Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 57



Khi Lâm Sơ Dương có thể từ trên giường bò dậy Đại hoàng tử liền phái người qua đưa cho cậu một tấm thiếp, tổng kết nội dung trên đó chính là trưa mai Mạc Trạch khiêu chiến Thanh Liên tôn giả tại bãi đấu săn bắn, đặc biệt mời cậu đi xem trò vui… Không, là xem quyết đấu.

Tại ma giới tu vi của Ma tôn là thứ nhất, xếp ở vị trí thứ hai chính là vị Thanh Liên tôn giả này, dưới cái nhìn của Đại hoàng tử, Mạc Trạch coi như là tự tìm đường chết.

Lâm Sơ Dương dửng dưng như không đem thiếp mời ném đi.

Kính nhờ, đoạn đường này Mạc Trạch cùng cậu bẹp bẹp rồi lại bẹp bẹp, trải qua kỹ năng bổ trợ của hắn cùng bàn tay vàng vốn có của nhân vật chính, tu vi đã sớm giống như chó điên điên lên một tầm cao mới rồi, có lẽ từ chính diện không thắng nổi bọn họ, nhưng làm một phần tình tiết trong nguyên tác, tác giả quân làm sao có khả năng không giữ lại cửa sau cho nam chính chứ.

Trong nguyên tác Thanh Liên cũng coi như là thần tượng toàn dân của Ma giới, thậm chí có rất nhiều người nói thực lực của Thanh Liên cao hơn Ma tôn, chỉ là không thích quyền thế mới lui về vị trí thứ hai, khi loại tiếng hô này càng lúc càng lớn, Ma tôn cùng U Uyển đồng thời cảm thấy nguy hiểm, sau đó cùng châm ngòi Mạc Trạch, cuối cùng đánh với Thanh Liên một hồi như thế, lúc đó không có một ai xem trọng nam chính, các loại trào phúng khinh bỉ, mà đoạn đầu quá trình này tự nhiên là cực kỳ thảm thiết, tuy nhiên tại thời khắc cuối cùng, hào quang nhân vật chính của Mạc Trạch phát huy tác dụng, phát hiện chỗ nối chiêu thức của Thanh Liên có vấn đề, nhờ đó một chiêu đắc thắng thành công phản kích, sau đó chiếm được toàn bộ thế lực của Thanh Liên, trở thành một đời thần tượng toàn dân mới.

Lâm Sơ Dương còn nhớ rõ kết cục của tình tiết này là viết như vầy: “Mạc Trạch một thân thương tích, nhưng vẫn cứ đứng thẳng tắp, giống như trụ chống trời, từ lúc sinh ra đã không hiểu hai chữ khuất phục viết như thế nào, Thanh Liên đứng nhìn, hồi lâu mới mở miệng nói: ‘Ngươi cho rằng thứ ngươi nhìn thấy chính là chân thật?’ Mạc Trạch nhìn thẳng hắn, kiên định nói: ‘Thứ ta nhìn thấy tự nhiên chính là chân thật, cũng là thứ ta muốn.’ Thanh Liên thất vọng lắc lắc đầu, ‘Ta thua’ dứt lời liền quay người rời đi, từ đó chưa từng hiện thân ở Ma giới.”

Trước đây lúc cậu đọc truyện rất nhiều độc giả đều cho rằng Thanh Liên sẽ trở thành một trong những tiểu đệ của nam chính, cho nên kết quả vừa ra liền gợi nên một đám lớn bất mãn, nam chính đức trí thể mỹ phát triển toàn diện, mà Thanh Liên dù không phải tiểu đệ thì cũng là pháo hôi, dựa vào cái gì lại thất vọng với nam chính, chuyện này quả thật là sỉ nhục đối với nhân cách của nam chính, là khiêu khích đối với chỉ số thông minh của nam chính.

Nhất định phải cho điểm âm!

Nhất định phải bình luận dài!

Nhất định phải xé tem!

Tác giả quân ngài đi ra, đông đảo độc giả muốn cùng ngài tán gẫu nhân sinh!

Sau đó, tác giả trốn, bắt đầu ngừng ra chương mới lần đầu tiên.

