Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 34



Lâm Sơ Dương lui lui đột nhiên cảm thấy phía sau va vào thứ gì đó, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện là một cái giường loại cực lớn cực xa hoa.

Bãi cỏ tươi đẹp đột nhiên xuất hiện một cái giường, khiến người ta cảm thấy có chút kinh hãi.

Dĩ nhiên không phải bởi vì không hợp lý, dù sao thì chỗ không hợp lý của tu chân giới cũng có rất nhiều, mà bởi vì cái giường này đang trần trụi nhắc nhở một chuyện.

Đây là tâm ma của Mạc Trạch, là giấc mơ của hắn, nói cách khác toàn bộ phép tắc nơi này đều tính bằng lời hắn nói, chẳng hạn như chỉ cần hắn nói gió thổi, vậy bãi cỏ xuất hiện lốc xoáy cũng không ngạc nhiên.

Lâm Sơ Dương nuốt ngụm nướt bọt, hơi gian nan mở miệng nói: “Sư đệ, ngươi chỉ là bị tâm ma mê hoặc, ngàn vạn lần phải tỉnh táo, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Giúp ta?” Mạc Trạch dừng lại, nhíu nhíu mày, “Sư huynh muốn làm sao giúp ta?”

“Giúp giúp giúp, nhất định phải giúp, đầu tiên, đầu tiên…” Lâm Sơ Dương gấp đến đầu đầy mồ hôi, nhưng tâm ma nên làm cái gì hả…

Đọc kinh? Tu luyện?

Hình như đều không đúng nha!

Mẹ kiếp, càng căng thẳng càng không nhớ ra phải làm thế nào, trong nguyên tác rõ ràng là có!

Mạc Trạch lần thứ hai hơi di chuyển về phía trước, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn không tới một thước, “Sư huynh?”

Lâm Sơ Dương: “Để ta suy nghĩ thêm, nhất định có thể nghĩ ra!”

Mạc Trạch ôn nhu nở nụ cười, “Ngược lại thật ra ta có một biện pháp, chỉ có điều cần sư huynh hỗ trợ.”

Tầm mắt Lâm Sơ Dương xoạt một cái quăng tới, sáng loáng sáng loáng lên.

Cứ việc nói đi bé, chỉ cần không phải muốn mạng anh, anh nhất định giúp em.

Mạc Trạch hỏi: “Sư huynh đây là đáp ứng?”

Lâm Sơ Dương gật đầu: “Chỉ cần có thể giúp ngươi loại bỏ tâm ma.”

“Như vậy là tốt rồi.” Mạc Trạch nhẹ giọng nói, vươn tay đẩy một cái, liền đem người đẩy ngã ở trên giường, sau đó chính mình cũng cùng leo lên, đem người đặt ở dưới thân.

Tư thế khiến người ta suy nghĩ viển vông này, Lâm Sơ Dương có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Cậu theo bản năng vùng vẫy một hồi, nhưng rất nhanh liền bị đối phương chế trụ, tiếp đó hai tay của cậu bị cố định lên đỉnh đầu, bị thứ gì đó trói chặt.

Mạc Trạch ở trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt càng lộ ra một tia ủy khuất: “Không phải sư huynh nói phải giúp ta sao, vì sao còn muốn né tránh?”

Ủy khuất em gái mi đó, anh còn ủy khuất đây này, anh là muốn giúp mi độ tâm ma chứ không phải chơi trò ám muội với mi nha.

Từ từ…

Nếu như nội dung truyện vẫn đi theo hướng ban đầu kia, như vậy kế tiếp chính là nhân vật chính cùng em gái vui vẻ bẹp bẹp bẹp.

Nhưng bây giờ em gái bị anh hồ điệp* rớt mất rồi vậy hai thằng đàn ông làm sao bẹp bẹp bẹp?

*Nghĩa là hiệu ứng hồ điệp (hiệu ứng cánh bướm), nói về một sự thay đổi nhỏ của điều kiện ban đầu có thể dẫn đến một sự thay đổi cực kỳ to lớn. Bạn nào muốn biết thêm thì tra google nhé.

