Lộ trình còn lại Mạc Trạch quyết tâm lôi kéo Lâm Sơ Dương khoe khoang ân ái, ấp ấp ôm ôm rất bình thường, sau đó thỉnh thoảng đến cái hôn nồng nhiệt, cũng không biết chói mù mắt bao nhiêu người.
Lúc mới đầu Lâm Sơ Dương mạnh mẽ phản đối, có điều ngay thời điểm đối phương đem cậu đè ngã cưỡng hôn lột quần áo chỉ còn kém bước cuối cùng, lập tức tính tình gì cũng bị mất.
Chênh lệch vũ lực vĩnh viễn là nỗi đau sâu nhất trong lòng người, cuối cùng cậu vẫn là tuốt cho người ta một cái mới coi như xong việc.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Lâm Sơ Dương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, không có bầu trời, chỉ có nóc xe, không sai, bọn họ còn đang gấp rút lên đường, cũng may là con đường này đủ dài, cậu mới có thể sử dụng một câu “gấp rút lên đường bất tiện” lần thứ n từ chối Mạc Trạch cầu hoan.
Dưới ánh mắt dục cầu bất mãn của đối phương cậu rút rút ngón tay, hiện tại ở trong quyển sách này cậu là nhân vật một người đóng ba người, một là nhân vật chính-thật, một là nam nhị, còn một là người đại diện cho cái hậu cung gạt người, nói cách khác cậu bằng một người làm ba phần công việc, nhưng tại sao có loại cảm giác chỉ lấy một phần tiền lương vậy?
Ngay lúc suy nghĩ của cậu như ngựa hoang thoát cương lao nhanh trên bãi cỏ, Mạc Trạch lặng lẽ lại gần, từ phía sau đem cậu ôm vào trong lồng ngực, “Sư huynh, ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Đang nghĩ người ông chủ như ngươi quá không hợp cách, bóc lột công nhân, ông làm tiểu đệ cho ngươi lại làm hậu cung cho ngươi, ngay cả lương cũng không có, ngày nghỉ thì càng khỏi đề cập tới, phúc lợi quá kém.” Lâm Sơ Dương giống như pháo liên châu nói ra hết, sau đó sững sờ, hận không thể đem mặt vùi vào gầm xe không bao giờ gặp người, làm sao lại nhanh miệng như vậy chứ.
Mạc Trạch bị làm cho dở khóc dở cười, trong đầu áo lót nhà hắn đến tột cùng là cả ngày luôn suy nghĩ những gì vậy.
“Ta đã từng nói, hết thảy của ta đều là của sư huynh, còn những thứ ta không có, ta cũng sẽ đoạt lấy toàn bộ hiến cho sư huynh.”
Lâm Sơ Dương mặt không thay đổi quăng cho Mạc Trạch một cái liếc mắt, đem đãi ngộ của nữ chính đoạt lại đưa cho tên đàn ông không biết là tiểu tam tiểu tứ hay tiểu ngũ như cậu thật sự được không?
Thân ái, nữ chính sẽ khóc đó.
Mạc Trạch: “Sư huynh không tin?”
Lâm Sơ Dương tiếp tục nhìn trời, nếu ngựa giống nam mà đáng tin, thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
Sắc mặt Mạc Trạch trầm xuống, cứng rắn chuyển mặt Lâm Sơ Dương qua hôn lên cặp môi kia, mãi đến tận khi hô hấp không thông mới không cam lòng buông tha, “Ta sẽ làm cho sư huynh thấy.”
Lâm Sơ Dương yên lặng cúi đầu.
Đừng tưởng rằng động miệng mấy cái bày tỏ một chút quyết tâm thì ông đây sẽ tin…
Còn thật mẹ nó có chút tin!
Ngay tại lúc này, xe đột nhiên dừng lại, Phượng Lê Tiên nói: “Phía trước có người chặn đường.”
