Cửu Khê Lĩnh địa hình gồ ghề, phạm vi rất lớn, Lâm Sơ Dương đem tình tiết ở nơi này trải ra trong não, sau đó cậu phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trong nguyên tác viết nhân vật chính trốn vào Cửu Khê Lĩnh sau đó trong sự truy đuổi chém giết không ngừng của người nhà họ Lưu không để ý phương hướng không phân ngày đêm chạy mấy ngày, sau đó phát hiện một rừng cây nhỏ tương đối kín đáo chuẩn bị tĩnh tọa khôi phục một chút, kết quả là lúc đi đến giữa rừng cây nhỏ một bước đạp hụt, rơi vào trong linh quặng.
Lâm Sơ Dương ngửa đầu bốn mươi lăm độ câm nín nhìn trời.
Đi em gái mi không để ý phương hướng không phân ngày đêm!
Ngay cả cái tọa độ cũng không có thì cậu phải làm sao tìm được mảnh rừng cây nhỏ chết tiệt kia chứ hả.
Sau khi xoắn xuýt một lúc cậu nhìn về phía Mạc Trạch ở một bên, vốn là muốn để đối phương hỗ trợ nghĩ kế, có điều ngay khi nhìn thấy gương mặt của đối phương bỗng nhiên linh quang lóe lên.
Nhân vật chính người ta còn đợi ở bên cạnh cậu đây này, từ đầu tới đuôi cậu mẹ nó cứ như ngốc x xoắn xuýt cái gì hả.
“Sư đệ, ngươi tới dẫn đường.”
Lâm Sơ Dương yên lặng tặng một lời khen vì chỉ số thông minh của mình đột nhiên tăng lên, khát vọng cộng thêm hy vọng nhìn về phía Mạc Trạch.
Mạc Trạch cảm thấy nếu như gắn thêm một cái đuôi ở phía sau áo lót nhà hắn, vậy bây giờ nó đang lay động rất vui vẻ đi, loại cảm giác từ thân đến tâm chỉ có một mình hắn chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn thật sự làm cho hắn vô cùng vô cùng… sung sướng.
Áo lót nhà hắn dường như càng ngày càng biết lấy lòng hắn.
Bất quá chỉ là một linh quặng thôi, nếu như Lưu Vân Y thích, vậy mấy ngày nữa không bằng để Ảnh tông đem một linh quặng ở phụ cận thành Bách Vũ chuyển tới là được.
Nghĩ tới khoáng sản chỗ đó hẳn là Bách Lý gia còn chưa phát hiện mới phải.
“Được, sư huynh phải theo sát ta.” Hắn cực kỳ tự nhiên nắm tay Lâm Sơ Dương, bước về chỗ sâu trong Cửu Khê Lĩnh.
Theo lý thuyết Cửu Khê Lĩnh to lớn hơn nữa số lượng linh thú cũng có hạn, bị đám người chèn ép một lần lại một lần, trên căn bản không hề có linh thú cỡ lớn mới phải, cho nên dưới tình huống như thế, Mạc Trạch chọn con đường này liền có vẻ khá là quái dị.
Kỳ thực đường hai người đi cũng không phải rất hoang vu, khi con linh thú tính tình khát máu thứ nhất xông tới bị Mạc Trạch một kiếm giải quyết, Lâm Sơ Dương chỉ nghĩ đúng lúc, sau đó lúc cách đó không xa xuất hiện con thứ hai, chỉ cảm thấy tương đối trùng hợp, tiếp đó không cách bao xa lại xuất hiện con thứ ba…
Mẹ kiếp, cái này trùng hợp cũng hơi quá mức đi?
Càng đi vào trong linh thú thì càng nhiều, hơn nữa phần lớn đều hung bạo, Mạc Trạch gần như là đi một đường giết một đường, dòng máu tươi nóng hổi trong lúc vô tình đem con ngươi của hắn nhiễm phải một tia đỏ không dễ phát giác.
Giết chóc càng nhiều, tâm ma lại càng nặng.
Mạc Trạch đã làm tốt chuẩn bị nhập ma, cố tình không kháng cự, mà là đón ý nói hùa, trầm luân tại một khắc dùng kiếm chém giết linh thú máu tươi tuôn ra kia.
