Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 46



Bạch tuộc không biết tại sao từ trên trời xuyên trở về lần thứ hai từ hình cầu co lại thành mini, núp ở góc thùng xe nhìn bọn họ, Mạc Trạch từ trong cặp mắt tròn tròn thật to kia thấy được… nghi hoặc?

Tuy nói linh thú cũng có chỉ số thông minh, nhưng chỉ số thông minh này có phải là vượt qua trục hoành hơn một chút?

Dù là linh thú cấp bốn, cũng chỉ có lục phẩm trở lên mới có biểu đạt tình cảm rõ ràng như vậy.

Nếu vậy có thể để cho áo lót nhà hắn thu con bạch tuộc này, có cấp bậc như vậy thì thực lực tất nhiên không kém, chỉ là…

Chỉ tưởng tượng sau này bên cạnh Lưu Vân Y trừ hắn ra còn có vị này, dù không phải là nhân loại cũng làm cho người ta siêu cấp khó chịu đó có được không.

Bằng không vẫn là đừng để Lưu Vân Y thu…

Lâm Sơ Dương nhìn không hiểu giãy dụa sâu trong nội tâm Mạc Trạch, cậu chỉ là cảm thấy không đúng sau đó thuận theo ánh mắt của Mạc Trạch nhìn sang, tiếp đó hơi hơi nghi hoặc, vật này là làm sao bò lên vậy?

Một giây sau, đôi mắt bạch tuộc nhỏ bản mini đối diện Lâm Sơ Dương, nghi hoặc nhất thời biến thành hưng phấn, lần thứ hai nhào tới, “chu ~”

Mạc Trạch rất tự nhiên giơ tay, giống như đánh banh lần thứ hai đánh ra, không gian trong xe tương đối hẹp, bạch tuộc nhỏ vừa bay ra đụng vào vách xe sau đó bị nảy qua lại vài cái, cuối cùng rơi vào một cái góc nào đó, ủy khuất đem thân thể co lại thành một cục, giống như đứa nhỏ bị người lớn bắt nạt, “chu… chu…”

Lâm Sơ Dương hoảng hốt trong nháy mắt, bỗng nhiên nhảy ra một loại kích động muốn cào tường.

Dường như cậu nghe hiểu hàm nghĩa của cái chữ “chu” kia…

Loại cảm giác đó giống như là bạch tuộc rõ ràng là kêu thành tiếng, thế nhưng đến trong lỗ tai cậu liền bị đầu óc của cậu tự động phiên dịch thành lời cậu có thể nghe hiểu, chẳng hạn như ý tứ của hai tiếng kia chính là “Đồng loại, em đau quá.”

Đồng loại?

Đây là đang trần trụi nhắc nhở sự thật cậu cũng không phải là nhân loại sao?

Mạc Trạch hỏi: “Sư huynh muốn xử trí nó như thế nào?” Đời trước Bách Lý Thần từ trên người con linh thú này lấy được không ít chỗ tốt, kỳ thực giết rồi đem cho áo lót nhà hắn cũng không tồi.

Lâm Sơ Dương rất tiếc nuối liếc mắt nhìn bạch tuộc một cái.

“Linh thú này cấp bậc không thấp, không bằng ngươi thu nó đi, sau này cũng là một trợ lực.” Kỳ thực cậu muốn tự mình thu, chỉ trách ngay cả chính cậu cũng bị người ta đặt huyết khế chủ, lấy cái gì lại đi thu sủng, cũng chỉ có thể tiện nghi cho nam chính.

Mạc Trạch hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Như vậy cũng tốt, dù sao thì của ta chính là của sư huynh.” Hắn đi qua nhặt bạch tuộc nhỏ lên, cắn rách ngón tay nhỏ giọt máu, sau đó niệm đoạn chú ngữ, bạch tuộc nhỏ còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra, huyết khế đã hoàn thành.

Sau đó hắn lấy ra một cái túi linh sủng chuẩn bị đem bạch tuộc nhét vào.

Lâm Sơ Dương luôn ở bên cạnh nhìn, đến lúc này không nhịn được khóe miệng giật giật, “Cái ngươi cầm kia là túi sủng vật chứa linh mã đi?”

Thân, đó là linh thú cấp bốn cực phẩm, cứ như vậy đặt cùng chỗ với một đống linh thú cưỡi cấp thấp thật sự được không?

Cẩn thận linh thú người ta nổi giận.