Bên này bẩm báo, bên kia trong mấy người chặn đường cũng có một tên đàn ông trung niên thoạt nhìn đẳng cấp tương đối cao đi ra.
Ai cũng không ngốc, có thể sử dụng linh thú cao cấp như truy phong báo hai đầu để kéo xe, hiển nhiên không phải người bình thường.
Thái độ của người đàn ông trung niên rất cung kính, đầu tiên là thi lễ với toa xe một cái, nói: “Chúng ta là Bách Lý gia, phía trước có linh thú bừa bãi tàn phá, thiếu gia nhà ta đang ở phía trước tiêu diệt, sợ người qua đường nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới phái chúng ta chặn lại, có gì thất lễ mong đạo hữu bao dung.”
Lâm Sơ Dương giống như nghe thấy âm thanh một làn sóng lớn tình tiết đang điên cuồng chạy tới, nam phụ quan trọng Bách Lý Thần rốt cuộc ra sân.
Trong nguyên tác cũng có một màn như thế, chỉ có điều khi đó Mạc Trạch không có nhập ma, vẫn là một thánh nhân, cho nên sau khi nghe nói quyết đoán thỉnh cầu đi qua hỗ trợ, sau đó bất ngờ cứu Bách Lý Thần một mạng, xoát không ít độ thiện cảm.
Nhưng bây giờ…
Ngay lúc cậu nghĩ xem kế tiếp nam chính sẽ giết người hay là giết thú, Mạc Trạch lên tiếng, hắn thu liễm ma khí, âm thanh ôn thuần, lại mang theo một loại ma lực khiến người ta không thể kháng cự, “Đạo hữu khách khí, đều là người tu tiên, chúng ta dĩ nhiên muốn lên trước giúp một tay.”
Rất tốt, hoàn toàn nhất trí với nội dung truyện ban đầu.
Lâm Sơ Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chợt nhận ra, giơ cái tay nho nhỏ quăng cho chính mình một cái tát.
Cho mày không có trí nhớ, cho mày nhớ ăn không nhớ đánh!
Mẹ nó đã bị người ta bạo mặt sau rồi mà còn lo lắng cái cọng lông!
Mạc Trạch xoa xoa bên mặt bị đánh của Lâm Sơ Dương, “Đau không?”
Lâm Sơ Dương khinh bỉ lườm hắn một cái.
Mi cho rằng ông thiếu thông minh sao, nhất định là không đau rồi.
Mạc Trạch bị ánh mắt này quăng cho trong lòng có chút ngứa, trực tiếp đem người đè lại liền là một trận hôn nồng nhiệt.
Ngoài xe người đàn ông trung niên vốn dĩ còn rất vui vẻ, linh thú là thiếu gia nhà bọn họ phát hiện, giết chết ra chỗ tốt tự nhiên cũng là của bọn họ, có kẻ ngốc tình nguyện đến làm không công thì có lí nào lại từ chối, vì vậy hắn càng thêm cung kính chờ đợi ở trước cửa xe chờ người đi ra, sau đó bên trong không có động tĩnh…
Sau thời gian một nén hương, khuôn mặt tươi cười của người đàn ông cứng đờ, “Đạo hữu?”
Không ai trả lời.
Đây là đang chơi hắn hay là đang chơi hắn hay vẫn là đang chơi hắn vậy?
Phượng Lê Tiên cùng phu xe vô cùng bình tĩnh đứng ở một bên, dù sao thì dọc theo đường đi thấy nhiều cũng thành thói quen, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bên trong đang làm gì.
Hai người đồng tình nhìn nhìn người đàn ông trung niên đang lâm vào táo bạo, cùng nhau cúi đầu, bọn họ cái gì cũng không thấy.
Chỉ một lát sau, cửa xe cuối cùng bị người đẩy ra từ bên trong, một thanh niên hoàn mỹ như thần từ bên trong đi ra.