Không được, còn thiếu rất nhiều, còn muốn càng nhiều…
Lâm Sơ Dương theo ở phía sau, vào giờ phút này sự vô dụng của cậu hiện ra không sót chút nào, kỹ năng áo lót hiển nhiên chỉ có thể nhằm vào nhân loại có thói quen mặc đồ lót.
Mi có thể hi vọng một con dã thú mặc đồ lót sao?
Ngoại trừ cái này thì cậu chỉ còn lại kỹ năng chuyên chúc của vú em, nhưng lực công kích của nam chính mạnh mẽ như vậy, thật sự sẽ bị thương sao?
Ngay lúc cậu đầu đầy ảo tưởng, Mạc Trạch thật sự bị thương, mặc dù chỉ là lúc bước đi không cẩn thận bị cành cây quẹt phải gò má rách da.
Đối với gương mặt hoàn mỹ có thể so với tác phẩm nghệ thuật kia của nam chính, mẹ kiếp, cái này nhất định không thể nhẫn nhịn được!
Cậu dừng bước lại, quơ quơ cái tay bị nắm của mình, “Chờ đã.”
Không sai, là bị nắm, đoạn đường này dù Mạc Trạch vẫn không ngừng giết giết giết, nhưng cái tay hai người họ nắm lấy nhau trước sau đều không buông ra…
Mạc Trạch hơi nheo mắt lại, nỗ lực đè xuống xao động trong lòng để âm thanh của mình bình thường một chút, “Sư huynh?”
Lâm Sơ Dương không lên tiếng, nhấc tay kia lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng động lên gương mặt tuấn tú làm cho cậu hâm mộ ghen tị hận kia, thi triển một hồi xuân thuật nhỏ.
Điểm sáng màu xanh nhạt từ đầu ngón tay cậu bay ra, dần dần biến mất ở miệng vết thương kia, cũng chỉ bất quá hai ba giây liền hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Cẩn thận một chút, đừng bị thương nữa.”
Mạc Trạch có chút lưu luyến nhiệt độ nơi đầu ngón tay, nhưng cũng không dám làm ra động tác quá mức rõ ràng, chỉ cúi đầu nhìn cái tay kia của đối phương, đặc biệt là ngón tay đã chạm đến mình, “Biết rồi, sư huynh.”
Lâm Sơ Dương hài lòng, vú em kỳ thực cũng rất hữu dụng.
Kế tiếp số lượng linh thú lại nhiều hơn, Mạc Trạch cũng không còn đánh đâu thắng đó ngày càng ngạo nghễ như lúc ban đầu, một hồi cánh tay bị thương một hồi ngực lại bị một chút, thương lớn thương nhỏ không ngừng, vì vậy Lâm Sơ Dương cũng bận rộn lên.
Mặc dù có chút huyết tinh, nhưng bầu không khí lại là… đặc biệt hài hòa…
Mãi đến tận khi Mạc Trạch lại một lần nữa bị thương ngực, Lâm Sơ Dương mở áo hắn ra, ấn ngực hắn chữa thương cho hắn, lúc này một đám người đột nhiên lao ra, một em gái trong đó kêu lớn: “Trạch ca ca!”
Lâm Sơ Dương giật cả mình, xưng hô buồn nôn như vậy đã thật lâu không nghe thấy có được không, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là vị nữ chính Trương Linh Nhi trúng độc cỏ da rắn nằm hơn ba tháng kia.
Con đường nhân vật chính ngoại trừ phương diện tìm bàn tay vàng mạnh mẽ, thì tính khả thi gặp được em gái cũng là tương đối cao.
Trương Linh Nhi hẳn là vừa khỏi không bao lâu, thoạt nhìn còn rất tiều tụy, có điều cả người càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, gọi một tiếng này chỉ cần là đàn ông bình thường thì đều phải say.
Đáng tiếc, hiện tại Mạc Trạch đã phát triển theo hướng không bình thường, tầm mắt của hắn hoàn toàn dừng lại ở cái tay trên ngực hắn, còn những người khác, có quan hệ với hắn sao?