Động tác của Mạc Trạch dừng lại, hỏi: “Sư huynh quan tâm nó?”

Lâm Sơ Dương: Loại giọng điệu trượng phu hỏi thê tử có phải quan tâm tiểu tam hay không này là giỡn cái gì vậy, mẹ nó ai dám có một chân với bạch tuộc chớ, dù là hệ manh sủng cũng tuyệt đối không được!

“Dù sao đó cũng là linh thú của ngươi, đám người Bách Lý Thần bọn họ vây công ba ngày cũng không thương tổn được nó mảy may, nói không chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng.”

Bạch tuộc nhỏ: “Chu chu… chu…”

Phiên dịch lại chính là: Ồ, không phải họ đang chơi với em hả?

Trong đầu Lâm Sơ Dương chợt lóe lên cảnh tượng những người kia vây công bạch tuộc, cho nên, hàng này vẫn cho rằng Bách Lý Thần mang theo một đám người không ngừng lấy pháp khí đâm nó là đang cùng nó chơi trò chơi?

Nếu như Bách Lý Thần biết được chân tướng, nhất định sẽ khóc.

Đột nhiên cậu có chút cười trên sự đau khổ của người khác phải làm sao đây, hơi thiếu đạo đức…

Mạc Trạch nhìn thấy Lâm Sơ Dương đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Sư huynh rất vui vẻ?”

Lâm Sơ Dương: “Không có, ngươi thu con bạch tuộc nhỏ này cho cẩn thận, đừng cho người ngoài nhìn thấy, bằng không liền không dễ nói chuyện với Bách Lý gia đâu.”

Mạc Trạch bị lời này nói đến mức phải gọi là thân tâm sung sướng.

Hắn dĩ nhiên không đem Bách Lý gia để trong mắt, người Ảnh tông đã trà trộn vào, nếu muốn diệt bọn họ cũng bất quá chỉ là chuyện cỏn con.

Có điều sư huynh nói như vậy quả nhiên vẫn là quan tâm hắn.

“Ta nghe sư huynh, không bằng đặt cho nó một cái tên đi.”

“Ta đặt?” Lâm Sơ Dương chỉ vào chóp mũi của chính mình, thấy Mạc Trạch gật đầu, sau đó cực kỳ nghiêm túc cùng chuyên chú suy tư một hồi, lại nghiêm cẩn ở trong lòng luận chứng một hồi, “Gọi là Bạch Tuộc Nhỏ đi.”

Bạch tuộc nhỏ liền gọi là Bạch Tuộc Nhỏ, bạch tuộc lớn liền gọi là Bạch Tuộc Lớn, cái tên cỡ nào có hình tượng mà lại giàu thâm ý chứ.

Mạc Trạch tán thưởng nói: “Sư huynh đặt tên rất êm tai, liền gọi Bạch Tuộc Nhỏ đi.”

Lâm Sơ Dương đắc ý ngẩng đầu lên, còn kháng nghị của Bạch Tuộc Nhỏ… nó có sao?

Bạch Tuộc Nhỏ: “chu ~” em có!

Lâm Sơ Dương: cái gì tao cũng không nghe.

Lộ trình còn lại không có bao xa, đại khái cũng chỉ ba bốn ngày, sau khi Mạc Trạch giấu kỹ Bạch Tuộc Nhỏ, Lâm Sơ Dương liền thường xuyên lôi người đến trước mặt Bách Lý Thần lắc lư xoát độ tồn tại, tiện đường đem ưu điểm trên người nam chính giảng một lần, chờ lúc rời đi lại nhét ít đồ cho Bách Lý Thần làm lễ vật.

Đương nhiên đưa ra ngoài phần lớn là linh thảo đan dược và vân vân, ngẫu nhiên cũng có chút đồ ăn vặt, nhưng nhất định sẽ không quên, có một lần vội vàng không chuẩn bị đồ, vừa vặn trên bàn có mâm hoa quả, cậu đặc biệt cầm hai quả táo mỗi bên một quả bỏ vào trong tay Bách Lý Thần, dặn dò: “Ăn nhiều táo đẹp da, đối với mụn trên mặt ngươi cũng có lợi.”

Bách Lý Thần trắng từ đầu đến chân chỉ còn thiếu tóc nữa thôi tự nhận là phong lưu phóng khoáng nhìn quả táo trong tay, tối tăm buồn rầu.

