Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 27: Uyên Uyên ơi, con xin tiền ạ



Tóm tắt

Bọn họ không cần huynh thì đệ cần huynh.

==================================

Tuyết Mịch rất nhanh đã quen với chỗ ở mới, trước đây nhóc không hiểu biết gì về vùng đất này, cứ ngỡ lục địa Khải Dương cũng giống với Thiên giới thôi, về sau tới ở rồi mới biết là không giống chút nào.

Lục địa Khải Dương là một vùng đất rất rộng lớn với nhiều thành trấn tọa lạc, nơi họ đang ở là thành Vân Khởi, thành trấn trọng điểm của lục địa và cung của Thời Uyên là Thần điện Vân Đỉnh.

Toàn bộ Thần điện đều nằm trên mây, cũng chả biết cái Thần điện này to hơn gấp bao nhiêu lần so với Trần Hư cung nữa, mà Lạc Linh có bảo rằng Ngọc Ương điện mà Thời Uyên bố trí cho nhóc cũng lớn ngang ngửa Trần Hư cung.

Tuyết Mịch thầm nghĩ, may là nhóc bám lấy đòi sống chung với Thời Uyên á, chứ nếu mà nhóc đến sống trong Ngọc Ương điện đi he, mỗi ngày muốn tìm Thời Uyên phải bay xa gần chết, lúc đó mệt hỡi ơi luôn.

Cũng bởi do nhóc hiện tại vẫn bay quá chậm, không giống như Lục Nhiễm thúc thúc bên cạnh Thời Uyên, búng một cái liền có thể dịch chuyển tức thời, Thời Uyên nói nếu muốn học được thuật dịch chuyển thì phải chịu khó luyện tập mấy năm lận.

Ngoài ra, nhóc còn biết được nhiều điều khác nữa.

Chẳng hạn như mảng Thời Uyên vì nhóc mà đã bắt đầu lập nên Truyền Tống Trận.

Trước đó, giữa thành Vân Khởi và thành Triều Thánh không có bất kì Truyền Tống Trận nào nên việc đi lại giữa hai bên vô cùng bất tiện, khi còn ở Thiên giới là Thời Uyên đã bố trí người xây dựng Truyền Tống Trận rồi.

Trong tương lai, cho dù không học được thuật dịch chuyển đi nữa thì nhóc con vẫn có thể dễ dàng dịch chuyển đến thành Triều Thánh thông qua Truyền Tống Trận. Bằng cách này, nếu nhóc con đến học ở Học viện Thánh Linh mà lỡ có nhớ Uyên Uyên quá thì vẫn có thể tùy ý trở về lúc nào cũng được.

Nhóc còn biết rằng Phồn Lũ và Hoa Triều là được hắn chọn đến vì nhóc.

Thời điểm vẫn ở Thiên giới, Thời Uyên đã sắp xếp người để tuyển chọn.

Trong khi chờ đợi Hội nghị Phong Thần diễn ra, toàn bộ lục địa Khải Dương đều được huy động làm việc theo lệnh của Thời Uyên.

Những người đó phải đủ tuổi, được các tông môn thế gia tiến cử, rất đông người tề tụ lại thành Vân Khởi.

Hoa Triều: " Lúc tuyển chọn rầm rộ lắm mà ngài đâu thấy được, cả đống danh môn thế gia tranh nhau đem người tới tiến cử muốn sức đầu mẻ trán luôn, ai ai cũng là thiên kiêu chi tử trong tộc, trong đó có cả thiên tài của Nhân tộc nữa, nghe bảo hắn chưa đủ trăm tuổi đã luyện tới bậc Kim Đan, hồi mới mười sáu là đã Trúc Cơ rồi á, nên vẻ ngoài của hắn giờ dừng lại ở độ thiếu niên luôn, ở đây nhiều người xem trọng hắn lắm, cứ nghĩ rằng cơ hội hắn được chọn cao lắm. "

Tuyết Mịch tò mò hỏi: " Thế còn mấy người khác thì sao ạ? Tại sao bọn họ lại hông được chọn vậy? "