Kỳ thực tuổi tác của người đàn ông trung niên cũng không nhỏ, nhưng người có bộ dạng anh tuấn như thế lại là lần đầu tiên gặp, có một khắc hắn cũng vì tướng mạo xuất chúng này mà thất thần, khi hắn phản ứng lại, mới phát hiện thanh niên còn ôm một thanh niên khác sắc mặt đỏ bừng thân thể mảnh mai…
Biến em gái mi đi sắc mặt đỏ bừng thân thể mảnh mai!
Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi cho mình một cái hồi xuân thuật, sau đó từ trong lòng Mạc Trạch nhảy ra, mặt lạnh vứt cho người đàn ông trung niên hai chữ “Dẫn đường”.
Có mấy người chính là xem bề ngoài, hai gương mặt quá vượt chỉ tiêu, khiến người đàn ông trung niên nghẹn nửa ngày tính khí tản đi hơn phân nửa, ngây ngốc ở phía trước dẫn đường.
Kỳ thực chiến trường chân chính còn cách nơi này chút khoảng cách, nhưng chỉ trách tu sĩ đi nhanh, mấy cái tật phong thuật là đến nơi.
Đập vào mắt đầu tiên chính là con linh thú cuồng bạo kia.
Lâm Sơ Dương nhìn rõ sau đó trong nháy mắt 囧, tuy rằng xem qua nguyên tác vô cùng rõ ràng con linh thú này chính là một con bạch tuộc lớn, nhưng lúc chân chính nhìn thấy vẫn rất là…
Linh thú này tuyệt đối là sản phẩm từ thú vui ác liệt của tác giả.
Một con bạch tuộc có thể ở lục địa gì đó kỳ thực cũng không phải là không thể tiếp nhận, dù sao thì lúc trước cả gấu bắc cực cũng từng gặp qua, dù sao cũng đều là vượt khu vực, không phải chỉ là một con từ nam cực chạy đến xích đạo, một con thì từ biển chạy đến lục địa thôi sao.
Thế giới tu chân, chính là tùy hứng như thế.
Có điều con bạch tuộc này có chút chênh lệch với bạch tuộc ngoài biển, chẳng hạn như toàn thân nó đều là màu hồng nhạt, lại chẳng hạn như đầu nó tròn tròn, hai mắt to bự, ngập nước, phát ra tiếng kêu “chu~” một cái, quả thực chính là phiên bản búp bê lông nhung phóng đại.
Lâm Sơ Dương yên lặng quay đầu, đột nhiên cảm thấy không xuống tay được phải làm thế nào?
Cậu không nhúc nhích, Mạc Trạch tự nhiên cũng không nhúc nhích, hỏi: “Sư huynh có muốn thu linh thú kia làm sủng vật không?”
Lâm Sơ Dương còn chưa trả lời thì người đàn ông trung niên kia đã cuống lên, “Linh thú này là thiếu gia nhà chúng ta phát hiện.”
Nhưng mà đúng vào lúc này, bạch tuộc chuyển động thân thể, vừa vặn nhìn thấy Lâm Sơ Dương, cặp mắt tròn xoe kia nhất thời sáng ngời, giống như nhìn thấy hải sản tươi mới mỹ vị, một tiếng “chu” dài, nhảy vọt đến giữa không trung, thân hình đột nhiên thu nhỏ, mãi đến tận khi lớn hơn đầu người một tí tẹo như thế mới dừng lại, tiếp đó nhanh như tên bắn nhắm hướng đầu của Lâm Sơ Dương chạy tới.
Mục tiêu quá rõ ràng, trong nháy mắt Lâm Sơ Dương dường như cũng hoài nghi trên đầu mình đính thứ gì đó.
Mạc Trạch tiến lên nửa bước, không chút dây dưa dài dòng vung ra một tát đem bạch tuộc bay đến đánh bay ra hóa thành một điểm tinh quang trong không trung, sau đó bình tĩnh xoa xoa tay.
Chuyện cười, đầu của áo lót nhà hắn há có thể chạm loạn.