Lúc đó Lâm Sơ Dương cũng xem đến mơ hồ, nhưng sau khi trải qua nội dung bổ sung của nhân vật chính bản trọng sinh, tình tiết đoạn này liền sáng tỏ, Thanh Liên rõ ràng là nhìn thấu âm mưu của Ma tôn cùng U Uyển cùng với Bách Lý gia mới hỏi như vậy, có điều sau đó Mạc Trạch trả lời cũng nói rõ là muốn bi kịch, ai không có chuyện gì rảnh rỗi phải bán mạng cho một nam chính pháo hôi chứ, cũng không phải trên đầu mọc mụn.

Cho nên nói từ đầu tới đuôi tác giả quân viết một cái chuyện cười thật dài lừa gạt tất cả mọi người có được không.

Làm không tốt 20 triệu chữ tất cả đều là tiền truyện, chuyên phục vụ cho nam chính trọng sinh lúc sau có được không.

Càng nghĩ càng hố.

Lâm Sơ Dương sâu kín thở dài, đột nhiên có một loại cảm giác chân ái biến thành cỏ rác, nói thế nào cậu cũng yêu « vô cực chí tôn » nhiều năm như vậy, toàn bộ thật lòng mẹ nó đều nuôi heo rồi.

Ngay khi cậu xoắn xuýt, đột nhiên một thân thể ấm áp cỡ bự từ phía sau dán lên cậu, hơi thở truyền tới bên tai nhắm mắt lại cũng biết là ai.

Mạc Trạch hôn hôn má đối phương, nói: “Sao sư huynh lại ưu sầu, không ngại nói với ta đi, ta nhất định sẽ chia sẻ với sư huynh.”

Lâm Sơ Dương không lên tiếng, đẩy người ra đứng dậy nhặt lên thiếp mời bị ném xuống đất, xoay đầu lại ném về phía mặt Mạc Trạch, “Nói, từ lúc nào thông đồng với Thanh Liên tôn giả?”

Mạc Trạch: “…” Hình như hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của áo lót nhà hắn, nhưng mà hai chữ “thông đồng” dường như hoàn toàn đem hàm nghĩa của lời này vặn vẹo, lại như áo lót đang ghen, “Sư huynh đừng tức giận, ta vốn là không muốn để cho những chuyện phiền lòng đó quấy rầy tâm tình của sư huynh, cũng không có gì khác, mà bên phía Thanh Liên thì lại vì đời trước gặp gỡ cảm thấy người này còn có chút hữu dụng, liền đi liên lạc một chút.”

Trên thực tế đoạn thời gian trước hắn liền một mình tìm tới phủ đệ của Thanh Liên, lợi dụng khuyết thiếu trong chiêu thức của Thanh Liên mà đời trước biết được làm cái giá để đổi lấy sự hợp tác, sau đó thông qua đối phương đem thế lực Ảnh tông rót vào Ma giới, còn luận võ, hoàn toàn chính là hai người bọn họ liên thủ diễn cho người ngoài xem.

Mà diễn viên chính đưa ra màn diễn này cũng không phải là hắn, mà là Thanh Liên, mục đích chính là đem thế lực dưới tay quá độ cho Mạc Trạch.

Ban đầu Mạc Trạch không tin, Thanh Liên khuyên can đủ đường nói không thông, sau đó nóng nảy, chân tướng cũng lộ ra.

Làm một tên thuộc đảng yêu cảnh đẹp mà nói, ma giới chính là một cái hố lớn nha, trời là đỏ đất là đen ngay cả gió thổi mưa rơi cũng không có vạn năm không đổi đó có được không, đàn ông ma giới thô cuồng hào phóng rất thích tàn nhẫn tranh đấu hoàn toàn không hiểu cầm kỳ thư họa không có tiếng nói chung đó có được không, con gái ma giới nhìn như ôn nhu nhưng tùy tiện lôi ra một người cũng có thể một quyền đánh gục một con trâu đó có được không.

Hoàn cảnh này bị buộc sống mấy ngàn năm nói ra tất cả đều là nước mắt được không, có thể chạy lại không chạy không phải là ngốc sao, quyền lợi là cái rắm gì, ông muốn là trời xanh mây trắng lam nhan tri kỷ ôn hương nhuyễn ngọc, cái khác toàn bộ cút đi.

Thanh Liên rít gào xong, Mạc Trạch cũng tin rồi, đời trước không nhìn ra, hàng này có một thuộc tính nào đó rất giống áo lót nhà hắn, não có chút ngắn.

