai ngày, Vương Trường Hữu không có kiên nhẫn ở đây lãng phí thời gian nói chuyện với chủ nhiệm Chu: "Nếu không nói, tôi sẽ lập tức đến trường cậu để vạch trần mọi chuyện.”
"Đừng mà, đừng mà." Chủ nhiệm Chu lập tức luống cuống: "Tôi nói cho anh biết, đã được chưa.”
Sau khi Hồ Trân Trân rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, chủ nhiệm Chu đã lén lút xem qua tư liệu của cô.
Anh ta là quản lý, nên cũng có quyền đọc thông tin.
Hồ sơ của phụ huynh không được viết chi tiết lắm, nhưng hồ sơ của học sinh thì chi tiết hơn nhiều.
Chiều cao, cân nặng, địa chỉ, thông tin liên lạc của cha mẹ.
Tất cả Vương Trưởng Hữu muốn biết, chủ nhiệm Chu đều trả lời.
Trước khi cúp điện thoại, hắn sợ anh ta thật sự làm ra chuyện bất hợp pháp, còn cố ý dặn dò một câu: "Anh Vương, anh nhất định phải giữ lời hứa, đừng làm chuyện bất hợp pháp đấy nhé.”
"Yên tâm." Anh ta chỉ nói hai chữ này rồi lập tức cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Trường Hữu lập tức tìm được một nhóm thủy quân mới.
Anh ta đăng những thông tin đơn giản của Hồ Trân Trân lên đó, đồng thời bịa đặt ra rất nhiều tin đồn cô ngược đãi trẻ em, sau đó sai khiến thủy quân bình luận rằng đứa bé sống không tốt, để Hồ Trân Trân chịu sự chỉ trích từ dư luận.
Trụ sở chính nảy ra ý tưởng phỏng vấn Giang Lâm, mục đích chính là để chuyển hướng sự chú ý và gây áp lực lên cho Hồ Trân Trân.
Nhưng Vương Trường Hữu lại có ý tưởng khác.
Bây giờ anh ta đã có thông tin liên lạc của người nuôi dưỡng trước đó Giang Thầm, hai người bọn họ có thể hoàn toàn hợp tác.
Anh ta sẽ làm mất danh tiếng uy tín của Hồ Trân Trân để kiếm tiền và giữ lại công việc của mình, còn Giang Lâm sẽ cướp để nhỏ trở về.
Trong mắt Vương Trường Hữu đây là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.
Nhưng sau khi đến bệnh viện, nói chuyện với Giang Lâm vài câu, Vương Trường Hữu đã phán đoán ra bà ta không phải là một mục tiêu hợp tác thích hợp.
Trong đầu người phụ nữ này chỉ có tiền, hoàn toàn không để tâm đến cháu trai nhỏ kia.
Nhìn thái độ của bà ta, Vương Trường Hữu rất hoài nghi đứa bé Giang Thầm kia đối với bà ta có thể có mấy phần thân thiết.
"Nếu bà đến trường đón Giang Thầm, bà có thể mang đứa bé ra ngoài được không?”
"Sau khi xong việc, cậu thật sự có thể đưa cho tôi năm triệu sao?"
Giang Lâm hỏi câu này với ánh mắt lóe sáng, Vương Trường Hữu nhịn không đảo mắt trắng trợn trả lời bà ta: "Đương nhiên có thể, tôi không phải vì tiền, tôi chỉ muốn cô ta hủy bỏ tố cáo, đến lúc đó tiền đều sẽ cho bà?”
Dù sao đi nữa, số tiền được chia như thế nào cuối cùng vẫn do anh ta quyết định.
"Vậy ngồi xuống từ từ nói chuyện đi." Giang Lâm nở nụ cười: "Nhỡ đâu cậu nói không tính thì tôi phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta viết một bản hợp đồng?”
Vương Trường Hữu thật sự chịu không nổi bà ta nữa, nhỏ giọng quát?
"Bà ngu xuẩn vậy? Viết hợp đồng để lại chứng cứ cho cảnh sát sao?”
Sắc mặt Giang Lâm đột nhiên thay đổi: "Vậy cậu lúc đó nói không có tiền thì tôi phải làm thế nào?”
Nếu không có tiền, bà ta sẽ không bao giờ đồng ý làm chuyện này.
Vương Trường Hữu cũng nhận ra anh ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy, vì vậy anh ta chỉ nói: "Tôi sẽ đặt cọc trước 10.000 tệ, bà tin chưa?”
Tiền đến tài khoản, Giang Lâm lập tức phối hợp.
"Cậu nói đi, khi nào chúng ta hành động, tôi phải làm gì?”
“Hôm nay” Anh ta chỉ có hai ngày, không thể chờ đợi được nữa
Vương Trường Hữu rất bức xúc, hận không thể bắt Giang Thầm ngay bây giờ, uy h.i.ế.p Hồ Trân Trân sau này đừng xía vào chuyện của sữa Ba Con Bò.
"Cái này... Có vội vàng quá không? Tôi vẫn đang truyền dịch đấy.”
Giang Lâm có chút không vui.
Vương Trường Hữu cũng không quen thân bà ta: "Bà không làm được thì trả tiền lại.”
Trả tiền lại? Ba chữ này chính là điểm yếu của Giang Lâm.
"Chiều mấy giờ, cậu nói đi.”
"Cố gắng càng sớm càng tốt." Vương Trường Hữu biết trong trường học có rất nhiều người giàu có, lực lượng an ninh mạnh mẽ, muốn bắt cóc trẻ em trong giờ học, gần như là không thể.
"Sau 2:30 đi, thừa dịp còn chưa tan học, bà đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nói trong nhà xảy ra chuyện, xin nghỉ cho Giang Thầm.”
Sau khi đe dọa Giang Lâm phối hợp thì tốt hơn nhiều.
"Được, vậy sau khi mang đứa nhỏ ra thì sao?"
"Chuyện sau đó bà không cần biết, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa." Vương Trường Hữu sắc mặt u ám: "Có đôi khi biết nhiều không phải là một chuyện tốt. ”
Giang Lâm bị vẻ mặt của anh ta dọa sợ: "Ừ.”
Bên trong biệt thự Ngọa Sơn.
Vì Hồ Trân Trân không phản hồi những tin đồn trên mạng, Cao Thần lo lắng cô vẫn còn chưa biết chuyện này, vì vậy cố ý tới cửa thăm nhà.
"Thì ra cô đã biết, có vẻ như tôi đã lo lắng vô ích.”
Hắn đến có ý tốt, Hồ Trân Trân đương nhiên cảm kích.
"Cảm ơn Cao tổng quan tâm, nhưng tin đồn này thật thái quá, tôi cũng không muốn để ý đến nó.”
Trên thực tế cô định chờ dư luận lên men rồi mới trả lời.
Cao Thần không biết suy nghĩ của cô, ngay lập tức đặt cái ly xuống: "Hồ tổng, bây giờ xử lý dư luận không thể qua loa được, không cẩn thận sẽ lên men thành chuyện lớn, chuyện cô đối xử với đứa nhỏ như thế nào chúng tôi đều có thể nhìn thấy, cô vẫn là nên giải thích rõ ràng thì tốt hơn.”