Trương Linh Nhi vốn là muốn chạy tới, nhưng khi nàng nhìn thấy động tác của hai vị kia, trong đầu lập tức nhớ tới quan hệ của bọn họ, ánh mắt nhất thời có chút vặn vẹo, sau đó càng thêm ủy khuất nói: “Trạch ca ca, từ lần trước tách ra, Linh nhi vẫn luôn rất nhớ ngươi.”
Lâm Sơ Dương thu tay về, tầm mắt bỏ qua Trương Linh Nhi trực tiếp cố định ở phía sau nàng.
Lúc trước đã nói, lao tới là một đám người chứ không phải một mình Trương Linh Nhi, phía sau nàng còn có khoảng chừng mười nam nhân, tên dẫn đầu một đầu lông đỏ, tuổi tác ước chừng không chênh lệch nhiều với Mạc Trạch, gương mặt nhìn Trương Linh Nhi đầy dục vọng chiếm hữu muốn giấu cũng không giấu được.
Vậy nên liền thành ra một chuyện xưa hắn yêu nàng, nàng không yêu hắn mà yêu một hắn khác.
Vỗ tay, tung hoa!
Không hổ là một trong ba nữ chính, kéo cừu hận cho nam chính phải gọi là kéo một cái vững vàng.
Lâm Sơ Dương ngay cả lòng muốn giết người cũng có, cái dấu hiệu một đầu lông đỏ kia không phải là độc quyền của đại đệ tử Bạo Viêm Môn Hồng Dực ở sau đoạn Lưu gia sao.
Mẹ nó đi mất một tên Lưu Kim Minh trực tiếp bỏ qua thù hận với tông môn Lưu gia là làm cái quái gì vậy!
Tình tiết đại thần mi đi ra, ông muốn cùng mi đàm luận nhân sinh!
Ánh mắt Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm Hồng Dực quá mức chăm chú, cho nên Mạc Trạch vô cùng khó chịu.
Áo lót nhà hắn làm sao có thể dùng loại ánh mắt chỉ chứa đựng một người này để nhìn một nam nhân khác, quả thực không có cách nào khoan dung, rất muốn ngay bây giờ liền đi qua giết người kia đến hồn phách cũng không còn sót lại…
Mạc Trạch nắm chặt quyền, nhẫn nại tâm ma vẫn luôn kêu gào trong lòng, tựa như có một người đang dùng giọng nói của áo lót nhà hắn không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Giết hắn, giết hắn, giết hắn…”
Trương Linh Nhi nhìn Lâm Sơ Dương, lại nhìn nhìn Hồng Dực, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Mạc Trạch, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, đây là một cơ hội..
Nàng lôi kéo Hồng Dực đi tới, nhu nhược nở nụ cười, giới thiệu: “Đây là đại đệ tử của chưởng môn Bạo Viêm Môn Hồng Dực (thân phận cao quý có biết không), ta theo đội ngũ trong nhà đến đây, vài lần gặp nạn sau đó thất lạc sau đó bị linh thú truy giết, may mắn được Hồng Dực cứu giúp mới có thể sống sót (thực lực cao siêu đó có biết không), còn đưa ta một thân quần áo này (pháp y quý nhất tu chân giới, đem tơ lụa so với nó là tiện nghi khiếp lun có biết không), hắn là người tốt.”
Kỳ thực ý của nàng là đàn ông có tiền có thân phận có thực lực như vậy thiên hạ khó cầu đó, tiểu thụ ngươi liền buông tướng công bà ra mà gả cho hắn đi, tuyệt đối không bạc đãi ngươi!
Đáng tiếc, lời này của nàng đến tai người trong cuộc liền biến thành một mặt ý tứ khác.
Hồng Dực: Vốn dĩ ca còn ghen đây, thì ra em gái thỏa mãn đối với ta như thế, phải biểu hiện thật tốt mới được, còn hai vị đối diện kia, em gái đã khen ta như thế thì nhất định không có ý tứ gì khác đối với bọn họ, nếu là bằng hữu của em gái thì cũng miễn cưỡng cho là người mình đi.
