Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 38



Cái chuyện đem người biến thành áo lót này quá mức hủy hoại giới hạn của người ta, cho nên mọi người nhất trí cho rằng đây là thành chủ biết bí pháp phi thiên độn địa gì đó trong nháy mắt chạy trốn, chỉ là lúc thi triển bí pháp này quá mức vội vàng, cho nên mới đem áo lót trên người bỏ lại.

Ngay cả những sát thủ kia cũng cho là như vậy, thiếu niên đầu tiên bị bạo quần áo oán hận trừng cái áo lót nữ một cái sau đó hô: “Rút lui!”

Hơn mười tên thiếu niên sát thủ nhanh chóng phân tán lùi lại, tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng tốc độ của những người khác cũng không chậm.

Trong nguyên tác là vũ cơ đột nhiên ra chiêu mọi người không hề phòng bị, tiếp đó lâm vào hỗn loạn do thành chủ chết, lúc đó mới làm cho bọn họ có thể thoát thân.

Nhưng bây giờ vũ cơ sớm bại lộ, thành chủ không chết, hai mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ kìa, cho nên muốn chạy… Ha ha…

Không cần người của chủ bàn hành động, mỗi thế gia luân phiên ra trận, sau một phen chiến thuật biển người, hết thảy sát thủ đều bị tóm lấy trói lại ném vào trong địa lao Bạo Viêm Môn, sau đó liền có thị giả đi ra quét tước, đem cơm nước toàn bộ đổi lại một lần nữa, thời gian cũng chỉ một chén trà, tất cả liền trở nên giống như căn bản chưa từng có gì xảy ra.

Chỉ còn lại cái áo lót nữ kia yên tĩnh nằm trên đất không người hỏi thăm.

Thị giả không dám động, những người khác… Khụ, áo lót nữ gì đó coi như, không có dũng khí đó nha!

Đương nhiên, cũng không thiếu đàn ông có chân ái đối với áo lót kiểu nữ, đặc biệt áo lót này còn là thành chủ từng mặc qua nữa.

Chỉ chốc lát, một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi chịu áp lực đi tới, có chút run rẩy lại vô cùng kiên định đem cái áo lót kia nhét vào trong ngực mình.

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt sáng lên, đây tuyệt đối là chân ái của thành chủ Hoa đó có được không!

Kết cục thoạt nhìn dường như… cả nhà cùng vui.

Lâm Sơ Dương quay đầu, ở trong lòng thấy một cây nến cho Hoa Hoa, sau đó nên ăn thế nào thì ăn thế đó, sư đệ nhà cậu cũng rất tận trách đem đồ ăn ngon đưa đến trong bát cậu.

Ngoài mặt chưởng môn Bạo Viêm Môn phái ra mấy đệ tử triển khai tìm kiếm thành chủ dùng bí pháp chạy trốn, sau đó liền đem đề tài lừa gạt đến trên người ma tu, còn những thiếu niên sát thủ kia tự nhiên cũng bị chụp lên trên đầu ma tu.

Nói tóm lại, hết thảy đều là ma tu làm là được rồi.

Mạc Trạch hoàn toàn mang tiếng xấu một bên lo lắng cho cái miệng của áo lót nhà mình, một bên vẫn như trước cùng người khác nói cười vui vẻ, không lộ chút kẽ hở não, cứ như tất cả hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.

Chờ yến hội tiến hành được một nửa, mọi người phẫn nộ cũng coi như là nhẫn nại tới trình độ nhất định, vì vậy bắt đầu có người không ngừng nhảy ra chất vấn phải đối đãi với ma tu kia như thế nào.

Kỳ thực Cửu Khê Lĩnh tuy rằng chết rất nhiều người, nhưng cũng không phải hoàn toàn chết sạch sẽ, bằng không thì đâu ra người mật báo đâu ra người cảm giác được ma khí chứ.

Thương vong nặng nề nhất có bốn nhà, theo thứ tự là Lý gia, Tề gia, Vệ gia cùng Ngưu gia, gần như là toàn bộ thanh niên con cháu đến thành Bắc Ninh đều treo, những thế gia khác ngược lại thương vong bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là mất một nửa.

