Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 44



Thế giới tu chân cho dù có không hợp lý hơn nữa thì tất cả cũng đều có thể, chẳng hạn như hai người xxoo n lần sau đó lúc người nào đó sắp tinh tẫn nhân vong, một hạt đan dược bổ vào, lập tức eo không đau chân không mỏi, một hơi lại đến x lần cũng không phải vấn đề.

Cho nên mấy ngày kế tiếp Lâm Sơ Dương thật sự không thể rời khỏi cái giường kia, mỗi ngày đều bị lật tới lật lui giống như chiên cá.

Lại một lần nữa sau khi chinh chiến kết thúc, cậu nửa chết nửa sống nằm lỳ ở trên giường, liếc nhìn Mạc Trạch vẫn như trước tinh thần phấn chấn, hận không thể một ngụm cắn đứt thứ đồ chơi gieo vạ cho mình kia.

Người bình thường thật lòng không thể so với ngựa giống, có thể sánh bằng thì cũng không phải người, cậu bất quá chỉ là một tên đàn ông bình thường cho dù có tiểu dược hoàn thể lực có thể ở trên đỉnh, nhưng tinh thần cũng sẽ mệt đó được không.

Huống chi cậu là thẳng, thẳng!

Cho dù bị đàn ông bẹp thì cũng là thẳng tắp thẳng tắp!

Mạc Trạch vẫn nhìn Lâm Sơ Dương, gần như đối phương suy nghĩ gì trong nháy mắt có thể đoán được, vì vậy hắn dùng đầu ngón tay nâng cằm Lâm Sơ Dương, cưỡng ép đối phương nhìn thẳng hắn, “Sư huynh đêm qua vẫn luôn kêu ta nhanh một chút nữa, không biết lúc sau biểu hiện của ta thế nào, sư huynh có thoả mãn không?”

Một đòn tất trúng!

Lâm Sơ Dương lập tức ủ rũ, ngày hôm qua cậu thật sự là bị làm hồ đồ mới cảm thấy đối phương không đủ nhanh không đủ thích, sau đó đầu óc vừa rút gân liền căn cứ theo các loại trân quý trước kia của mình mà đưa ra yêu cầu kỹ thuật, từ góc độ đến chiều sâu…

Cậu sao lại hận đến mức hoảng loạn như vậy chứ!

Nếu như thời gian quay lại cậu nhất định quất chết chính mình, quả thực là sỉ nhục trong cuộc đời trạch nam.

Mạc Trạch tiếp tục dụ dỗ nói: “Sư huynh, chỉ là một câu hứa hẹn thôi.”

Gật đầu thì không phải ông triệt để thành cơ lão sao.

Nói cho mi biết, ông không phải người tùy tiện, nhưng tùy tiện lên… thì mẹ nó thật sự không phải người!

Đối mặt thế lực ác tạm thời cúi đầu được gọi là sáng suốt gọi là ẩn nhẫn gọi là nằm gai nếm mật, có hiểu hay không?

Hơn nữa hiện tại đáp ứng thì nhiều lắm là làm cơ lão mấy ngày, nhưng làm tiếp nữa thì mặt sau của ông nhất định sẽ tàn phế đó có được không.

Nghĩ đến đó, Lâm Sơ Dương rất cao lãnh rất giả x nhanh chóng gật đầu.

Mạc Trạch nở nụ cười, tuy rằng không thể làm tiếp khá là đáng tiếc, nhưng cũng rất thỏa mãn.

Bọn họ là một thể, là người có thể chân chính làm bạn với nhau, dù cho luân hồi cũng không thể ngăn cản, lại không ai có thể tách bọn họ ra.

“Cảm ơn.”

Rõ ràng có thể nói rất nhiều lời tâm tình, nhưng dường như chỉ có hai chữ này mới có thể thổ lộ tâm tình chân chính của hắn, cảm ơn cậu không vứt bỏ hắn, không để hắn hoàn toàn chìm trong bóng tối, không thể cứu chữa.

