Cho dù lời đồn đãi có phóng đại thế nào chăng nữa, thì có một điều mà ai trong Tam giới cũng biết, đó chính là việc tiểu Long quân mới sinh được sủng ái vô cùng, tính riêng đống lễ vật mà Yêu Hoàng tặng thôi cũng đủ chứa đầy chiếc nhẫn trữ vật tầm trung rồi.
Huống chi khi nhìn thấy thái độ của Yêu Hoàng, Thiên Đế cùng tất cả chư vị Thần Tiên đến dự tiệc lại càng xuống tay hào phóng hơn.
Nghe bảo hôm đó thậm chí không còn không cần đến các tiết mục ca múa hát của chúng tiên nữ, bởi vì bọn họ không có thời gian để hát, cứ từng tốp một đi theo phía sau tiểu Long quân hỗ trợ cầm lấy lễ vật.
Vì để thể hiện sự trịnh trọng, tất cả lễ vật của chư vị Thần Tiên tất nhiên không có khả năng nằm ở các món đồ tầm trung trở xuống, ai ai cũng đưa đến những rương lễ vật thật to, khổ nỗi cho các vị tiên nga tỷ tỷ, phải chuyển từng kiện lễ vật tới Trần Hư cung.
Cứ thế những lời đồn thổi lại càng rêu rao khắp chốn, người này truyền cho người kia.
Tuyết Mịch vốn tưởng rằng sau khi yến tiệc kết thúc, cuộc sống của y sẽ trở lại như trước, chỉ đơn giản là mỗi ngày học một bài mới, tận dụng mọi thời cơ bám dính bên cạnh Uyên Uyên, chờ tới khi đại hội Phong Thần kết thúc thì sẽ cùng Uyên Uyên trở về Yêu giới.
Kết quả là sau yến tiệc phá xác, y vậy mà còn muốn bận rộn hơn cả Thời Uyên.
Nguyên nhân rất đơn giản, danh tiếng lan truyền quá rộng, nhiều người có tiểu hài tử tầm cỡ y trong nhà đều gửi đến, với một cái lý do rất hoa mỹ đó là sợ y ở một mình sẽ chán nên gửi đến làm bằng hữu cùng y chơi.
Trần Hư cung trước giờ luôn an tĩnh tới mức tĩnh mịch nay lại trở nên vô cùng náo nhiệt, đám hài tử được gửi đến rất đa chủng tộc, có Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí còn có một đứa từ Ma tộc.
Lúc đầu nghe có bằng hữu đến chơi với mình, Tuyết Mịch liền thật cao hứng, tuy rằng trong Trần Hư cung có rất nhiều người nguyện ý chơi với y, nhưng hầu hết bọn họ đều là theo bồi y chơi, cũng bởi thân phận chủ tớ, dù chơi thật vui vẻ nhưng lại không có cảm giác như cùng bằng hữu chơi đùa.
Nhưng sau hai ngày chơi với đám hài tử từ các tộc khác, Tuyết Mịch dần dần cảm thấy nhàm chán, không giống với cảm giác vui chơi giữa bằng hữu mà y từng tưởng tượng và y cũng không giải thích được nguyên do vì sao.
Rõ ràng là mọi người đều chơi rất vui vẻ, còn vì y chưa bắt đầu tu luyện nên lúc đùa giỡn không có vận dụng linh lực, chẳng qua là vì y cứ cảm thấy không ổn sao sao đó, thế là liền mất hết cả hứng chơi.
Tuyết Mịch ngồi đung đưa chân trên một cành cây anh đào cao lớn, còn đám tiểu hài tử bên dưới thì đang phân tổ để thi nhau ném còi bay.
Còi bay là một loại linh cầu, bên trong phong ấn một loài tiểu trùng có tốc độ bay cực nhanh, dùng linh lực kích thích tiểu trùng bên trong, sau khi bị kích thích tiểu trùng sẽ nhanh chóng vụt đi tránh né, bởi vì tốc độ quá nhanh nên rất khó bắt được, nhưng nó đã trở thành một trò chơi khá thú vị.
Thời điểm Tuyết Mịch ngồi trên cao quan sát, cảm giác được cành cây mình đang ngồi bị sức nặng đè xuống, theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy có thiếu niên Ma tộc đang đứng bên cạnh.
Thiếu niên Ma tộc rất ưa nhìn, ánh mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, thậm chí ở một số góc độ còn có chút giống Thời Uyên, vì vậy dù trước đó Lạc Linh có dặn y nếu nhìn thấy người của Ma tộc thì nên tận lực tránh xa, nhưng vì hai điểm trên, Tuyết Mịch đối với thiếu niên Ma tộc này không chán ghét nổi.
Nhìn thấy hắn bước tới, Tuyết Mịch rất tự nhiên cho hắn một nụ cười chào hỏi.
Ma tu hiếm khi kiềm chế được hành động của bản thân bởi bọn họ tu luyện bằng ma khí. Kết quả của việc phóng thích bản tính quá mức của chúng đã lưu lại cho nhân thế một cái ấn tượng luôn tùy ý làm bậy, gây họa không màng đạo lý. Dù sao đi nữa, đại đa số người trong Tam giới đều theo bản năng bài xích Ma tộc.