Không đúng…

Não Lâm Sơ Dương hiếm thấy xài tốt được một lần, sau đó từ nơi sâu xa nhất trong ký ức đào móc ra một lần nào đó đi nhầm vào một website xanh mượt nhìn thấy một bộ truyện.

Đó là một truyện tu chân trọng sinh báo thù, tác giả hành văn không tệ, cậu xem phải gọi là say sưa ngon lành, mãi đến tận cuối cùng nữ chính thăng, nam chính cùng nam phụ lăn giường, còn như kỳ tích mà HE….

Lúc đó cậu bị lôi suýt chút nữa tắt thở, mãi đến tận lúc hòa hoãn mới phát hiện đánh dấu loại hình ở góc trên bên phải là nguyên sang* – đam mỹ – lịch sử tưởng tượng – tình yêu.

*Nguyên sang: nhân vật và cốt truyện đều do tác giả tự sáng tác.

Sự thực này nói cho chúng ta biết, hai thằng đàn ông cũng có thể bẹp.

Cả người Lâm Sơ Dương đều không tốt, có ai muốn nói cho cậu biết tuyệt đối là cậu nghĩ nhiều quá rồi không!

Cậu muốn dùng kỹ năng, nhưng lúc này cậy mới phát hiện trong cơ thể trống trơn một chút linh khí cũng không có, hơn nữa cũng không gọi được hệ thống.

Lúc này, Mạc Trạch cũng có động tác, hắn tiếp cận Lâm Sơ Dương, một tay nắm cằm đối phương, dùng đầu lưỡi miêu tả từng chút hình dáng đôi môi đối phương, nhưng chiêu sau hơi dùng sức, ngay lúc Lâm Sơ Dương bị đau liền xâm nhập, một hồi lăn lộn trên dưới, một hồi lại vẽ vòng vòng.

Cái này tuyệt đối là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt rất hợp lệ.

Lâm Sơ Dương cảm thấy nếu như người bị áp bị hôn không phải cậu, cậu nhất định sẽ cảm khái một câu không hổ là nam chính ngựa đực, kỹ thuật này, dù là lần đầu tiên cũng vẫn bỏ xa người ta tám con phố như thường.

Mà khi người này đổi thành cậu, cậu chỉ có xúc động muốn hất bàn.

Thân ái, mắt anh mù hả, ông đây là đàn ông, đàn ông đó!

Mặc kệ trong lòng cậu rít gào thế nào, đầu lưỡi kia vẫn như cũ ở trong miệng cậu quấy rồi lại quấy.

Mãi đến tận khi hai người hô hấp không thuận Mạc Trạch mới khẽ nâng đầu lên, giống như hồi tưởng lại hương vị liếm liếm môi, lẩm bẩm nói: “Tâm ma của ta chính là sư huynh đó.”

— kéo đèn —

Quần áo của hai người đã sớm không còn, giường lớn lay rồi lay, lúc ngừng lại một ngày một đêm cứ như vậy trôi qua.

Trước khi ngất đi Lâm Sơ Dương liền có hai ý nghĩ.

Thứ nhất, cái giường này chất lượng thật tốt, thế mà đến bây giờ cũng không vỡ nát, chờ đi ra ngoài có thể cân nhắc mua một cái mang theo bên người.

Thứ hai, thể lực của nam chính thật sự rất tốt, làm một ngày một đêm cũng không tinh tẫn nhân vong, ông đau thắt lưng đau cúc muốn chết luôn có được không.

Một lần phóng thích cuối cùng, Mạc Trạch thoả mãn ôm Lâm Sơ Dương cọ cọ.

Tuy rằng chỉ là trong mơ, nhưng hương vị nhận được vẫn mỹ diệu như trước.

Nếu cứ kéo dài như vậy nữa, vĩnh viễn ở lại nơi này, chỉ có hai người bọn họ tuy hai mà một chặt chẽ gắn kết lại với nhau.

Hình như cũng không tồi…

Hắn nhẹ hôn hôn lên bờ môi đã sưng đỏ của Lâm Sơ Dương, không nhịn được gần thêm chút nữa.

