Ngũ Thiên Kiều là con gái thứ hai của Ngũ gia,còn mang trên mình danh phận khác,con ngoài dã thú của Ngũ gia.
Mà thời cổ đại,mấy ai yêu thương những người như vậy,đặc việt lại trong một gia tộc quyền quý.
Vẫn kịch bản cũ,vẫn một tình tiết cũ,thứ nữ xấu xí bị gả cho vương gia máu lạnh chỉ biết chém giết.
Ngày bái đường thành thân tự sát nhưng được cứu.
Hôn lễ bị dời lại hơn hai tháng.
Khi nàng tỉnh dậy không hồ nháo không làm loạn lại càng không cầu xin hay khóc lóc.
Giá y bước qua chậu lửa.
Nàng đích thực không còn là người của phủ thừa tướng nữa.
Con gái gả đi như chén nước hắt khỏi cửa.
Từ giờ nàng mang trên mình một danh phận mới,chính thất vương phi.
Nhưng chẳng mấy ai đánh giá cao địa vị của nàng cả.Người đời cho rằng,rồi sớm muộn nàng cũng bị vị vương gia kia khắc chết mà thôi.
Nghe thấy những lời ác ý nói về tiểu thư,nha hoàn thân cận tên Khiểm Thúy của Ngũ Thiên Kiều vô cùng nổi giận.
Nha hoàn còn chưa kịp quay người đã bị bàn tay xinh đẹp của nàng nắm lại lôi về phía kiệu,ngụ ý cho nha đầu hộ tống mình cẩn thận.
Khiển Thúy nuốt cục tức vào trong bụng,mặc kệ tất cả cẩn thận đưa chủ tử lên xe về Vương phủ.
Đoàn dâu vô cùng thuận lợi tiến cửa.
Nhưng cho tới khi tân nương xuống kiệu,người đón nàng không phải Âu Dương Phong Ngạn mà là thân tướng vào sinh ra tử của hắn Mặc Thừa Ân.
Người xem náo nhiệt bắt đầu dị nghị bàn tán,như này liệu có phải quá coi thường tân nương hay không?
Mặc Thừa Ân cười gượng giải thích:
- Vương gia vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong,phái nô tướng đi đón vương phi trước.
Mọi việc xong xuôi sẽ tới với người.
Ngũ Thiên Kiều thu chân.
Nàng đạp đổ chiếc ghế tựa,ngồi bên cạnh phu xe khiến lão bá ấy có chút giật mình.
Hành động này của nàng khiến Khiển Thúy ngỡ ngàng,xoay trái xoay phải như để xác nhận không hề có một tà nhân nào hay một thế lực nào đó can thiệp vào chiếc ghế vậy.
Nàng ngồi đó,tà váy đung đưa theo chiều gió.
- Ngươi thay hắn đón dâu,cũng chưa chắc không thể thay hắn bái đường thành thân lại càng không thể không nghĩ tới cùng ta một đêm xuân hoa.
Thế này đi,ta không gả cho Âu Dương Phong Ngạn nữa,ta gả cho ngươi.
Giọng nói trầm ổn,âm vang sắc lạnh khiến Mặc Thừa Ân có chút rùng mình.
Ngữ khí này có vài phần giống chủ tử của y,tưởng chừng như nhẹ nhàng đơn thuần nhưng ngậm cả bồ dao găm,chọn đường nào cũng đều là cửa tử.
Những người xem náo nhiệt đều bắt đầu ngồi không yên được nữa rồi,thi nhau bàn tán.
Khiển Thúy giật giật tay áo Ngũ Thiên Kiều mà nhón chân lên thì thầm:
- Tiểu thư,người chắc chắn không vì đả kích quá mà ăn nói hàm hồ đó chứ?
- .....
Đáp trả lại Khiểm Thúy là không gì cả.
Ngũ Thiên Kiều trầm mặc im lặng,hai tay vẫn an yên đặt trước đùi,dáng người trông vô cùng nhã nhặn.
Nàng y hệt một tân nương đang đợi chờ tân nang trong phòng tân hôn vậy.
Hành động ấy lại càng làm Mặc Thừa Ân khó xử:
- Vương phi...cái đó...người đừng đùa nữa..nô tướng gánh không nổi.
- Ừm.
Ngũ Thiên Kiều "ừm" rất khẽ.
Giọng nói của nàng vẫn như vậy.
Chẳng ai có thể đoán được sau bức màn che kia, tân nương đang có biểu cảm như thế nào.
Một cơn gió thoáng qua,chợt có tiếng người hét:
- Tân..tân nương bị cướp đi rồi!!!
Mọi người nhìn theo hướng chỉ,định thần lại đã thấy Ngũ Thiên Kiều nằm gọn trong lòng bàn tay của nam nhân cũng một thân giá y đỏ rực.
- Không phải chỉ đến muộn một chút thôi sao? Vương phi của ta vậy mà muốn làm phu nhân của Mặc thống lĩnh rồi?.