Tuy rằng Lâm Sơ Dương làm cho y và Mạc Trạch thành lập “hữu nghị” bước đầu như vậy rất làm người ta cao hứng, nhưng y cũng không thể nói gương mặt tuấn tú của ông mới không có cái thứ như mụn đi, quá chửi bới hình tượng có được không.

Có điều vì sau này, y vẫn là mỉm cười nhận lấy, sau đó tỏ vẻ y thích ăn táo nhất…

Thời buổi này muốn chơi chút âm mưu quỷ kế cũng không dễ dàng, không chỉ phải biểu diễn đúng chỗ, năng lực chịu đựng cũng phải mạnh mẽ, cho dù tức đến thổ huyết cũng nhất định có thể nhịn xuống.

Một ngày trước khi đến Thường gia thôn, đại khái y cảm thấy quan hệ đã không sai biệt lắm, vì vậy lén lút phái người gọi Mạc Trạch đi, một mình chạy đi tìm Lâm Sơ Dương tâm sự.

Vừa bắt đầu dĩ nhiên không thể nói thẳng ra mục đích, y suy nghĩ một chút liền nhìn cảnh sắc trước mắt nói một đống thơ từ phong hoa tuyết nguyệt, đương nhiên, đều là tác phẩm của y.

Bằng mấy ngày nay ở chung, y cảm thấy Lâm Sơ Dương hẳn là không đi thư viện được mấy ngày, nhất định không biết làm thơ, trên thực tế tu sĩ cũng không có mấy người biết.

Từ trình độ nào đó mà nói, Bách Lý Thần cũng coi như là chân tướng, Lâm Sơ Dương xác thực chưa từng đi thư viện, cậu đi chính là chín năm chế độ giáo dục bắt buộc.

Cái gì Lý Bạch Đỗ Phủ Bạch Cư Dị Lý Thương Ẩn cứ vậy mà tới đi.

Cho nên sau khi hai người đối đáp thơ từ Bách Lý Thần liền chấn kinh.

Mẹ kiếp, hàng này nhìn không ra còn xài được lại còn thi từ ca phú mọi thứ tinh thông còn phong cách đa dạng quả thực hoàn toàn ngược y đó có được không!

Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời, cậu không phải cố ý, có điều loại cảm giác mừng thầm trong lòng này vẫn rất là không tồi.

Sau ngắn ngủi dừng lại, Bách Lý Thần ho khan một tiếng, nói: “Lâm đạo hữu cùng Mạc đạo hữu tuy là sư huynh đệ, nhưng thường ngày ở chung so với anh em ruột còn tốt hơn mấy phần, thực sự làm người ta ước ao, nếu ta cũng gặp được một người như vậy, cũng là nhân sinh không nuối tiếc.”

Trong lòng một số thẳng nam, cho dù hai nam thân mật thì đó cũng là tình anh em thuần thuần khiết khiết, phương diện này Bách Lý Thần cũng coi như là đi theo con đường nguyên tác, tựa như đây vẫn cứ là cái thế giới ngựa giống.

Nếu như không bị bạo mặt sau, Lâm Sơ Dương sẽ cảm thấy Bách Lý Thần nói rất có đạo lý, phỏng chừng cậu còn có thể rất tự hào, nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể đặc biệt cổ quái nhìn chăm chú vào đối phương.

Thì ra lý tưởng của nam tam không phải là ôm cái đùi lớn của nam chính, mà là muốn bị nam chính bạo cúc…

Khó trách tiểu thuyết kết thúc hậu cung của nam chính đều một đống lớn mà Bách Lý Thần còn độc thân, thì ra chân tướng là như thế này!

Nam phụ yêu tha thiết nam chính, nam chính lại yêu tha thiết các em gái, vì vậy nam phụ chỉ có thể yên lặng chờ đợi ở bên cạnh nam chính dùng hết tất cả sức mạnh trợ giúp hắn, sau đó thống khổ nhìn hắn và các em gái hậu cung tình sâu như biển, mà chính mình cô độc một đời…

Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, thật giống như não bổ thứ gì kỳ quái rồi.

Bách Lý Thần cũng rất hậm hực, y vẫn cho rằng Lâm Sơ Dương này rất dễ đối phó, lại không nghĩ rằng y cũng có lúc nhìn nhầm, rõ ràng chỉ là một ánh mắt thôi, lại quỷ dị khiến cho y không còn dục vọng muốn hỏi thăm nữa.