Vậy mà lúc này, thân thể của đối phương lại dần dần hóa thành bóng mờ, biến mất.

Chân chính phóng thích chấp niệm xong, tâm ma dung hợp, thế giới này vì không có sức mạnh chống đỡ bắt đầu nhanh chóng đổ nát.

Tỉnh mộng, vẫn là khoáng động kia.

Mạc Trạch mở mắt ra, giơ tay lên xoa môi mình, sau đó đẩy ra một nụ cười có thể gọi là sung sướng chân chính từ trong ra ngoài.

Vốn dĩ lúc mới vừa bị kéo vào mộng cảnh kia hắn còn có chút tức giận, mãi đến tận khi nhìn thấy cùng bị kéo vào mộng cảnh chính là áo lót nhà hắn chứ không phải là nữ nhân kia, tức giận mới chuyển hóa thành vui sướng.

Hắn từ bỏ kháng cự lập tức nắm giữ sức mạnh khống chế mộng cảnh kia, chuyện xảy ra sau đó cũng là chuyện đương nhiên.

Thật muốn lại tới một lần nữa…

Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng mỗi một động tác lúc ấy, mãi đến tận khi bên trong hang động vang lên tiếng động truyền đến, sau đó bồi thêm một tiếng rên rỉ.

Chuyện gì xảy ra?

Mạc Trạch sững sờ, vội vàng vọt vào, kết quả là nhìn thấy áo lót nhà hắn tứ chi mở lớn nằm trên đất, còn giống như té đến mơ hồ.

“Sư huynh?” Hắn đưa tay ra, nhưng ngay khi sắp chạm được đối phương liền bị bỏ qua.

Áo lót nhà hắn thế mà lại bỏ qua hắn!

Đây là trả thù, là từ chối sao?

Mạc Trạch nửa híp mắt, trong con ngươi lần thứ hai bị vặn vẹo cùng điên cuồng tràn ngập, ngay lúc sắp phát tác, cái tay bỏ qua tay hắn lại tự động đặt vào trong tay hắn.

Quá trình này khá là quái dị, ngay cả Mạc Trạch cũng không nhịn được có chút sững sờ, mê man.

Kỳ thực Lâm Sơ Dương cũng rất mê man, cậu nhớ cậu đang tu luyện, sau đó luyện luyện hình như ngủ mất…

Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì?

Tại sao một chút ấn tượng cũng không có?

Tại sao cậu cảm thấy có chút sợ nam chính vậy?

Chẳng lẽ cậu mơ thấy nam chính biến thành tiểu quái thú đánh cậu à?

Mạc Trạch nhìn biểu tình ngơ ngác ngây ngốc của Lâm Sơ Dương, liền đỡ người đứng lên trước, thử thăm dò gọi lại một tiếng “Sư huynh?”

Lâm Sơ Dương khổ bức gõ gõ đầu, “Thật giống như ta đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.”

Quên mất?

Hô hấp của Mạc Trạch hơi ngưng lại, phẫn nộ từ đáy lòng dâng lên, cái tay cầm lấy tay Lâm Sơ Dương theo bản năng nắm thật chặt.

Rõ ràng thân mật chiếm lấy nhau như vậy, thế mà cứ như vậy quên mất!

Lâm Sơ Dương không chú ý tới Mạc Trạch không đúng, cậu suy nghĩ hồi lâu không nhớ ra được liền dứt khoát vứt qua một bên không nghĩ nữa, thời điểm lại ngẩng đầu nhìn về bốn phía liền ngây dại, sau đó run cầm cập chỉ vào đỉnh đầu, cực kỳ thống khổ hỏi: “Đây là ngươi làm ra hay là ta làm ra?”

Mạc Trạch đối diện với mạch não của áo lót nhà hắn một giây, nhất thời tức giận càng ở trong ngực trên không ra trên dưới không ra dưới, suy nghĩ một chút, đáp: “…Không biết.”

Đột nhiên có loại cảm giác một khi thừa nhận thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với đem người kéo lên giường là chuyện gì xảy ra?