Mà nhảy ra nói chuyện, phần lớn đều là người của bốn nhà đó.

Lâm Sơ Dương yên lặng 囧 một chút.

Bốn nhà đó tất cả đều là sau này tàn khốc hãm hại nhân vật chính có được không.

Giết chuẩn như vậy kỳ thực ma tu kia cũng là xuyên qua đi?

Chưởng môn Bạo Viêm Môn đứng lên, biểu tình trầm thống nói: “Đầu tiên, ta đại biểu Bạo Viêm Môn dâng lên sự chia buồn chân thành nhất với những nhà gặp tai ương trong thành Bắc Ninh, Cửu Khê Lĩnh từng là thiên đường trải nghiệm của chúng ta, là tồn tại tốt đẹp nhất trong hồi ức chúng ta, nhưng ma tu đáng ghét đó đã phá hủy tất cả những thứ này… palapala…”

Vừa giảng liền là một canh giờ.

Mãi đến tận câu cuối cùng, chưởng môn mới leng keng có tiếng nói: “Bạo Viêm Môn ta cùng ma tu kia xác định không đội trời chung!”

Được rồi, đã tỏ thái độ, còn phương pháp chỉ có bốn chữ —— sau này lại bàn.

Phía dưới vang lên một trận tiếng vỗ tay thật lưa thưa cùng với tiếng ngáy xen lẫn trong tiếng vỗ tay…

Tiếp theo có người đứng ra tuyên bố tiệc tối đến đây là kết thúc.

Lâm Sơ Dương tỉnh lại từ cơn buồn ngủ, vừa vặn nhìn thấy chưởng môn rời chỗ, chỉ là tấm lưng kia thấy thế nào cũng giống như chạy nạn.

Cậu nghi hoặc nghiêng đầu qua nhìn về phía nam chính bên cạnh.

Mạc Trạch trả cho cậu một khuôn mặt tươi cười, “Sư huynh, chúng ta trở về đi thôi.”

Được rồi, trở về…

Lâm Sơ Dương gãi đầu một cái, yên tâm đi cùng Mạc Trạch, mãi đến tận trong phòng khách điếm, Mạc Trạch đưa cho cậu một chén nước, một chén nước dường như rất trong veo.

Cậu uống, sau đó gục một cách tự nhiên…

Bỏ thuốc gì đó cũng không phải lần đầu tiên, dù sao thì cứ tiếp tục cũng thành thói quen, chỉ có điều cho tới bây giờ, Lâm Sơ Dương vẫn cảm thấy là việc ngủ của cậu gia tăng đến mức đứng cũng có thể ngủ trong giây lát mà thôi.

Mạc Trạch thuần thục đem người tiếp được, ở trên môi nhẹ hôn một cái, sau đó ôm đến trên giường cởi áo ngoài của đối phương, đắp kín mền, xác định sẽ không cảm lạnh sau đó mới ra cửa, hóa thành một đoàn sương đen bay đi.

Lúc này đêm đã khuya, bóng tối đủ để đem tất cả mọi thứ vùi lấp, bất luận thiện ác.

Hắn đem đệ tử Ảnh tông trong thành Bắc Ninh chia làm bốn nhóm, phân biệt lẻn vào khách điếm bốn nhà Lý Tề Vệ Ngưu ở, không để lại dấu vết, mà chính hắn thì một mình đi tới dinh thự của thành chủ.

Vừa nãy ở tiệc tối đã nhìn thấy thái độ của chưởng môn Bạo Viêm Môn, thi đấu tám chín phần là sẽ hủy bỏ, không có thi đấu, mấy pháp khí làm phần thưởng đó tự nhiên cũng sẽ bị cắt xén đi.

Nếu dám đem sự tình đẩy lên trên người hắn, như vậy hắn không ngại thu lấy một chút lợi tức…

Ký ức đời trước làm cho hắn dễ dàng tìm được một cái mật đạo lẻn vào trong dinh thự thành chủ, liền thoải mái tìm tới vị trí nhà kho đặt pháp khí, mở ra hết thảy trận pháp và cơ quan mà chỉ có thành chủ cùng em gái Hoa mới biết phá giải.