Luôn cảm thấy nếu như biết được thì sẽ có thứ gì đó vỡ thành cặn bã, muốn hợp lại cũng không hợp nổi.

Nếu như Lâm Sơ Dương biết được lúc này Bách Lý Thần suy nghĩ gì, nhất định sẽ nói cho y biết cái thứ vỡ nát kia gọi là tam quan.

Đáng tiếc Lâm Sơ Dương không biết, cho nên sau khi Bách Lý Thần tổng kết liền cảm thấy Lâm Sơ Dương là một tu sĩ thần bí nói một đằng làm một nẻo tâm cơ thâm trầm cực kỳ thích giả heo ăn thịt hổ, làm không tốt Mạc Trạch đã thành thuộc hạ của hàng này rồi, nếu không làm sao có thể đem người sai khiến giống như gã sai vặt chứ.

Bách Lý Thần càng nghĩ càng cảm thấy đây chính là chân tướng, sắc mặt cũng càng khó xem, cuối cùng thực sự không chịu nổi, lập tức cáo từ rời đi.

Lâm Sơ Dương hoàn toàn không rõ ràng nhìn bóng lưng Bách Lý Thần vội vã rời đi, càng thêm mê man.

Cũng may không lâu sau Mạc Trạch đã trở lại, cậu liền đem chuyện này tóm tắt lại thì thầm với người ta một lần, dù sao thì Bách Lý Thần là tiểu đệ của nam chính, nếu xảy ra vấn đề gì dẫn đến quan hệ vỡ tan sẽ không tốt, đương nhiên, nếu như Bách Lý tiểu đệ nguyện ý thay cậu bị nam chính bạo cúc, vậy thì càng hoàn mỹ.

Mạc Trạch cười híp mắt nghe xong, quyết định vẫn là cho áo lót nhà hắn một châm dự phòng: “Có thể là Bách Lý đạo hữu muốn nghe thân thế của ta đi, ta nghe nói y cũng từng hỏi phu xe và Phượng đạo hữu, dường như thân thế của ta có gì đó đặc biệt.”

Vừa nói như thế Lâm Sơ Dương càng thêm nghi hoặc.

Thân thế của nhân vật chính không có mấy ai là hoàn toàn đơn giản, kỳ thực Mạc Trạch cũng không ngoại lệ, bằng không một gia tộc lớn như Mạc gia tại sao lại thu nhận một kẻ ngũ linh căn vô dụng như vậy làm con trai nuôi, chỉ là việc này cần sau khi Mạc Trạch tiến vào ma giới mới có thể lộ ra đầu mối.

Mạc Trạch làm bộ chăm chú hỏi: “Chẳng lẽ sư huynh biết chính xác thân thế của ta?”

Lâm Sơ Dương há miệng: “Ta… không biết.”

Xem qua cả bộ « vô cực chí tôn » sao có khả năng cậu không biết, thế nhưng không biết phải nói thế nào.

Chuyện xưa này nói đến cũng rất cẩu huyết, mẹ Mạc Trạch là một thần nữ, cũng là huyết mạch ruột thịt của vị đại thần lưu lại động phủ để Chân gia chờ đợi truyền thừa kia, một ngày nào đó, thần nữ này hạ giới coi trọng tôn chủ Ma giới, vừa vặn Ma tôn đối với nàng cũng có chút ý tứ, thế nên hai người cứ như vậy đẩy đẩy đưa đưa củi khô lửa cháy, chờ sau một khoảng thời gian ngọt ngọt ngào ngào thần nữ phát hiện nàng có thai, Ma tôn liền mang nàng về Ma giới…

Có phải cho rằng kế tiếp chính là thần ma không thể yêu nhau các loại gậy đánh uyên ương em yêu anh anh cũng yêu em nhưng lại nhất định không vượt qua nổi ngăn cách mà lịch sử lưu lại, tương ái tương sát cuối cùng sinh ly tử biệt?

Đại, sai, rất, sai!

Trên thực tế, Mạc Trạch là ngựa giống nhỏ thì cha hắn nhất định là một ngựa giống bự, ba trăm tính là gì, ba vạn mới là vương đạo.

Thần nữ vừa thấy liền trợn tròn mắt, thì ra tên đàn ông mình vừa mắt chính là một tên cặn bã, chênh lệch quá lớn, đây coi như là lừa hôn đó!

