"Trưởng khoa tôi thật sự biết sai rồi, ngài giúp tôi một lần này thôi, về sau tôi nhất định sẽ không tái phạm.”
Trương Đại Phát không ngừng van xin.
Trưởng khoa ném bút trong tay xuống, sắc mặt tái mét: "Ông cầu xin tôi thì tôi đi cầu xin ai, lá thư tố cáo này ông ngay cả nhìn cũng không nhìn, trong đó viết không phải là một vụ kiện bình thường có thể dùng tiền đè ép xuống, bây giờ mọi chuyện vỡ lở, ai có lá gan đè xuống.”
Trưởng khoa dang hai tay ra: "Tôi không có bản lĩnh có thể giải quyết được chuyện này, ông tự cầu phúc đi.”
Nói xong, trường khoa rời khỏi phòng họp mà không quay đầu lại, để lại những đồng nghiệp khác trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Đại Phát sững sờ, vội vàng nhặt lá thư kia lên đọc đi đọc lại.
Khi ông ta nhìn thấy vụ án c.h.ế.t người một năm trước, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, biết rằng những gì trưởng khoa kia nói là sự thật, ngã quỵ xuống đất.
“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi...?”
Người lo lắng duy nhất không phải chỉ có mỗi ông ta.
Trong nhà máy sữa Ba Con Bò ở thành phố S, giám đốc nhà máy đang tiếp đãi sếp lớn đến từ trụ sở chính, trong lòng càng cảm thấy lo lắng hơn.
Bây giờ ông ta sắp về hữu rồi, nhưng lại bất thình lình gặp phải chuyện phiền toái này, bây giờ mà không xử lí sạch sẽ thì khi về hưu sợ sẽ rất phiền phức.
Giám đốc nhà máy trong lòng rất tức giận, mắng mỏ Vương Trường Hữu tám trăm lần vẫn không khỏi hả giận.
"Ông làm kiểu gì thế? Ngay cả cấp dưới cũng không thể quản lý nổi, để hắn ta làm ra loại loại chuyện này!”
Sếp lớn cũng tức giận, vừa mở miệng đã chửi.
Hắn ta là một người đàn ông mới ngoài 30 tuổi, vừa mới thừa kế sản nghiệp nhà máy sữa từ ba của mình được vài năm.
Giám đốc nhà máy bị người kém nhiều tuổi chỉ trỏ mắng mỏ kém cỏi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
"Làm sao tôi biết được Tiểu Vương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu tôi biết trước nhất định sẽ ngăn cản.”
"Chúng ta phải làm sao bây giờ. Tôi nghe nói vụ án c.h.ế.t người năm ngoái đã bị phát hiện, Hồ Trân Trân hình như đã liên lạc với người nhà của họ để lật lại vụ án.”
Sau khi nghe ông ta nói điều này, sếp lớn thậm chí còn tức giận hơn.
"Trên Weibo đã đủ náo nhiệt rồi, hôm nay tôi tiêu hai triệu mà cũng không thể hạ nhiệt, đúng là đáng chết. Nếu bây giờ chuyện c.h.ế.t người mà lại lên hot search nữa, sợ rằng sữa ba con bò sẽ bị xét xử.”
Giám đốc nhà máy trong lòng cũng hoảng hốt: "Vậy, vậy bây giờ phải làm thế nào?”
"Làm thế nào? Làm thế nào? Ông nên biết phải làm gì? Bộ não của ông rốt cuộc chứa gì vậy? Dùng nó mà nghĩ ra cách đi.”
Bị ông chủ lớn mắng, ông ta cũng rất tức giận, khó chịu.
"Nếu không ngăn cản được, ông đứng trước ống kính nhận lỗi rồi từ chức đi. Nể tình ông là nhân viên cốt cán trung thành với nhà máy đã lâu, tôi sẽ cho ông 500.000 tệ để ông yên tâm dưỡng già."
Giám đốc nhà máy nghe thấy vậy, lập tức trở mặt.
Ông ta đã làm việc cho nhà máy sữa Ba Con Bò cả đời, ông đương nhiên biết rõ chuyện thêm chất phụ gia, trong lòng ông ta đầy oán hận.
"Từ khi cậu thừa kế sản nghiệp nhà máy sữa Ba Con Bò, cậu đã đưa ra quyết định này, liệu sữa Ba Con Bò sẽ đi đến đâu, rõ ràng nó bị hủy hoại trong tay cậu.”
Ông chủ lớn đập bàn đứng lên: "Ông già c.h.ế.t tiệt, tôi tôn trọng ông hai phần, ông thật sự coi mình là bề trên sao? Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông thừa nhận lỗi trước mặt công chúng cho tôi!”
Tiếng gầm giận dữ của hắn ta không thể làm giám đốc nhà máy sợ hãi chút nào.
Giám đốc nhà máy lạnh lùng cười: "Tôi đã làm việc cho nhà máy sữa Ba Con Bò nhiều năm như vậy, cậu đối với tôi bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Trong lòng giám đốc nhà máy cũng biết rằng, có lẽ nguyện vọng được nghỉ hữu nhàn rỗi của ông sợ rằng không thể thực hiện được.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng không muốn gánh vết nhơ của sữa Ba Con Bò để rồi bị cả nước chửi rủa.
“Cũng đã đến lúc rồi, nên để cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của mấy kẻ ác các người!”
Nói xong, giám đốc nhà máy lấy chiếc áo vest của mình trên ghế sau đó phóng khoáng bước ra cửa.
“Trương Thiên Lai, con mẹ nó ông làm gì vậy?”
Ông chủ lớn gào thét, nhưng giám đốc nhà máy không quay đầu lại.
Chờ đến khi ông đi xa, điện thoại di động kêu keng keng vài tiếng.
Ông chủ lớn cúi đầu, nhìn thấy một cái tin tức, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
[Trương Thiên Lai: đi tự thú.]
Tại thời điểm này, suy nghĩ của ông ta và Trương Đại Phát trong khoa an toàn vệ sinh thực phẩm hoàn toàn giống nhau.
"Xong rồi, xong rồi.”
Ngay khi Hồ Trân Trân vừa ra khỏi trại tạm giam, Trần Khai đã không thể chờ được nữa, lập tức báo cáo những công việc đã chuẩn bị xong cho cô nghe.
"Người nhà nạn nhân mà tôi bảo đã phỏng vấn xong chưa?"
"Đã xong rồi, chờ đến 8 giờ tối nay, sẽ phát cuộc phỏng vấn này đi, mượn sức nóng hiện tại để leo lên hot search."
Hồ Trân Trân vừa nghe, vừa tùy ý lướt điện thoại.
Tầm mắt của cô dừng lại ở một video, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Trần Khai, video phỏng vấn có thể đăng ngay bây giờ.”