Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 38: Chuyện tình Long Nữ



Các vị Long Quân lưu lại, trong đó một người là Thượng thần, mặc dù chỉ lưu lại trong thời gian ngắn, cũng không thể tùy tiện an bài, không thể không xây dựng một ngọn núi riêng.

Thượng thần Tinh Hồi tâm cơ nhất, mở miệng là muốn được xây Thần điện gần học viện Thánh Linh. Yêu Hoàng đương nhiên không đồng ý, ở gần làm cái gì, về sau thuận tiện bắt cóc Tể Tể sao?

Dứt khoát phất tay cái, trực tiếp chọn địa điểm trống gần đó xây lên Thần điện cho họ, dù sao cũng chỉ là ở lại chốc lát, không cần địa phương quá rộng.

Mặc dù nói rằng không phải nơi quá rộng lớn, nhưng để bố trí một tòa Thần điện thì cũng là một vấn đề, trước sau rồi cũng ở, ngày sau còn dài, không nhất thiết phải ở ngay, sau khi cùng Yêu Hoàng bố trí Thần điện ổn thoả, các vị Long Quân liền rời đi.

Vân Li ỷ vào ánh mắt Tuyết Mịch thân cận với hắn nhất, lúc gần đi ôn nhu mở miệng mời: "Chờ cung điện an trí ổn thỏa, Tiểu Tuyết Mịch con đến làm khách có được không?"

Tuyết Mịch rúc vào người Yêu Hoàng, thẹn thùng gật gật đầu.

Đợi bọn họ đi rồi, Yêu Hoàng nắm lấy móng vuốt nhỏ của Tuyết Mịch xoa nắn một hồi: "Vạn Sinh Liên là thứ đồ tốt, đợi sau này bảo Thời Uyên luyện chế cho ngươi, sau đó dung hợp vào trong căn nguyên."

Thời Uyên có nghiệp hỏa, tuy không thể nói là chân hỏa mạnh nhất thế giới, nhưng lại hiếm có nhất, có thể đốt sạch nghiệp chướng trên thân thể, nếu được luyện chế bằng chân hoả này, thì có thể khiến cho Vạn Sinh Liên quay trở về trạng thái ban đầu là thời điểm mới được sinh ra sạch sẽ thuần túy, quét sạch tất cả tạp khí nhiễm lên, dung hợp với Tuyết Mịch càng có hiệu quả.

Tuyết Mịch ngoan ngoãn nghe lời đáp một tiếng, Yêu Hoàng liền để Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch đi chơi.

Long Thất này tuy rằng không được đứng đắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không đáng tin cậy, sau khi xảy ra sự việc lần trước, hắn không dám cho Tuyết Mịch ăn đồ lung tung nữa, vậy nên để hắn đưa Tuyết Mịch đi chơi, mặc dù có chút không an tâm, nhưng thân cận với Tuyết Mịch cũng không có mấy người, bây giờ tìm không thấy người thích hợp, cũng chỉ còn hắn mà thôi.

Long Thất không hề cảm thấy bản thân không đứng đắn, hắn chỉ cảm thấy bản thân hơi sơ ý bất cẩn một chút, nhưng phạm lỗi sai một lần, khẳng định sẽ không có lần thứ hai.

Này mới vừa phạm sai, Long Thất cũng không dám đưa Tuyết Mịch đi lung tung nữa, vậy nên dứt khoát để y chơi ở trong thần điện.

Yêu Thần Điện không giống với thần điện Vân Đỉnh của Thời Uyên, chỉ thờ một người làm chủ, từ trên xuống dưới vô cùng thanh tĩnh. Hệ thống phức tạp bên trong Yêu thần điện so với đại tông môn không hề thua kém, tuy rằng đều lấy việc thờ phụng Yêu Hoàng là chính, nhưng nhiều người thì lại càng hỗn tạp, người hỗn tạp thì càng nặng tâm tư.