Vì thế khi Cửu Lẫm được trưởng bối trong tộc sắp xếp đến đây, hắn cũng không hy vọng tiểu Long quân sẽ kết bạn với mình, dù sao cũng chỉ là hình thức, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị bài xích vì xuất thân Ma tộc.
Hắn không muốn so sánh bản thân với những thiếu niên thiếu nữ đến từ Nhân tộc và Yêu tộc đâu nhưng tiểu Long quân dường như đối với hắn có chút thân cận hơn bọn họ một tí.
Tuyết Mịch khẽ nhích mông sang nhường chỗ cho Cửu Lẫm, sau đó lấy một quả Hồng Vi đỏ rực từ trong chiếc nhẫn tiểu Bạch Long của mình đưa cho hắn: " Ngươi ăn cái này được không? "
Y không biết nhiều về Ma tộc, sợ rằng Ma tộc cũng yếu như Nhân tộc.
Cửu Lẫm mỉm cười nhận lấy, sau đó ngồi xuống bên cạnh y: " Sao ngươi không đi xuống chơi cùng? "
Tuyết Mịch ban đầu không muốn ăn, nhưng khi ngửi thấy hương vị ngọt của quả Hồng Vi thì tự nhiên có chút thèm nên liền lấy ra thêm một quả và tự mình gặm, dù sao Hoàng bá bá cũng cho y rất nhiều quả Hồng Vi, còn nói rằng khi nào ăn hết đều có thể ghé chỗ bá bá lấy thêm bất kì lúc nào.
" Chơi không vui, cứ chụp lấy rồi lại ném đi thật nhàm chán. Thà ngồi xem người khác chơi còn hơn. "
Cửu Lẫm trầm mặc liếc nhìn quả Hồng Vi trong tay, đây là linh quả chỉ mỗi Yêu giới mới có, mọc cạnh huyết trì ở khu vực lạnh giá phía bắc của Yêu giới, một quả Hồng Vi có thể sở hữu lượng khí huyết tinh thuần sánh ngang với một linh thú ở Thiên giai, so với Hồi Xuân đan thượng phẩm còn muốn quý giá hơn.
Hồi Xuân đan thượng phẩm ít nhiều sẽ còn lẫn một chút tạp chất, nhưng loại linh quả do thiên địa dưỡng ra này lại thuần khiết vô cùng, nếu bị trọng thương, chỉ cần một quả Hồng Vi nhỏ thôi cũng đủ cứu một mạng người vào thời điểm nguy cấp.
Đây là món thần dược khó tìm trong giới tu sĩ, nhưng đến tay tiểu Long quân thì nó chỉ là một loại linh quả bình thường để đem ra tiếp đãi người khác, khó trách các tiên gia thế môn của Nhân tộc lẫn Yêu tộc đều sẵn lòng gửi con cái nhà mình qua đây bồi y chơi đùa.
Miệng nhỏ của Tuyết Mịch vì gặm quả Hồng Vi mà đỏ loét cả lên, khóe mắt thấy Cửu Lẫm cầm mãi không chịu ăn, y nghiêng đầu tò mò hỏi: " Ngươi không thích ăn cái này sao? "
Cửu Lẫm cười cười: " Ta thích, bất quá ta mới ăn chút điểm tâm xong, vẫn chưa đói bụng, để lát nữa mới ăn. "
Tuyết Mịch à lên một tiếng, tiểu Bạch Long lại tiếp tục gặm quả Hồng Vi của mình.
Cữu Lẫm nhìn cái miệng nhỏ chúm chím của Tuyết Mịch dính đầy nước của quả Hồng Vi, nhịn không được lấy khăn ra lau miệng giúp y.
Tuyết Mịch đã quen được người khác hầu hạ nên cũng không ngăn cản, ngẩng đầu lên cho hắn dễ lau, xong còn rất lễ phép nói cảm ơn.
Cửu Lẫm nhìn hai má bánh bao nộn thịt kia vì ăn mà phồng lên, cảm thấy rất đáng yêu, hơn nữa cách y đối đãi với hắn tử tế hơn mấy người khác nhiều, trong lòng không khỏi thích y nhiều thêm một chút, nói chuyện cũng thoải mái hơn: " Có phải ngươi không thích bọn họ hay không? Ta thấy hình như ngươi cũng không muốn chơi với bọn họ cho lắm. "
Ngoại trừ biến cố do con quái điểu xấu xí gây ra cho y khi mới chui ra khỏi vỏ thì từ lúc được Thời Uyên mang về đây, Tuyết Mịch luôn được mọi người nuông chiều, muốn gì được đó, chưa có ai nói "không" với yêu cầu của y cả. Tuy Lạc Linh đã dạy y rất nhiều lẽ thường trong Tam giới, nhưng chưa dạy y cách đối nhân xử thế, càng không nói đến phải nhìn sắc mặt người khác mà nói dối hay khách sáo.
Vì thế Tuyết Mịch luôn nghĩ cái gì nói cái đó và khi Cữu Lẫm hỏi, y liền nói thẳng: " Không thích, bọn họ không giống như trong tưởng tượng của ta. "
Cửu Lẫm hỏi tiếp: " Vậy trong tưởng tượng của ngươi thế nào? "
Tuyết Mịch suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: " Ta cũng không biết nữa, nhưng ta không thích như bây giờ. "