Cảm giác có thể sở hữu hết thảy của nhau… Thật tốt…

Trong lòng Lâm Sơ Dương cũng bị làm cho có chút không được tự nhiên, rất oán rất hận, nhưng mà nghĩ qua nghĩ lại, nhớ tới chăm sóc của Mạc Trạch đối với cậu, lại có chút cảm động đồng tình, dù sao thì thật sự rất hỗn loạn, cậu đẩy Mạc Trạch ra, dứt khoát mắt không thấy lòng không phiền, tùy tiện tìm lời, “Ta đói.”

“Ta đây liền đi chuẩn bị cho sư huynh.” Mạc Trạch cầm vài tấm thanh thiết phù giúp hai người tẩy sạch thân thể, sau đó không mặc quần áo đi ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Sơ Dương, cậu trực tiếp chôn mình trong chăn, không biết tỉ lệ sau khi nghẹn chết lại xuyên qua là bao nhiêu.

Hệ thống: “Cậu cho rằng xuyên qua là chuyện bày đầy đường làm gì cũng có thể bắt được sao?”

Lâm Sơ Dương: “Mày không thể để tao giãy dụa một chút sao.”

Hệ thống: “Giãy dụa có tác dụng? Nếu có thể thì bổn hệ thống cũng muốn giãy dụa giãy dụa, thật muốn biết lúc trước đến cùng làm thế nào mà mắt mờ mới có thể trói buộc cái tên bị mì ăn liền nghẹn chết như cậu nữa, cách chết đều không đáng tin như thế quả thực cũng không thể hi vọng con người cậu đáng tin, có điều bổn hệ thống rất có lòng trách nhiệm, dù như vậy cũng sẽ bảo đảm cậu hoàn thành nhiệm vụ.”

Lâm Sơ Dương rốt cuộc cũng coi như có thêm chút hi vọng, “Tao còn có thể thành thần?”

Hệ thống: “Có thể, đây là một trong những trọng điểm tồn tại của bổn hệ thống, hiện tại không chỉ có như vậy, cậu còn có thể có cơ hội thống lĩnh lục giới.”

Lâm Sơ Dương cảm thấy nhân sinh một lần nữa tràn đầy ánh mặt trời: “Thật sự?”

Hệ thống: “Nam chính dùng thực lực chinh phục lục giới, cậu dùng thân thể chinh phục nam chính, chúc mừng, trên cơ bản cậu đã thành công.”

Lâm Sơ Dương quyết đoán xắn ống tay áo: “Chinh phục em gái mày, có giỏi thì đi ra, ông tuyệt đối không bóp chết mày đâu!” Chỉ là đạp chết mày mà thôi.

Hệ thống khinh bỉ nói: “Đừng đem chỉ số thông minh của bổn hệ thống đánh đồng với cậu, nếu cậu không nguyện ý vậy trực tiếp chuyển đổi thành áo lót không phải được sao, chẳng lẽ nam chính còn tuốt với cậu sao.”

Lâm Sơ Dương sững sờ, “Tao quên mất.”

Tiềm thức cậu luôn xem nhẹ cái chuyện cậu là áo lót, vì vậy liền thật sự quên mất…

Chờ chút, cậu nghĩ tới sự kiện Mạc Trạch làm ở khách điếm Thanh Phong lúc cậu biến thành áo lót kia.

“Mẹ kiếp, hắn còn thật sự tuốt ông rồi đó!”

Nam chính sẽ không biết đi?

Hẳn là không đâu, xưa nay cậu chưa từng biến thân trước mặt bất kỳ người nào.

Vậy là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ nam chính thật sự có sở thích yêu quần áo?

Đối với đồ lót cũng tuốt được, thật là biến thái!

Hệ thống: “Kỳ thực cậu cũng có chỗ tốt, xem thông tin nhân vật của cậu đi.”