Trong Yêu Thần Điện, ngoại trừ Chủ Điện là nơi ở của Yêu Hoàng, có rất nhiều điện khác ở bên cạnh, giống như Long Thất và Tuyết Mịch ở trong Yêu Thần Điện, đều có cung điện thuộc về riêng mình. Ngoài ra, còn có rất nhiều cung điện phụ thuộc, toàn bộ Yêu Thần Điện giống như một tòa thành trấn khổng lồ.

Ví dụ như sẽ có nơi chuyên phụ trách nuôi dưỡng linh thú, nơi chuyên phụ trách linh thực của Yêu Hoàng, nơi chuyên phụ trách toàn bộ tạp vật trong ngoài Yêu Thần Điện, có luyện khí đường, luyện đan đường, bùa chú đường, lí sự đường chuyên phụ trách quản lý chi tiêu hàng tháng toàn bộ thuộc hạ của Yêu Hoàng, cùng với luyện võ đường.

Mỗi đường ở trong Yêu Thần Điện đều chiếm cứ một ngọn núi, những nơi để vui chơi đương nhiên cũng rất nhiều.

Tuyết Mịch nghe Long Thất giới thiệu về toàn bộ Yêu Thần Điện, lúc này mới biết trong Yêu Thần Điện cũng có bùa chú, đan dược thậm chí nơi luyện khí riêng của cung điện: "Cũng là phải dùng linh tinh để mua sao?"

Mặt Long Thất hiện vẻ con đang kể chuyện cười gì vậy: "Có ai lấy đồ trong nhà mình mà còn phải đưa linh tinh không? Đương nhiên là không cần, nếu như con cần bùa chú đan dược thậm chí khí cụ gì, chỉ cần phân phó một tiếng, tự nhiên sẽ có người mang đến cho con."

Từ trước đến nay những điều Tuyết Mịch được học đều là muốn lấy đồ của người khác thì phải trả tiền, người khác ở đây đương nhiên không chỉ Uyên Uyên, cũng không phải Hoàng bá bá, Long Thất thúc, mà là chỉ những người không có quan hệ với y, tự nhiên là không được lấy đồ của người khác.

Ngay cả Hoàng bá bá hay Thất thúc, bản thân muốn thứ gì, cũng phải hỏi bọn họ trước, không được không hỏi mà trực tiếp lấy đi.

"Nhưng luyện chế bùa chú đan dược pháp khí đều cần vật liệu, vật liệu đều phải mua, con lấy đồ của người khác, người khác dùng tiền của họ mua, như vậy không phải con lấy tiền của người khác sao?"

Long Thất buồn cười véo véo mặt Tuyết Mịch: "Tiểu Tuyết Mịch của ta ơi, sao con lại đáng yêu như vậy, mỗi tháng cung điện của con đều được phát kinh phí, ngay cả những linh nô hầu hạ trong cung điện của con, mỗi tháng đều được đến lí sự đường nhận tiền tiêu theo định mức của cung điện, con dùng bao nhiêu bùa chú, đan dược, chi tiêu bao nhiêu, các viện đều sẽ ghi lại, đến lúc đó sẽ khấu trừ vào tiền tiêu hàng tháng, cho nên cũng không phải không cần đưa linh tinh, chỉ là những bùa chú đan dược tiêu hao so với tiền được phát hàng tháng của con thì không có gì đáng kể."

Tuyết Mịch trợn tròn hai mắt thốt lên một tiếng kinh ngạc: "Thật nhiều nha."

Long Thất bế Tuyết Mịch lên: "Rốt cuộc Thời Uyên nuôi con kiểu gì, hả? Hắn không cho con tiêu linh tinh, cũng không cho con mua đồ sao?"

Tuyết Mịch lắc lắc đầu: "Mới không phải, Uyên Uyên bảo rằng linh tinh còn không đáng giá bằng cục đá trong nhà, tiêu bao nhiêu cũng được, tiêu không hết, nhưng ta có rất nhiều còn người khác lại không có, Hoa Triều nói ngoài kia có rất nhiều người vì mấy viên linh châu này mà phải đi làm những công việc nguy hiểm tính mạng, bọn họ rất khó khăn mới mua được tài nguyên tu luyện, cho nên nếu như lấy đồ của người khác, phải hồi đáp xứng đáng cho người ta mới được."