Vì vậy luận võ liền định ra, ngay vừa nãy, bọn họ còn đang thương lượng chuyện bàn giao sau đó, kết quả vừa tới một nửa liền nhận được tin tức, nói là Đại hoàng tử phái người đi tìm Lâm Sơ Dương, Mạc Trạch lập tức chạy về.

Hắn đem chuyện gần đây giải thích rõ ràng toàn bộ xong, tiện tay mở ra thiếp mời dính trên mặt hắn kia, sau đó khóe miệng hơi giương lên, “Ta luận võ tất nhiên là sư huynh phải đi xem, chỉ có điều không phải con chó con mèo nào cũng có thể phát thiếp cho sư huynh, ngay cả thân phận địa vị cũng không nhìn rõ, xác thực cũng không cần giữ lại, sư huynh, chúng ta giết hắn có được không?”

Lâm Sơ Dương 囧, tuy nói trong tay hắn cũng có mấy mạng người, nhưng không nên đem giết người nói giống như giết lợn được không, dù gì đó cũng là đại nhân vật phản diện Ma giới, xuống sân khấu nhanh như vậy thật sự được à?

Mạc Trạch biến sắc: “Chẳng lẽ sư huynh không nỡ?”

Lâm Sơ Dương run lập cập, vội vàng nói: “Ta và hắn không quen, chẳng qua là cảm thấy dù gì hắn cũng là Đại hoàng tử Ma giới, hiện tại chúng ta căn cơ chưa ổn, vẫn là giữ hắn thêm mấy ngày mới tốt, hơn nữa còn phải thay sư phụ tìm thuốc mà không phải sao.”

Hắc khí Mạc Trạch thả ra đảo mắt liền bị thu hồi, lại là vẻ mặt đầy nhu tình, còn mang theo chút chút mờ ám, “Thì ra sư huynh lo lắng cái này, thứ đó quả thực quan trọng, nếu phía sau không đủ trơn, lấy độ lớn của ta xác thực dễ thương tổn đến sư huynh, có điều sư huynh cũng không cần phải lo lắng quá mức, phù tâm lãnh cũng không khó tìm, đợi luận võ kết thúc đến sàn đấu giá một lần, nơi đó cơ bản đều có hàng.”

Lâm Sơ Dương hận không thể quăng cho chính mình một cái tát, hết chuyện để nói, tuy nói cuộc sống phu phu hài hòa rất quan trọng, nhưng thận hư cũng là một vấn đề lớn, nên tính đến thì vẫn phải tính đến, người bình thường không sánh được ngựa giống.

May mà những ngày kế tiếp Mạc Trạch cũng thu liễm rất nhiều, ít nhất không làm đến bước cuối cùng, cho áo lót nhà hắn dưỡng dưỡng thận.

Đảo mắt liền tới ngày luận võ, diễn trò phải làm nguyên bộ, sáng sớm Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch liền từ trên giường bò lên thu thập thỏa đáng, lúc ra cửa, giây trước hai người còn tinh thần toả sáng, giây sau Lâm Sơ Dương vội vã cuống cuồng, Mạc Trạch mặt ủ mày chau, giống như ngày mai chính là tận thế vậy.

Cái loại ủ rũ này vào trong mắt người khác chính là ý tứ sẽ thua.

Hôm nay chủ thành thay đổi cảnh tượng náo nhiệt, người đi đường rất ít, rất nhiều cửa hàng tạm dừng kinh doanh, đám người còn đang đung đưa cũng đều là nhằm về cùng một phương hướng —— bãi săn đấu, tình cờ cũng sẽ có một hai người gặp được Mạc Trạch, vừa đi vừa cùng đồng bạn nói nhỏ.

“Thấy không, đó chính là đồ ngu khiêu chiến thần tượng của chúng ta đó.”

“Muốn nổi danh muốn đến điên rồi, có điều giả bộ cũng cần dũng khí, lên mặt cũng phải xem thực lực, tên này không có chuyện gì muốn ăn đòn, thần tượng chúng ta tuyệt đối sẽ cho hắn biết tại sao hoa lại đỏ.”

“Đợi lát nữa đánh cược nếu có thể thì đem vốn liếng ra đánh hết đi đừng giữ lại, kiếm khá đó.”