Nàng nổi giận, sau đó mang bụng một cước đạp đứt tiểu huynh đệ của Ma tôn, xoay người liền đi nhân giới, vừa vặn gặp phải Mạc Thiên Hành, liền ở Mạc gia sinh đứa nhỏ, lại để lại một đống pháp khí đan dược ở thần giới không đáng giá nhưng ở nhân giới tuyệt đối là cực phẩm sau đó đem đứa nhỏ phó thác cho Mạc gia, sau đó bản thân mình tiêu sái về thần giới.

Nói trắng ra là Mạc Trạch là một đứa nhỏ cha không yêu mẹ không thương.

Tuy nói trong tiểu thuyết cuối cùng Mạc Trạch vẫn là tha thứ cho đôi cha mẹ này, nhưng Lâm Sơ Dương thật lòng không có cách nào đem chân tướng nói ra, trước khi xuyên qua cậu cũng là một cô nhi, cha mẹ cậu là bởi vì tai nạn xe cộ bảo vệ cậu mà chết, cho nên dù một mình lớn lên biến thành giao tiếp phế cậu cũng không oán trách, thậm chí còn rất cảm kích, nhưng tình huống của Mạc Trạch không giống cậu, có một người cha cặn bã cùng một người mẹ không trách nhiệm như thế, thật sự có chút tàn khốc.

Lâm Sơ Dương lại bắt đầu mềm lòng, ánh mắt nhìn Mạc Trạch cũng xoắn xuýt lại, cuối cùng nhịn không được vỗ vỗ vai Mạc Trạch, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

Mạc Trạch tự nhiên biết Lâm Sơ Dương suy nghĩ cái gì, hắn lấy cái tay trên bả vai xuống, cúi đầu, dùng một tay khác mở lòng bàn tay đối phương ra, “Ta có sư huynh là đủ rồi.”

Lâm Sơ Dương không giãy dụa, bầu không khí trong khoảnh khắc còn rất hài hòa, mãi đến tận khi túi linh sủng của Mạc Trạch tự động mở ra, một quả cầu hồng nhạt từ bên trong nhảy ra, “chu ~ “

Mạc Trạch theo bản năng giơ tay, rất chính xác lại một lần nữa đem bạch tuộc đánh bay, trùng hợp Phượng Lê Tiên tiến vào, Bạch Tuộc Nhỏ cứ như vậy ngồi ở trên đầu em gái Phượng.

Đầu đội bạch tuộc gì đó…

Lâm Sơ Dương rất không tử tế nở nụ cười, tâm tình Mạc Trạch cũng coi như không tệ, ôm eo Lâm Sơ Dương hiếm khi cho Phượng Lê Tiên vẻ mặt hoà nhã.

Phượng Lê Tiên: Cho nên bà đây coi như là giải trí đại chúng sao?

Một lát sau Mạc Trạch mới hỏi: “Có chuyện gì?”

Phượng Lê Tiên nói: “Phía trước có một vị đạo hữu nói phụng mệnh của Vân Lạc chân nhân tới đón hai vị chủ nhân về.”

Lâm Sơ Dương nhìn về phía Mạc Trạch, toàn bộ Dược Vương Phong chỉ có ba sư đồ bọn họ, Vân Lạc có thể phái ai lại đây?

“Còn có một người.” Mạc Trạch rất ôn nhu trả lời câu hỏi còn chưa hỏi ra lời của Lâm Sơ Dương, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn em gái Phượng, “Tướng mạo người kia ra sao?”

Phượng Lê Tiên dừng một chút, thoáng dời xúc tu đáp xuống trên đầu, “Mặt của hắn rất bằng phẳng, tựa như bị người ta lấy ghế dựa vỗ qua vậy.” Nói đến đây chút uất ức trong lòng nàng cuối cùng cũng coi như tiêu tan một chút.

Không phải là tạm thời đội bạch tuộc thôi sao, dù sao cũng tốt hơn đội một cái mặt phẳng lì còn nói mình anh tuấn.

Lâm Sơ Dương nghi hoặc nói: “Chân Hoa? Hắn bị sư phụ bắt?”

Mạc Trạch: “Sư phụ tu vi cao, cả tòa Dược Vương Phong đều chạy không thoát mắt của y, chúng ta mang theo Chân Hoa trở về y tự nhiên là rõ ràng, lúc này hẳn là nhân thủ không đủ mới mang người lại đây.”

Nói xong hai người đi tới phía trước nhất, chỉ liếc mắt liền thấy Chân Hoa đang bị mọi người vây xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.