Lâm Sơ Dương nghe vậy mở bảng hệ thống ra, vừa nhìn liền phát hiện giá trị tinh khí vốn đã thấy đáy không chỉ đầy ống, còn tăng không ít hạn mức tối đa, đây là chuyện tốt, nhưng ngẫm lại hai ngày nay cậu đều làm cái gì đó, không nhịn được nói: “Mày đừng nói với tao đây là lăn giường với nam chính lăn ra đó nha?”

Hệ thống không trả lời, lại nói: “Nhìn lại kỹ năng của cậu một chút.”

Lâm Sơ Dương đen mặt tắt đi bảng nhân vật, lại mở danh sách kỹ năng, bên trong chẳng biết lúc nào nhiều thêm một cái kỹ năng, hai chữ —— song tu.

Hiệu quả: sau khi khởi động kỹ năng, song tu với nam chính có thể thu được trạng thái động tình, trong trạng thái mỗi phút khôi phục một điểm giá trị tinh khí, mỗi khi đầy một giờ có thể chồng lên một tầng, sau mười tầng phát động trạng thái thoả mãn, có thể gia tăng vĩnh viễn hai mươi điểm hạn mức tối đa giá trị tinh khí.

Hiệu quả thật trâu bò, sau này không cần phải tiếp tục lo lắng giá trị tinh khí dùng hết…

Hết, em, gái, mày, đó!

Cái song tu với nam chính kia là có ý gì, gái đâu, hệ thống mày đem gái để chỗ nào ?

Giảo cơ còn chưa tính, nhưng mẹ nó mười tiếng liền là chuyện gì xảy ra?

Gạt người à.

Nổi giận qua đi, Lâm Sơ Dương lần đầu tiên cảm thấy nhân sinh hoàn toàn u ám, không có ánh mặt trời không có hoa cỏ cây cối, chỉ có gương mặt tuấn tú của nam chính phía trên đội một cái bọt khí khổng lồ, bên trong có ba chữ to vàng chói lọi —— giảo cơ đi.

Cậu đột nhiên nhớ tới trước khi xuyên qua trò chuyện với một em gái hủ nữ, vốn dĩ cậu muốn tán tỉnh người ta làm một hồi yêu qua mạng, kết quả vừa lộ ra chút ý tứ, em gái hủ nữ kia liền nói: “Thời đại này giảo cơ mới là vương đạo, anh out.”

Thật uất ức.

Có chút muốn khóc.

Cậu khô cằn chớp mắt vài cái, hệ thống lại nhảy ra, “Bởi vì là lần đầu tiên, kỹ năng tự động mở ra, lần sau cần kí chủ động thủ mở ra.”

Lâm Sơ Dương nghẹn họng hết nói nổi, có lẽ là bị bẹp mấy ngày quá mệt mỏi, không quá một hồi liền vô thức ngủ mất.

Cái này vừa cảm giác liền là trời đất tối tăm, chờ lúc cậu lại mở mắt ra thì một ngày lại qua, Mạc Trạch trông giữ ở bên cạnh, thấy cậu tỉnh lại lập tức giúp cậu đánh răng rửa mặt mặc quần áo, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một bát cháo còn bốc hơi nóng đến, múc một muỗng đưa đến bên môi cậu, áy náy nói: “Sư huynh, ta sai rồi, đừng tức giận ta có được không, lần sau ta sẽ chú ý.”

Thái độ đoan chính nhận sai, hành động nghiêm túc hiền lương, Lâm Sơ Dương thật sự thiếu chút nữa liền cảm động, có điều cái lần sau chú ý kia là cái quỷ gì?