Hoa Triều nhún vai: " Chỉ có thể nói, cũng do chính bốn chữ danh môn thế gia nên mới bị loại, những người xuất thân từ đại môn phái hay đại gia tộc rất coi trọng sứ mệnh và danh dự của tộc mình, làm gì có ai còn tâm tư tới chuyện bảo hộ người khác, người mà Thượng Thần muốn chọn vốn cũng không phải là thiên tài tu luyện gì, chỉ cần có chút thiên phú với không quá ngu ngốc là được, mấu chốt chính là đạo đức tính cách, bằng không thì ta và Phồn Lũ làm sao có thể được chọn chứ. "

Đúng là tất cả những người xuất thân từ các đại gia tộc và đại môn phái đều là thiên tài, nhưng vấn đề là người mà Thượng Thần muốn chọn thì lại không phải là thiên tài mà là người có thể đối xử thật lòng với Tiểu Long Quân, vì thế nếu như ngươi mang quá nhiều tâm tư lợi ích thì dù có gia thế lớn tới cỡ nào, tài năng thiên phú ra sao cũng đều vô dụng.

Tuyết Mịch nhìn Phồn Lũ đang đứng yên lặng bên cạnh: " Hai huynh quen nhau lâu chưa dọ? "

Hoa Triều lắc đầu: " Ban đầu bọn ta không biết nhau, về sau khi được Thượng Thần chọn thì mới quen biết, tuy Phồn Lũ bề ngoài trầm tính ít nói nhưng thực chất tính tình rất tốt! "

Tuyết Mịch: " Tốt cỡ nào? "

Hoa Triều híp mắt, cười rạng rỡ nói: " Huynh ấy chưa từng chê ta phiền hay nói nhiều hết á! "

Tuyết Mịch nghe vậy cũng cười rộ lên: " Tính tình Uyên Uyên cũng siêu tốt luôn, Uyên Uyên cũng chưa từng chê đệ phiền hay nói nhiều gì hết. "

Hai người nhìn nhau cười tươi rói, Phồn Lũ dựa vào thân cây phía sau bậc thang, lặng lẽ nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi trò chuyện trên bậc thềm.

Thần điện nằm trên tầng mây và có kết giới chắn bao quanh, nếu có người đứng từ dưới ngước nhìn lên thì sẽ chẳng thấy có Thần điện nào cả nhưng khi đứng trên Thần điện nhìn xuống thì lại có thể quan sát cả tòa thành bên dưới.

Bên trong Thần điện có một đài quan sát ở khá xa chính điện, vì đài quan sát này nằm ở rìa của Thần điện nên hầu như bình thường không có ai đến đây, tới khi Tuyết Mịch dẫn theo Phồn Lũ và Hoa Triều đi thăm thú xung quang thì lập tức thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cũng bởi đài quan sát này nằm ở rìa giáp ranh nên chỉ cần ngồi trên bậc thang phủ đầy mây mù thôi là có thể thấy rõ cả quang cảnh thành trấn bên dưới.

Biết Tuyết Mịch thích nơi này, Lục Nhiễm lập tức sai người dọn dẹp đài quan sát đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm trời, Quan Tinh Các giờ đây đã được thay bằng những tấm rèm mỏng nhẹ, bậc thang đóng đầy bụi cũng được quét sạch và các cột đá quấn đầy dây leo đều đã được thay thế bằng các cột Kim Long mới toanh.

Ngay cả khoảng sân phía sau cũng được phủ lại bằng hoa linh cỏ linh, đặc biệt dời hẳn một gốc cây anh đào từ chính điện sang, rồi còn treo thêm vòng xích đu lên. Đài quan sát hoang tàn ngày nào giờ đã khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới.

Thấy Tuyết Mịch hằng ngày đều quan sát cuộc sống của người khác không biết chán, Hoa Triều thực sự không hiểu lắm: " Tiểu Long Quân, ở dưới có gì mà ngày nào ngài cũng nhìn miết thế? Đường phố phía dưới cũng đâu có gì đặc biệt. "

Tuyết Mịch ôm gối ngồi trên bậc thang, cảm thấy thỏa mãn: " Xem pháo hoa á, nơi này khác với Tam Trọng Thiên ghê, thú vị hơn Tam Trọng Thiên nhìu. "