Lâm Sơ Dương: “Để cho ta đau đớn một hồi đi.”

Mạc Trạch: “…” Cái loại cảm giác tức giận cũng là phí công này…

Hắn than thở một tiếng, phức tạp qua đi liền cưng chiều nhìn chằm chằm áo lót nhà hắn.

Thôi, quên mất cũng tốt, hắn sẽ khiến cậu từ từ nhớ lại, đến lúc đó bất kể là hiện thực hay là trong mộng, bọn họ đều sẽ chỉ trở thành duy nhất của nhau, giống như hai người bị xiềng xích buộc chặt cùng một chỗ, ai cũng trốn không được.

Khoáng thạch không còn linh khí không khác gì cục đá, cũng không có lý do lưu lại nữa, hai người rời khỏi sau đó liền đi về hướng thành Bắc Ninh.

Dọc theo đường đi Lâm Sơ Dương đều rất mất mác, mãi đến tận khi tiến vào thành trở lại nơi ở mới coi như lấy về được chút sức lực, chờ Mạc Trạch bưng lên một bàn cơm nước làm từ linh cốc, cậu liền triệt để khôi phục tâm tình nhào qua.

Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, linh quặng là túi tiền của nam chính, nam chính còn không gấp thì cậu gấp cái gì, vì vậy nên ăn thì ăn nên chơi liền chơi nên tu luyện tiếp tục tu luyện, chuyên tâm chờ đợi cuộc thi thành Bắc Ninh.

Về phần tu vi, vì giả heo ăn thịt hổ, bên trong Lâm Sơ Dương đến Linh tịch tiền kỳ, ở bề ngoài lại giấu xuống Trúc cơ trung kỳ, còn Mạc Trạch vốn dĩ từ Kim đan kỳ chân thật giấu xuống Linh tịch tiền kỳ ngang bằng với áo lót nhà hắn, lại nghe lời áo lót nhà hắn, hạ xuống Trúc cơ hậu kỳ…

Ngày hôm sau, chưởng quỹ tìm đến, thuận tiện mang đến một tin tức, thi đấu bởi vì chuyện Cửu Khê Lĩnh mà kéo dài thời hạn, nhưng ba ngày sau tại Bạo Viêm Môn cử hành tiệc tối, mời tất cả tu sĩ báo danh còn sống đi tới.

Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ, chưởng quỹ lập tức hưng phấn vỗ bàn một cái, chỉ thấy hai khóe môi hắn kéo một cái, từ tin tức nhận được từ thành Bắc Ninh nói đến sự kiện giết chóc ở Cửu Khê Lĩnh, lại nói tới suy đoán của mấy nhà kia cùng với đám con cháu thế gia liều mạng chống lại ma tu cuối cùng toàn bộ ngã xuống, nội dung phải gọi là ầm ầm dậy sóng lên xuống phập phồng.

Đương nhiên, trọng điểm vẫn là miêu tả ma tu lãnh khốc vô tình không chuyện ác nào không làm khát máu tàn bạo…

Bạn đang �

Sau khi Lâm Sơ Dương nghe xong thật lòng cảm khái ngàn vạn, “Chưởng quỹ, ngươi không đi kể chuyện thực sự là lãng phí nhân tài.”

Chưởng quỹ lúng túng ho khan một tiếng, đem chân từ trên băng ghế lấy xuống, len lén liếc chủ nhân nhà hắn một cái, chân mềm nhũn suýt chút nữa té ngã.

Tại sao tông chủ cười ôn nhu như thế lại còn khủng bố hơn so với không cười?

Cái cảm giác so với gặp phải gió bắc còn lạnh hơn này, hức hức hức, hắn cũng không dám nữa…

Mạc Trạch bị nói thành lãnh khốc vô tình không chuyện ác nào không làm khát máu tàn bạo rót chén nước cho áo lót nhà hắn, “Chưởng quỹ còn có việc?”

Chưởng quỹ: “Có…”

Mạc Trạch vẫn mỉm cười: “Hả?”

“Không có!” Chưởng quỹ quyết đoán quay đầu lại, chạy.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.