Tất cả mọi người bị biến cố này làm sửng sốt, đặc biệt là mấy vị vừa rồi còn đang vây công còn chưa thu hồi lại pháp khí, trong đó có một thanh niên ngoại trừ tóc thì một thân trắng đỏm dáng ngay cả pháp khí cũng là chiết phiến, cũng chính là Bách Lý Thần.
Bách Lý Thần nắm thật chặt quạt trong tay, quả tim đều đang chảy máu, đây chính là linh thú tứ phẩm, bọn họ vây công gần ba ngày cũng không bắt được lại bị người ta một tát đánh bay?
Kỳ thực y là đang nằm mơ đúng không, căn bản là không có linh thú đi…
Mạc Trạch đối diện ánh mắt của mọi người, bình tĩnh nở nụ cười, “Lỡ tay.”
Mọi người: “…” Không cần hạ thấp như thế đi!
Bách Lý Thần rất nhanh thu liễm lại tâm tình, tiến lên ôm quyền: “Tại hạ Bách Lý Thần, vừa rồi đa tạ đạo hữu ra tay giúp đỡ, bằng không hậu quả khó mà lường được.” Mặc kệ nghĩ như thế nào, tâng bốc vẫn là phải chụp lên, y tới đây không phải là vì chặn người sao.
Mạc Trạch nói: “Huyền Dương tông Mạc Trạch, đây là sư huynh ta Lâm Sơ Dương.”
Bách Lý gia bám víu chính là đại tông môn đệ nhị Tiên Hoa tông, một thân phận khác của Bách Lý Thần tự nhiên chính là đệ tử nội môn của Tiên Hoa tông, nhưng mặc kệ thế nào, đệ nhị chính là đệ nhị, so với đệ nhất vẫn luôn chênh lệch một đoạn.
Vì vậy mọi người không vui cũng chỉ có thể cắn nát răng cùng với máu nuốt vào bụng, trên mặt nên cung kính thì vẫn cung kính, một nhóm người tự tạo tổ đội đi ra ngoài tìm linh thú, một nhóm người khác thu thập tàn cục, Bách Lý Thần lôi kéo hai người khách sáo một hồi, liền nói ra bọn họ muốn đi Thường gia thôn.
Sau đó, hai đạo nhân mã liền đồng hành một cách tự nhiên.
Khi Lâm Sơ Dương lần thứ hai trở lại trên xe, hệ thống liền phát nhiệm vụ.
“Phát động nhiệm vụ nội dung, mời trợ giúp nhân vật chính được Bách Lý Thần phụ tá, nhiệm vụ hoàn thành thưởng năm mươi điểm hạn mức tối đa giá trị tinh khí, ba ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại ba tháng không được chuyển đổi hình người.”
Thưởng rất phong phú, Lâm Sơ Dương nhìn lướt qua liền đóng lại, dù sao chỉ cần Mạc Trạch tạm thời không bại lộ chuyện ma tu, Bách Lý Thần tám chín phần là không trốn được, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, cậu nhiều lắm là hỗ trợ xoát xoát hảo cảm là được.
Được rồi, hiện tại cậu có chút tinh thần sa sút biếng nhác.
Lâm Sơ Dương không chút nào biết được ánh mắt lười biếng này của cậu ở trong mắt người khác có bao nhiêu mê người.
Bạn đang �
Mạc Trạch liếm liếm môi, lặng lẽ tới gần, sau đó nhào tới, “Sư huynh, buổi tối chúng ta cùng ngủ có được không?”
Cái ngủ này dĩ nhiên không phải là cái ngủ bình thường kia, Lâm Sơ Dương rất bình tĩnh đem người đẩy ra, “Còn phải gấp rút lên đường, không tiện.”
“Được rồi.” Mạc Trạch hơi tiếc nuối chớp mắt, đang chuẩn bị đứng lên liền nghe thấy trong góc xe truyền ra một tiếng kêu tinh tế mềm mại.