Tuy rằng thành Bắc Ninh có Bạo Viêm Môn cùng Lưu Gia trấn thủ, thành chủ không vớt được thực quyền gì, nhưng tài sản thì vẫn phong phú.

Linh thạch chồng chất thành núi, nhiều loại pháp khí binh khí cùng linh đan linh quả, hỗn độn ánh sáng không ngừng lập loè, đem nhà kho không có chiếu sáng này chiếu đến sáng trưng.

Mạc Trạch cũng không khách khí, vung tay lên toàn bộ cướp đoạt hết sạch, sau đó hắn lần thứ hai hóa thành sương mù lẻn vào khuê phòng của Hoa Hinh Đồng.

Lúc này em gái dĩ nhiên là đang ngủ.

Mạc Trạch giống như quỷ mị bay tới trước giường, trực tiếp đem người gõ cho hôn mê, rồi sau đó giống như vác bao tải mà vác người tới nhà kho đã chuyển đi trống rỗng, mở trận pháp ra ném vào.

Không sai, vu oan giá họa chính là rõ ràng như vậy, chính là tùy hứng như vậy, ai bảo toàn bộ thành Bắc Ninh đều biết người có thể giải trận pháp và cơ quan này cũng chỉ có hai cha con này chứ.

Xử lý xong xuôi, Mạc Trạch bay trở về khách điếm, xông vào ổ chăn, thỏa mãn ôm áo lót nhà hắn cọ cọ, ngủ.



W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Ngày hôm sau, Lâm Sơ Dương vừa dậy liền bị mấy tin tức lớn liên tiếp đập cho mơ hồ, đầu tiên là bốn nhà Lý Tề Vệ Ngưu toàn bộ bị diệt, không một người sống, tiếp đó phủ thành chủ mất trộm, hết thảy phần thưởng thi đấu toàn bộ mất đi, cha con Hoa thị trông coi tự trộm đi hư hư thực thực, cuối cùng Bạo Viêm Môn tuyên bố hủy bỏ thi đấu, toàn lực truy nã hung thủ ma tu.

Cậu trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm chưởng quỹ đang thao thao bất tuyệt truyền đạt tin tức, khăn ướt trong tay “lộp bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Cậu thật sự chỉ là ngủ một đêm mà không phải x đêm?

Vị ma tu đồng hương kia mạnh mẽ như vậy thật sự được không, nếu để cho người khác biết đây chỉ là một truyện yy tu chân ngựa giống thì làm sao bây giờ?

Khiên tốn một chút sẽ chết sao.

Đến lúc đó đừng có hi vọng cậu đi cứu mạng à nha!

Mạc Trạch nhặt lên khăn vải trên đất, nhàn nhạt liếc chưởng quỹ sáng sớm tới quấy rầy hắn và áo lót nhà hắn tiếp xúc thân mật, tuy nói đây là hắn an bài, nhưng hắn vẫn là rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Tại sao Lâm Sơ Dương muốn nhìn người khác, rõ ràng là của hắn, toàn bộ đều là của hắn, tại sao phải nhường cho người và vật không liên quan chiếm cứ?

Thật muốn đem hết thảy những kẻ phản chiếu trong đôi mắt kia toàn bộ giết chết…

Chưởng quỹ run lập cập, quyết đoán ngậm miệng, hức hức hức, vì sao ánh mắt lão đại lại đáng sợ như vậy.

Mạc Trạch ôn nhu nói với Lâm Sơ Dương: “Sư huynh, chưởng quỹ chắc chắn cũng mệt mỏi rồi, ta đưa hắn ra ngoài.”

Lâm Sơ Dương lấy ra một ít hoạt lạc tán nhét vào trong tay chưởng quỹ xem như tạ lễ, sau đó phất tay một cái quay đầu mặc kệ bọn họ, vì vậy cũng đúng lúc bỏ qua thời điểm Mạc Trạch lôi chưởng quỹ đi chưởng quỹ quăng cho cậu một ánh mắt cầu cứu.

Đợi trong phòng yên tĩnh, hệ thống vang lên.