Hoa Triều cũng bắt chước nhóc ngồi xuống y chang: " Chắc chắn phải khác rồi, Tam Trọng Thiên là chỗ nào chứ? Ở đó không phải Thượng Tiên thì cũng là Thượng Thần, là đích đến mà tất cả những tu sĩ trải qua khổ hạnh đều mong đợi được phi thăng đến. Còn ở dưới này, đừng nói Thượng Thần, ngay cả Thượng Tiên cũng không dễ nhìn thấy. "

Tuyết Mịch nghiêng đầu nhìn y: " Trước kia cuộc sống của huynh thế nào dợ? "

Hỏi trúng điểm ngứa, Hoa Triều bắt đầu tuôn một tràng như hát: " Trước khi thành tinh, ta suốt ngày đều lo lắng sợ hãi, sợ người ta phát hiện ra ta, sẽ bắt ta đem đi luyện chế đan dược. Chờ sau khi thành tinh thì ta có thể chui ra khỏi đất nhưng mỗi ngày vẫn cứ chạy đông chạy tây tìm chỗ trốn. Cho tới khi hóa hình rồi mà cuộc sống cũng không dễ dàng hơn chút nào, cả ngày ăn không đủ no. Hơn nữa ta còn đang ở Yêu giới, khắp nơi đầy rẫy Yêu tu, mà mũi của Yêu tu thì lại rất thính, ta mấy lần suýt bị bắt đem đi luyện đan đó chứ chả đùa. "

Tuyết Mịch nghĩ nếu không phải mình vô tình nhập vào cơ thể rồng, có lẽ nhóc cũng phải sống một cuộc đời vất vả khổ cực, cẩn thận từng li từng tí để sống sót qua từng ngày như Hoa Triều.

Tuyết Mịch ngó về phía Phồn Lũ: " Huynh là Nhân tộc, hẳn là hông cần phải trốn đông trốn tây như Hoa Triều đâu đúng hông ạ? "

Phồn Lũ hơi cụp mắt đáp: " Không cần. "

Phồn Lũ chỉ trả lời đúng hai chữ này rồi lại im lặng, Hoa Triều liền tiếp lời hắn: " Huynh ấy so với ta còn thảm hơn nhiều, ít ra thì ta còn được tự do. Tuy ta không có gốc rễ và gia tộc nên cũng chẳng có vướng bận hay ràng buộc gì, nhưng Phồn Lũ thì lại khác, huynh ấy không đơn thuần chỉ là Nhân tộc mà còn mang một nửa huyết thống của Thiên tộc, cho nên ngài có thể nhìn ra tuổi tác hắn trông không lớn lắm nhưng thật ra huynh ấy đã gần trăm tuổi rồi. "

Tuyết Mịch không hiểu lắm: " Huyết thống Thiên tộc là sao ạ? "

Hoa Triều cũng không am hiểu rõ, liền bảy ra vẻ mặt nghi hoặc: " Ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết hình như là gia tộc Thiên tộc kia chướng mắt huynh ấy, mà gia tộc Nhân tộc lại sợ đắc tội Thiên tộc nên cũng không dám nuôi hắn, tóm lại là sống không bằng tiểu hoa tinh được trời sinh đất dưỡng như ta đâu. "

Tuyết Mịch quay đầu nhìn Phồn Lũ, thấy hắn vẫn đang lắng nghe hai người bàn về thân thế của hắn, nhưng trông hắn lại trông không chút nào khổ sở, thậm chí còn không tỏ ra biểu cảm gì, như thể mấy chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.

Vẻ mặt vô cảm này có chút giống với Thanh Lộc vào ngày được phong Thần, vậy nên thâm tâm hắn chắc cũng đang khổ sở lắm, có ai bị bỏ rơi mà không buồn chứ?

Thế là Tuyết Mịch vẫy tay với Phồn Lũ: " Phồn Lũ. "

Phồn Lũ nghe thấy liền ngoan ngoãn bước xuống bậc thang, vì Tuyết Mịch đang ngồi nên hắn phải quỳ một gối xuống để tránh cho Tiểu Long Quân phải ngước lên nhìn mình.

Theo động tác của Phồn Lũ, sương mây xung quanh các bậc thang dần tản ra rồi lại bay đến đọng lại quanh chân Phồn Lũ, kết hợp với gương mặt thanh tú của hắn, quang cảnh bỗng đẹp như một bức tranh.