Mạc Trạch ai thán một tiếng, thống khổ nói: “Sư huynh, ta nhập ma, ta cũng không muốn, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy sư huynh, cuối cùng ta sẽ cảm thấy mình nhỏ bé và thấp hèn, cứ như mãi mãi cũng không xứng đứng ở bên cạnh sư huynh, ta rất khó chịu, rất vô lực, mỗi ngày đều giãy dụa trong tuyệt vọng, mãi đến có một ngày, trong lòng có thêm một âm thanh, ta… ta nhất thời tin, liền biến thành như vậy.”

Đối với tử huyệt của Lâm Sơ Dương trước giờ Mạc Trạch đều bắt một cái là chuẩn, tuy rằng lời này có chút sai lệch với chân tướng, nhưng chỉ cần kết quả tốt là được.

Lâm Sơ Dương cảm thấy mình thật lòng không phải thánh nhân, nhưng cái bộ dạng này của Mạc Trạch cậu cũng là thật lòng không nhìn nổi.

Tốt xấu cậu cũng theo « vô cực chí tôn » hơn nửa năm, nếu như không có tình cảm với nhân vật chính thì nhất định không thể theo tiếp, khi chút tình cảm này từ 2D mang tới 3D, thêm vào chung sống lâu như vậy, cậu đã sớm xem người ta là anh em ruột, mà chân tướng chuyện này thì ra là như vậy.

Lâm Sơ Dương xoắn xuýt, hỗn độn, sau đó liền tạm thời định khuất phục…

Uống hết cháo cậu lại đổ về trên giường, lần này Mạc Trạch không tới, ngoan ngoãn thu thập bát đũa xong đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, mọi người một lần nữa lên đường, giống như trước đó, phu xe ở bên ngoài đánh xe, Lâm Sơ Dương, Mạc Trạch cùng em gái Phượng ở trong buồng xe.

Em gái Phượng vẫn là hầu hạ, bưng trà rót nước đưa điểm tâm, chỉ có điều mỗi lần nàng đưa tới đều phải đưa đến tay Mạc Trạch trước tiên, rồi lại từ Mạc Trạch đưa đến trong miệng Lâm Sơ Dương.

Lâm Sơ Dương đồng tình liếc mắt nhìn em gái một cái, yên lặng ăn đồ trong miệng, tuy rằng khoảng thời gian trước em gái này chơi âm mưu dương mưu với cậu không ít, nhưng bây giờ hai người bọn họ cùng ngồi trên một cái thuyền, có chút mùi vị đồng mệnh tương liên, chỉ có điều em gái là hầu hạ người ta, còn cậu là bị bạo phía sau.

Nếu như cậu và em gái có thể đổi chỗ một chút là tốt rồi…

Trên mặt em gái Phượng không hề có cảm xúc, trong lòng phải gọi là run lập cập.

Có dám đem mắt dời đi hay không, ngươi xem bà cũng sắp bị vị kia nhà ngươi đông thành nước đá rồi!

Mạc Trạch ngồi xuống sát bên Lâm Sơ Dương, một tay ôm eo cậu, đầu kề sát ở trên bả vai cậu, “Sư huynh, mặt nàng đẹp không?”

Lâm Sơ Dương: vì sao anh đây có loại cảm giác nói ra nam chính sẽ vẽ vẽ lên gương mặt kia vậy?

Em gái Phượng lập tức che mặt: cẩu nam nam cầu buông tha!

Mạc Trạch không đợi được đáp lại, nụ cười cứng đờ, cứng rắn kéo mặt Lâm Sơ Dương qua hôn.

Môi lưỡi dây dưa, một lần lại một lần thâm nhập, miêu tả hình dạng đối phương, mãi đến tận khi ép khô một chút hô hấp cuối cùng mới tách ra, “Sư huynh, thích không?”

Lâm Sơ Dương thở không ra hơi, một cái tát đem mặt Mạc Trạch tách ra, thích cái lông đó, không báo trước đột nhiên tập kích.

Mạc Trạch không ngại cười cười, ôn nhu nói: “Sư huynh là của ta.”

Lâm Sơ Dương: “…”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.