Lỗ tai tu sĩ quá tinh, cho dù Lâm Sơ Dương không muốn nghe thì những thanh âm này cũng không ngừng xuyên vào trong tai, nói thật, tương đối mừng thầm, giả heo ăn thịt hổ cũng thật thú vị, ngồi đợi đánh mặt bốp bốp bốp.

Làm bãi săn đấu lớn nhất ma giới, nơi này cung cấp các loại giao đấu, thú và người, người và thú, thú và thú, người và người, tuy nói bình thường cũng không ít người, nhưng ngày hôm nay lại là lần đầu tiên người đông như mắc cửi, giống như toàn bộ người của chủ thành đều tập trung ở nơi này vậy, tiếng thét chói tai tiếng hoan hô không dứt bên tai, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch vừa vào tràng lập tức nhận được những ánh mắt mạnh hơn bên ngoài gấp trăm lần thậm chí cả ngàn lần, kẻ khinh bỉ cũng có, kẻ xem thường cũng có, người xem cuộc vui cũng có, đương nhiên cũng không phải là không có người hy vọng bọn họ thắng, chỉ là ít đến độ có thể bỏ qua không tính.

Mạc Trạch chống đỡ những ánh mắt đủ mọi màu sắc đó đưa tay về phía Lâm Sơ Dương, sâu kín than thở một tiếng, “Sư huynh, sau này… đừng quên ta.”

Kỹ thuật diễn này Lâm Sơ Dương cũng phục rồi, có điều vẫn rất phối hợp cứng ngắc khuôn mặt vỗ vỗ vai Mạc Trạch, đi trước một bước cùng thị giả tiến vào phòng đơn.

Nếu chậm một bước thể nào cậu cũng phải cười dài.

Có điều cảnh tượng này vào trong mắt người khác thì ý nghĩa liền không giống vậy.

Đệ đệ nhất thời kích động phạm vào sai lầm sống chết, nhưng hối hận đã muộn, đành phải cùng ca ca sinh ly tử biệt, ca ca không một tiếng động, thống khổ, đau thương, tuyệt vọng, rồi lại cố nén ủng hộ đệ đệ, không thối lui chút nào.

Hu hu hu, tình huynh đệ thật cảm động!

Một đám người hoàn toàn cảm động muốn khóc có được không, chỗ đặt cược lập tức có người lấy ra một phần cược ở bên Mạc Trạch, xem như là cho chút ủng hộ, tuy rằng số lượng mỗi người lấy ra cũng không nhiều, thế nhưng chồng chất lên số lượng cũng tương đối khả quan, trong thời gian ngắn cũng coi như là tích tụ được một phần nhân khí.

Mạc Trạch cúi đầu, tóc dài theo đó buông xuống che giấu biểu tình trên mặt, sau đó quỷ dị nở nụ cười.

Như vậy hình như cũng rất thú vị, chỉ có điều tình huynh đệ gì đó mấy ngày nữa còn cần giải thích một chút mới tốt, bằng không chẳng phải là ủy khuất sư huynh sao.

Quyết đấu bắt đầu, Thanh Liên cùng Mạc Trạch đồng thời lên đài, mỗi người đứng một bên, một tiếng chiêng vang hai bên đồng thời ra tay, dùng quyền chấn quyền, không có vũ khí, cũng không có pháp thuật, thuần túy là thịt cùng thịt va chạm, lực cùng lực quyết đấu, khán giả dưới đài xem đến nhiệt huyết sôi trào.

Lâm Sơ Dương ngồi trong gian phòng trang nhã Mạc Trạch đặt trước cũng giống những người khác nhìn dưới đài, nói thật cảm thấy hơi thất vọng.

Kỳ thực theo nguyên tác mà nói, Thanh Liên cũng là một trong thập đại mỹ nam, tướng mạo thuộc về vẻ đẹp cường tráng, nhưng sự thực sao?

Cậu chỉ nhìn thấy một người đã trung niên nửa mặt phía trên che kín nếp nhăn nửa mặt phía dưới tất cả đều là râu ria lại còn lụa đỏ vui vẻ đầy người giống như tân lang vậy… một ông chú quái dị.

Mỹ nam đâu?



Là trong quá khứ đi.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.