Tuyết Mịch đưa tay nắm lấy tay Phồn Lũ, ánh mắt trong veo chân thành nhìn hắn: " Huynh đừng buồn nữa nha, bọn họ không cần huynh thì đệ cần huynh. " 

Phồn Lũ ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Long Quân, vô thức siết chặt bàn tay nhỏ bé đang đặt trong lòng bàn tay hắn lại.

----------------


Việc tu luyện của Tuyết Mịch là do chính Thời Uyên dạy dỗ, hướng dẫn nhóc từng bước học cách vận hành và tích lũy linh lực, còn vài cái thuật pháp khác thì không cần học vội.

Trong Học viện Thánh Linh có một nơi gọi là Thiên Lăng Các, ngoại trừ một số bí pháp huyết mạch của những gia tộc ra thì đại đa số các công pháp thế gian đều nằm trong đây, đợi sau khi Tuyết Mịch nhập học, sẽ có thể tự do vào Thiên Lăng Các để lựa chọn ra được môn pháp thích hợp với mình dựa trên huyết mạch và thiên phú của bản thân.

Có lẽ bởi do Thời Uyên không quá đặt nặng việc tu luyện của nhóc nên Tuyết Mịch cũng cảm thấy tu luyện không phải là chuyện quá quan trọng, ít ra hiện tại nó không phải việc đáng để nhóc con phải bận tâm cả ngày, cho nên mỗi ngày sau khi hoàn thành xong khoảng thời gian mà Thời Uyên quy định ra, tâm tư của nhóc con sẽ đặt qua chuyện khác liền.

Thứ đang chiếm hết toàn bộ sự quan tâm của Tuyết Mịch lúc này chính là thuật dịch chuyển, nhưng Thời Uyên có bảo thuật pháp này lại chẳng hề đơn giản, không phải chỉ cần tu luyện linh lực là có thể học được, muốn học ít nhất phải mất thêm vài năm nữa.

Hoa Triều là hoa linh đã tu luyện tới Yêu Đan Kỳ, nếu nói theo cấp bậc của Nhân tu thì tương đương với Kim Đan Kỳ.

Phồn Lũ mang dòng máu lai giữa Nhân tộc và Thiên tộc, nhưng dòng máu bị trộn lẫn thế này chẳng phải là chuyện tốt lành gì, huyết mạch của hắn rất hỗn tạp, linh căn cũng không có gì nổi bật, thân thế lận đận không có chỗ tu luyện đàng hoàng, tới giờ vẫn chưa đạt đến Kết Đan Kỳ, chỉ mãi luẩn quẩn ở Trúc Cơ Đại Viên Mãn.

Hai người bọn họ đã tu luyện gần cả trăm năm mà vẫn không biết cách dịch chuyển tức thời, chứng kiến hai tấm gương sáng chói trước mắt, nhiệt huyết ban đầu của Tuyết Mịch bỗng chốc tắt cái bụp.

" Hồi trước đệ có học thuật hóa hình á, học xíu là làm được à. "

Hoa Triều mặt mày đầy hâm mộ: " Lợi hại vậy sao, ta phải mất tận mấy trăm năm mới học được thuật hóa hình đó. "

Tuyết Mịch sửng sốt: " Lâu vậy luôn hả? "

Hoa Triều gật đầu: " Ta là Hoa Tinh rất khó hóa hình, so với mấy Yêu tộc khác còn muốn khó hơn nhiều. Tiểu Long Quân là Long tộc, từ khi sinh ra hẳn là đã có thể biến hóa, cho nên mới dễ dàng như vậy. "

Tuyết Mịch thầm nghĩ, nhóc là Cỏ Tinh, còn khó hơn cả Hoa Tinh, nếu mà nhóc không nhập vô thân rồng thì chắc cũng phải mất hàng trăm năm mới học được cách hóa hình.

