Yêu Hoàng đã có mặt tại Thiên giới, đại hội Phong Thần cũng chính thức sắp bắt đầu, nhưng bọn họ không biết nhân vật chính của đại hội Phong Thần lần này là ai, vì vậy họ vẫn đang chờ đợi thời khắc cuối cùng của Đại Hội Phong Thần.
Trên Thiên giới có một cái Thần cung, tên là Sở Mệnh, chủ yếu phụ trách suy đoán vận mệnh của Thần Tiên, mấy trăm năm trước, Thiên Mệnh tinh quân đã tính toán, trong Tam giới sẽ xuất hiện thêm một vị Thần, nhưng đã thành Thần thì sẽ vượt ra ngoài Tam giới nên ngay cả Thiên Mệnh tinh quân cũng không thể đoán được vận mệnh của vị Thần này, do vậy, không ai biết vị Thần mới được thăng chức này là ai cho đến khi mệnh tinh (*) của vị Thần đó được thắp sáng.
(*) Mệnh tinh: sao bản mệnh.
Mỗi vị Thần đều có mệnh tinh của riêng mình, và chỉ khi nào Thiên Đạo thắp sáng mệnh tinh của chính mình thì mới có thể được coi là đã thoát ly khỏi Tam giới và chân chính trở thành một vị Thần, mà việc cử hành đại hội Phong Thần chính là đại hội chúc mừng thời điểm mà các mệnh tinh được thắp sáng.
Hiện nay trên bầu trời đã có 36 mệnh tinh được thắp sáng, nghĩa là trong Tam giới chỉ có 36 vị Thần, không biết vị Thần cao thứ 37 này sẽ xuất thân từ Thiên giới, Yêu giới hay Nhân giới đây.
Lạc Linh đang giảng giải cho Tuyết Mịch nghe về những kiến thức chung của việc Phong Thần, Tuyết Mịch có chút tò mò hỏi: " Lạc Linh nè, trong 36 vị Thần, tộc nào có nhiều nhất a? "
Lạc Linh đáp: " Nhân tộc. "
Quả cầu ma thuật trong tay Lạc Linh khẽ xoay chuyển, hình ảnh trong hư không thay đổi, các thông tin liên quan đến 36 vị Thần liền hiện ra: " Nhân tộc có 12 vị Thần, Yêu tộc có 10 vị Thần, Thiên tộc có 9 vị Thần, còn Ma tộc thì chỉ có 5 vị Thần thôi. "
Tuyết Mịch ca ngợi: " Nhân tộc thật lợi hại, có nhiều vị Thần như vậy. "
Lạc Linh cười nói: " Tuy rằng người đời luôn nói Thiên Đạo ưu ái Yêu tộc, bởi Yêu tộc so với ba tộc khác cũng thật là có phúc, nhưng trên thực tế, Thiên Đạo yêu thích nhất hẳn là Nhân tộc. Mặc dù Nhân tộc muốn trở thành thần, thì phải trải qua trăm ngàn kiếp nạn nhưng Nhân tộc lại là tộc lợi hại nhất, chúng ta có thể học hỏi được rất nhiều tinh thần quý giá từ con người, đặc biệt là sự ngoan cường, bất khuất khi đối diện với nghịch cảnh của họ, bàn về điểm này, so với nhiều Yêu tộc của chúng ta thì thật sự đã hơn hẳn một bậc rồi. "
Tuyết Mịch nghe vậy thì gật đầu, y cũng cảm thấy Nhân tộc rất lợi hại, Tùng Khê cùng Cảnh Hoán vì đại ca của mình mà đến cái chết cũng không sợ, nghĩ tới Ma tộc, Tuyết Mịch khó hiểu: " Sao Ma tộc ít Thần quá vậy? Là do bọn họ ít người quá hả? "
Lạc Linh: " Bởi vì phương pháp tu luyện của Ma tộc rất đặc biệt, bọn họ chủ yếu tu luyện bằng ma khí, ma khí có thể ảnh hưởng đến tâm trí, nếu tâm trí không kiên định thì dễ bị nhập tâm ma. Người tu đạo chính là tu đạo tâm, mà nếu đạo tâm không vững, cứ thuận theo bản tính mà hành động quá liều lĩnh, cuối cùng sẽ bị Thiên Đạo xử lý, cho nên Ma tộc mới xếp cuối trong Tứ tộc. Cũng vì có quá nhiều ma tu tùy ý lạm sát, nên tộc bọn họ mới bị Tam tộc còn lại bài xích. Nếu không phải trong Tam giới còn đang có 5 vị Thần thuộc Ma tộc, e là Ma tộc đã sớm bị loại trừ khỏi Tứ tộc từ lâu, trở thành những kẻ tà tu bị tru diệt. "
Lạc Linh nhắc nhở Tuyết Mịch: " Ma khí và linh khí mặc dù không có nhiều khác biệt, chúng đều là một loại khí lực hình thành từ thiên địa, nhưng ma khí chỉ thích hợp để người của Ma tộc tu luyện. Nếu là người của Tam tộc khác lỡ hấp thụ phải sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể, sau này nếu ngài có tiếp xúc với người của Ma tộc bên ngoài, nhất định phải càng thêm cảnh giác, công pháp của ma tu phần lớn sẽ không khống chế được bản thân, đã quen tùy tính, cho nên mới lưu lại cho cả nhân thế một cái ấn tượng lạm sát như vậy. "
Tuyết Mịch lướt qua các thông tin về các vị Thần mà Lạc Linh lấy cho y xem, trong đó có Thiên Đế, Yêu Hoàng, Nam Nguyệt thúc thúc lần trước đến, bất quá nhìn tới nhìn lui, y vẫn cảm thấy Uyên Uyên nhà y là người đẹp nhất trong số các vị Thượng a.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bức tranh họa Thời Uyên, Tuyết Mịch ngồi ườn lên bàn, đầu ngón tay lần theo đường nét họa Thời Uyên, từ sợi tóc đến vạt áo. Ngay cả hàng lông mì dày cũng không thể che lấp đi ý cười thích thú trong ánh mắt của y.