Lâm Sơ Dương: Mẹ kiếp, nữ chính cô cứ như vậy từ bỏ nam chính sao, phiếu người tốt cũng phân phát cho tiểu tam, tốc độ di tình biệt luyến nhanh như vậy có thật sự được không! Có điều thấy cô như vậy anh đây yên tâm, chỉ cần không gieo vạ cho sư đệ nhà tôi thì cho dù cô gieo vạ cho đàn ông toàn thế giới anh cũng chỉ có thể nói với cô hai chữ —— cố lên.
Mạc Trạch: Phải làm sao mới có thể đem ánh mắt sư huynh chuyển lên người mình đây, mấy kẻ vướng bận đó quả nhiên vẫn là giết thì tương đối tốt hơn, nhưng mà vừa động thủ thì hình tượng dĩ vãng đắp nặn với sư huynh liền triệt để phá huỷ, bằng không… liền hạ độc đi, như vậy kín đáo hơn chút…
Vài giây trầm mặc qua đi, ba tên đàn ông đạt thành bước đầu hữu nghị, hài hòa quả thực chói mù mắt bọn tiểu đệ vây xem.
Đối với kết quả này trong lòng Trương Linh Nhi nhảy một cái, dường như phát sinh dựa theo dự liệu của nàng, nhưng sao lại cảm thấy có chút không đúng nhở?
Sau đó đồng hành chính là tất nhiên, Mạc Trạch thoáng mang trật phương hướng, bỏ qua linh quặng đi về một chỗ hung hiểm chỉ có mình hắn biết ở Cửu Khê Lĩnh.
Vì thế một đám người thay phiên đi lên đánh quái thú.
Người dù sao cũng không phải làm từ sắt, quái thú đánh nhiều hơn khó tránh khỏi có chút vết thương, ngay lúc Trương Linh Nhi muốn đi lên hỗ trợ băng bó, Lâm Sơ Dương đứng ra.
Vú em chính là phải vào lúc này đột phá độ tồn tại, Lâm Sơ Dương còn phát hiện kỹ năng dùng nhiều hơn thì dù không cần gần người cũng có thể phóng thích thành công, chỉ phải chú ý chính xác là được.
Mạc Trạch nhìn thấy điều này cũng dần dần ngầm đồng ý, chẳng qua là tại thời điểm áo lót nhà hắn tới gần ai quá mức liền yên lặng đem người kéo trở về. Bạn đang �
Sau đó một cách tự nhiên, Lâm Sơ Dương thay thế vị trí của Trương Linh Nhi.
Trương Linh nhi triệt để rảnh rỗi liền không nhịn được bắt đầu sốt ruột, có phải là nàng có chút làm sai không? Tuy rằng Bạo Viêm Môn cũng xem là tốt, nhưng Huyền Dương tông mới là nơi nàng muốn đến, chủ nhân của linh căn tốt nhất thiên hạ mới xứng làm tướng công của nàng, không sai, chính là như vậy!
Sau khi hiểu rõ, Trương Linh Nhi trong nháy mắt đầy huyết đầy trạng thái hồi sinh tại chỗ, nỗ lực đi qua chỗ Mạc Trạch xoát độ tồn tại, cơ mà…
Khi nàng đưa nước qua, Mạc Trạch đang cầm bình nước không biết xuất hiện từ nơi nào đưa đến tay Lâm Sơ Dương.
Trùng hợp Hồng Dực đi ngang qua, nàng cắn răng đem bình nước nhét vào trong tay Hồng Dực…
Khi nàng đưa đồ ăn qua, Mạc Trạch đang cầm đồ ăn chẳng biết chuẩn bị tốt từ lúc nào đưa đến bên môi Lâm Sơ Dương cho cậu ăn.
Khuôn mặt nàng vặn vẹo xoay người, vừa vặn liền nhìn thấy Hồng Dực, vì vậy theo nguyên tắc xoát hảo cảm không lãng phí lần thứ hai nhét vào trong tay Hồng Dực…
Khi nàng cầm khăn lụa của mình đi qua, Mạc Trạch đang cầm một cái khăn tay thoạt nhìn liền thấy tính chất vô cùng tốt tự tay lau mồ hôi cho Lâm Sơ Dương.
Hồng Dực lại chui qua, thâm tình nói: “Linh nhi, ngươi đối với ta thật tốt.”