Nhìn Tuyết Mịch bơ phờ nằm gục mặt trên bàn, Hoa Triều nghĩ ngợi một hồi rồi nói: " Thật ra không cần phải học thuật dịch chuyển thì mới có thể dịch chuyển. "

Tuyết Mịch hai mắt sáng bừng lên: " Thật ạ? Vậy phải làm sao để dịch chuyển ạ? "

Hoa Triều đáp: " Dùng bùa chú đi, ta nói cho ngươi biết bùa chú hơi bị lợi hại luôn đó. Ngươi có nghe câu, nếu tu vi không đủ hãy dùng bùa chú góp vào. Nếu sở hữu được lá bùa mạnh ha, thì chỉ cần tu vi cỡ Kim Đan Kỳ như ta thôi cũng đủ đánh ra linh lực ngang tầm Nguyên Anh Kỳ, hoặc cao hơn là Hóa Thần Kỳ. "

Tuyết Mịch chỉ biết về đan dược, chưa có ai nói với nhóc rằng trên đời này có thứ gọi là bùa chú hết, tức khắc không khỏi hiếu kỳ: " Lợi hại quá chừng luôn, thế bùa chú kia ở đâu ạ? Ở chỗ Uyên Uyên có hông? "

Hoa Triều vội vàng nói: " Thượng Thần có hay không ta không biết, mà Thượng Thần đã trở thành Thần rồi, ắt hẳn ngài ấy không cần dùng tới bùa chú làm gì đâu. Nhưng trong chợ nhất định sẽ có bán! "

Phồn Lũ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh từ nãy tới giờ chợt cau mày, không nhịn được lên tiếng: " Hoa Triều. "

Hoa Triều quay đầu hỏi: " Sao vậy? "

Phồn Lũ đáp: " Trong chợ rất nhiều thành phần lẫn lộn. " Hơn nữa Thần Quân chọn ra hai người họ để làm bạn đồng hành và hộ vệ cho Tiểu Long Quân, chứ không phải để xúi giục Tiểu Long Quân làm chuyện xằng bậy.

Nhưng Tuyết Mịch lại hoàn toàn động tâm, không phải chỉ vì tấm bùa chú mà còn là vì phiên chợ. Nhóc con hàng ngày đều từ trên đài Quan Tinh Các nhìn xuống, trong lòng cực kỳ muốn xuống đó vui chơi thử một lần.

Tuyết Mịch ngo ngoe rục rịch không thể ngồi yên, dứt khoác chạy đi tìm Thời Uyên.

Thời Uyên tất nhiên sẽ không ngăn cản loại chuyện này, hắn không bao giờ hạn chế tự do của Tuyết Mịch: " Đi đi, sẽ có người đi theo bên cạnh con nên không cần lo lắng gì cả, nhưng cũng không được tùy tiện gây rối. "

Tuyết Mịch cứ nghĩ người mà Thời Uyên nhắc đến là Phồn Lũ và Hoa Triều, mà vốn dĩ nhóc cũng định dẫn theo hai người họ đi chơi cùng nên chẳng hỏi gì thêm. Chỉ đưa hai bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt Thời Uyên: " Uyên Uyên ơi, con xin tiền ạ. "

Nhóc còn nhớ trước đây Tùng Khê đã nói với nhóc rằng đi ra ngoài mua đồ sẽ tốn tiền, tuy nhóc con chưa từng tiêu tiền nhưng trên lý thuyết thì nhóc vẫn biết điều đó.

Thời Uyên làm Thần hơn mấy vạn năm, đã không còn mua đồ từ rất lâu rồi, nhìn đống đồ trong túi trữ vật toàn là thiên tài địa bảo nhiều như sao trên trời vậy thôi chứ làm gì có một hạt linh châu nào: " ... "

Tuy trong lòng có hơi sượng nhưng Thời Uyên ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh trả lời: " Tới tìm Lục Nhiễm đi, về sau mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy cứ tới tìm hắn là được. "

Lục Nhiễm tự dưng bị Tiểu Long Quân nhảy ra chặn đường đòi tiền, mặt không đổi sắc nhưng nội tâm một lời khó nói hết, vừa lấy ra một túi trữ vật đưa cho Tuyết Mịch, vừa 'nhẹ nhàng gửi ngàn lời hỏi thăm' tới Thần Quân trong đầu, bắt hắn chăm sóc không công cho đứa trẻ này hắn còn chưa tính sổ, giờ lại bắt hắn tự móc tiền túi ra nữa, bộ tưởng hắn làm công ăn lương ở Thần điện, tiết kiệm tích góp tiền dễ lắm hả?

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.