Hệ thống: “Nhiệm vụ hậu cung —— Hoa Hinh Đồng thất bại, khởi động trừng phạt ngẫu nhiên, nội dung: mời lựa chọn một người tiến hành thổ lộ thâm tình trong thời gian dài một nén nhang, yêu cầu: ngôn ngữ chân thật tình cảm đột xuất biểu tình đúng chỗ, thời hạn một tháng.”

Lâm Sơ Dương sững sờ, không phục nói: “… Thông báo mẹ nó chứ, em gái Hoa một không lấy chồng hai không chết, làm thế nào mà nhiệm vụ thất bại?”

Hệ thống: “Cậu xác định muốn biết?”

Lâm Sơ Dương giương cổ: “Nhất, định, phải, biết!”

Hệ thống: “Kí chủ hoài nghi tính công bằng công chính của hệ thống, trừng phạt trong vòng ba ngày không thể chuyển hóa thành hình người.”

Tiếng nói vừa dứt, trên người Lâm Sơ Dương lóe qua một trận bạch quang, biến thành bộ dạng áo lót, cậu nâng ống tay áo trắng như tuyết của bản thân lên nhìn một chút, Sparta. (ý ở đây đại khái là mặt em Dương cứng ngắc á, tks nàng Snail đã giúp ta chỗ này)

Mẹ kiếp, mày đây là lấy việc công trả thù riêng, tao muốn nhân quyền!

Hệ thống: “Chờ cậu biến thành người lại nói.”

Lâm Sơ Dương: Mày khốn nạn!

Hệ thống: “Lại ở trong lòng nhục mạ bổn hệ thống tăng thêm thời gian trừng phạt.”

Lâm Sơ Dương: “…”

Bên kia Mạc Trạch dĩ nhiên không phải thật sự kéo chưởng quỹ ra ngoài giết chết, hắn chỉ là dặn người tự mình chạy đến Huyền Dương tông một chuyến tìm một người mà thôi.

Chưởng quỹ sắp khóc rồi, bí pháp truyền tin của Ảnh tông bọn họ trâu bò như vậy còn phải để hắn tự mình đi một chuyến à.

Chú ý một chữ độc nhất, là “chạy”, không thể bước đi không thể ngồi xe không thể ngự bảo phi hành vân vân, chỉ có thể dùng hai cái giò mà chạy…

Từ thành Bắc Ninh đến Huyền Dương Tông ngồi xe cũng phải hơn ba tháng, chạy tới phải bao lâu?

Còn nói không phải trừng phạt, hức hức hức, lão đại tàn bạo khóc không ra nước mắt đó có được không.

Mạc Trạch mỉm cười: “Có ý kiến?”

Chưởng quỹ: “… Thuộc hạ không dám.” Hức hức hức, nói có thì ngài sẽ bỏ qua cho thuộc hạ trung thành ta đây sao.

Nhất định sẽ không!

Mạc Trạch hài lòng gật gật đầu, đem một phong thư giao cho chưởng quỹ, “Hắn tên Chân Hoa, ngươi nhìn thấy người liền nói có thể xuất phát là được.”

Chưởng quỹ: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Chờ chưởng quỹ rời đi, Mạc Trạch liền một lần nữa cầm mảnh khăn vải trở lại trong phòng, nhưng mà vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng thiếu đi một người.

Không thấy Lâm Sơ Dương.

Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Mạc Trạch căng thẳng, vội vàng lợi dụng huyết khế điều tra vị trí của đối phương, hắn phát hiện, đối phương vẫn ở trong gian phòng này, hình như vị trí tại giường.

Hắn đem tầm mắt khóa chặt trên cái giường siêu lớn kia, cẩn thận tìm tòi từng tấc từng tấc, ngay cả đệm chăn cũng không buông tha, lại không có thứ gì.

Hắn cau mày suy nghĩ chốc lát, ánh mắt từ trên giường chuyển qua dưới giường, sau đó thử thăm dò nhìn về bên trong một chút, quả nhiên thấy một mảnh trắng nõn, lôi ra ngoài vừa nhìn, đúng là áo lót nhà hắn…

Tên tiểu nhân trong lòng Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, vừa căng thẳng liền nấp dưới đáy giường cái đó tuyệt đối không phải cậu!

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.