Lạc Linh thu dọn những món đồ chơi trên giường sang một bên, Tuyết Mịch càng ngày càng lớn, dần dần thức tỉnh bản chất của rồng, y thích những đồ vật tỏa sáng lấp lánh, lúc ngủ luôn phải ôm mấy viên linh châu chấn thủy lấy từ trong kho của Thần quân thì mới có thể ngủ ngon.
Một viên linh châu chấn thủy có kích thước to bằng cái đầu của tiểu Long quân, lắm lúc y thích nó đến mức sẽ biến về nguyên hình rồng, nằm cuộn tròn bao bọc lấy linh châu trong lòng. truyện đam mỹ
Thậm chí đầu giường cũng được trải đầy Nguyệt Linh Thảo, bởi vì Nguyệt Linh Thảo sẽ phát ra ánh sáng, lượng linh khí dày đặc tự nó tỏa ra thường bao phủ lấy Tuyết Mịch, đôi lúc khiến Lạc Linh sáng sớm phải sờ mó khắp giường tìm xem, không biết tiểu Long quân đã ngủ lăn tới nơi nào.
Thỉnh thoảng Tuyết Mịch sẽ thức dậy sớm, cố tình nằm trên giường chờ nàng tới kêu, sau đó lại cuộn mình lăn vòng vòng trốn trong lớp linh khí dày đặc kia không để nàng bắt được, đúng là càng lớn càng nghịch ngợm.
Lạc Linh vừa quay đầu lại liền bắt gặp Tuyết Mịch đang ngắm bức chân dung của Thời Uyên cười khúc khích, Lạc Linh buồn cười nói: " Thích Thần quân đến vậy sao? "
Tuyết Mịch gật đầu cười tươi: " Uyên Uyên đẹp nhất. "
Lạc Linh vừa định nói gì đó thì nghe Tuyết Mịch hô to lên "Uyên Uyên về rồi!", sau đó chạy thoắt đi mất.
Lạc Linh bất đắc dĩ lắc đầu, tự hỏi liệu sau này tiểu Long quân gặp qua đệ nhất mỹ nhân của Tam giới xong, y có còn nghĩ rằng Thần quân là người đẹp nhất và thích ngài ấy nhiều như vậy nữa hay không.
Bản chất của Long tộc vốn thích những thứ đẹp đẽ, nhưng sẽ không cố định thích mãi một thứ.
Tuyết Mịch vui vẻ chạy dọc hành lang, tay áo bị gió thổi tùy ý bay đằng sau, sợi dây buộc tóc màu đỏ tươi trên đầu uốn lượn phất phới trong gió, mắt vừa thấy Thời Uyên từ ngoài cung đi tới, Tuyết Mịch vui sướng dang rộng hai tay, lao nhanh về phía hắn: " Uyên Uyên! "
Thời Uyên thuần thục cúi người xuống bế lấy tiểu long con vừa lao ào vào lòng mình lên.
Tuyết Mịch nghiêng đầu, cọ cọ chiếc sừng rồng lên má Thời Uyên một hồi lâu, sau đó quàng tay qua cổ hắn, hỏi: " Uyên Uyên, hôm nay ngươi đã ở đâu vậy? Buổi sáng ta cùng Lạc Linh tới nhưng mà ngươi không có ở đây. Hôm nay Thập Thất thúc thúc đứng ở cửa gọi ta quá trời luôn, nhưng mà ta không có đi ra ngoài nha. "
Thời Uyên bế y đi vào bên trong: " Vì sao không đi? "
Tuyết Mịch: " Ngươi không ở, không có ngươi đồng ý, ta sẽ không đi ra ngoài. "