Nhìn Tuyết Mịch, Long Thất không nhịn được nhớ lại bản thân khi còn nhỏ, hắn từ lúc ở trong vỏ đã đạt được truyền thừa, chưa phá vỏ đã hiểu chuyện, sau khi thoát vỏ càng không cần người khác dạy dỗ, trong hành động có sự bá đạo phóng túng trời sinh.

Hắn nào là tùy tiện lấy đồ, ai chọc hắn không vui hắn liền phun cho một ngọn lửa, tất cả mọi người đều dung túng hắn, chưa bao giờ có người nói với hắn không được làm như vậy, hắn đi khắp nơi ở Yêu Giới, Hải Giới, đều là nhìn thấy thứ gì liền lấy thứ đó, căn bản chưa từng nghĩ đến việc hắn lấy đồ của người khác, thì người khác phải làm sao.

Mọi người chỉ nói với hắn, hắn là Tiểu Long Quân, được hắn coi trọng, lấy đi mất, chính là niềm vinh hạnh, họ chỉ biết vui vẻ chấp nhận.

Hiện tại cũng giống như vậy không ai dạy Tuyết Mịch những đạo lý đối nhân xử thế này, hắn cũng biết, ban đầu khi Tuyết Mịch ở Trần Hư cung trên Thiên Giới cùng Thời Uyên, cũng là mọi chuyện tùy ý theo Tuyết Mịch, giống như đối đãi với tất cả các Long Tể khác, Long Tể như thế nào liền như thế, không ràng buộc, càng không có giảng đạo, nếu náo loạn đến long trời lở đất, cũng có cả Long Tộc gánh vác thay y.

Nhưng không có ai dạy Tuyết Mịch những điều này, thậm chí hắn tùy ý để Tuyết Mịch thích làm gì thì làm, nhưng Tuyết Mịch hình như trời sinh có quy tắc của bản thân, cho dù mơ hồ không rõ, nhưng theo bản năng khắc chế bản thân, thăm dò một chút liền có thể tiếp thu được trình độ thế giới bên ngoài.

Long Thất đột nhiên biết được, vì sao khoảng thời gian gần đây Yêu Hoàng nhìn hắn ngày càng không thuận mắt, có Tuyết Mịch ngoan ngoãn như vậy, so với bản thân hắn, càng nhìn càng thấy nóng ruột.

Long Thất cảm thấy như vậy không được, Long Tể ngoan ngoãn thế này, sau này ra ngoài bị bắt nạt phải làm sao, hắn bắt buộc phải chỉnh đốn lại thằng nhóc Long Tể tính tình mềm yếu này.

Không đợi Long Thất dẫn y đi nghịch ngợm gây sự, Tuyết Mịch đã hỏi hắn một nghi hoặc khác: "Thất thúc, tại sao trong Long tộc đều là thúc thúc bá bá, không có tỷ tỷ sao ạ?"

"Đương nhiên là có." Long Thất nói: "Nhưng mà rất ít, vô cùng ít."

Trong mắt Tuyết Mịch đầy vẻ tò mò, Long Thất ôm y ngồi lên xích đu mắc trên giàn hoa, đẩy cho y chơi: "Những Long nữ ta biết, người này so với người kia càng..."

Tuyết Mịch quay đầu nhìn Long Thất đang đứng ở phía sau đẩy xích đu cho mình, chờ Long Thất nói tiếp.

Long Thất đứng nửa ngày, cũng không nói ra được một từ, chỉ đành bỏ cuộc nói: "Huyết mạch Long tộc cường đại, cho dù kết hợp với tộc nào khác, đều không dễ dàng có con nối dõi, cho dù là có thì phần lớn cũng là Long tử, Long nữ được sinh ra quá ít, nếu như long nữ kết hợp với những tộc khác, trừ khi chọn một người yếu thế hơn mình, may mắn có con nối dõi thì khả năng cực lớn là rồng, nhưng Long nữ ít như vậy, người nào cũng mắt cao hơn đầu, đương nhiên không thích những người yếu ớt hơn mình, đối với chuyện sinh con, đương nhiên sẽ có thiên hướng chọn người cường đại."

Tuyết Mịch lúc hiểu lúc không gật gật đầu: "Tỷ tỷ là cô cô?"

Long Thất: "Kêu là tỷ tỷ đi, kêu cô cô ta sợ bị đánh, nói đúng ra, hiện tại còn thừa lại hai người."

Tuyết Mịch nghi hoặc nhìn sang: "Hai người?"

Long Thất "ừ" một tiếng: "Có một Long nữ tên là Huyền Thi, nàng yêu một người không nên yêu, người đó con cũng biết."

Tuyết Mịch hiếu kỳ: "Ai vậy?"

Long Thất: "Lam Xuyên."

Tuyết Mịch "a" một tiếng: "Chủ nhân của Thanh Lộc?"

Long Thất gật gật đầu: "Lam Xuyên tu Vô Tình Đạo, có thể theo Vô Tình Đạo để trở thành thần, ngàn vạn năm nay, cũng chỉ có một mình Lam Xuyên, con có biết Vô Tình Đạo là gì không?"

Tuyết Mịch chỉ có thể hiểu ý trên mặt chữ: "Là đạo không có tình cảm?"

Long Thất lắc đầu nói: "Cũng không phải, Vô Tình Đạo không phải là vô tình, mà là từ tình cảm nhỏ bé biến thành tình cảm lớn lao, hắn đa tình yêu tất cả mọi thứ trong thiên hạ, nhưng vô tình nhìn mọi thứ đều bình đẳng. Giống như Thiên Đạo, vô tình với hết thảy nghiệp quả luân hồi, nhưng lại yêu thương muôn dân thiên hạ. Cho nên Lam Xuyên người này, không thể vì một người mà động tâm, nếu như động tâm, đạo của hắn liền sụp đổ."

Tuyết Mịch yên lặng lắng nghe, mặc dù Long Thất chỉ là thuật lại, nhưng y cảm thấy trong lời nói này, có cảm giác rất nặng nề.

Long Thất: "Huyền Thi đem lòng yêu một người như vậy, đương nhiên sẽ không có khả năng được hồi đáp, nàng không phá hủy thần cốt của Lam Xuyên, nhưng lại khát vọng được trở thành người duy nhất Lam Xuyên yêu, dây dưa hàng vạn năm, yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng tan vỡ trong Vô Tình Đạo của Lam Xuyên."

Tuyết Mịch nhìn Long Thất: "Nàng từ bỏ sao?"

Long Thất cười cười: "Nếu như nàng có thể từ bỏ, thì cũng không có chuyện sau này, nàng ở trong thiên kiếp của mình, tiêu tan một thân tu vi, hủy đi một thân long cốt, nàng mượn thiên lôi từ thần kiếp, đánh tan hồn phách, chỉ cầu không có kiếp sau, không cần cầu mà không được nữa."

Hốc mắt Tuyết Mịch đỏ ửng, sau đó lại tới Lam Xuyên ngã xuống, tuy rằng y có chút không lý giải được cảm xúc này, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu.

Long Thất thở dài: "Không biết có phải Lam Xuyên đến cuối cùng lại yêu Huyền Thi, hay bị tình cảm của Huyền Thi lay động, dù sao hắn hối hận, hắn ở trong lôi kiếp, thu lại một sợi tinh phách của Huyền Thi, sau đó hắn mưu tính mở ra Quỷ Vực chi cảnh, tương truyền trong Quỷ Vực chi cảnh có con đường vạn quỷ, phía cuối con đường có một viên thần thạch, có thể tái tạo thần hồn của Thượng thần."

Tuyết Mịch khịt khịt mũi, mang theo giọng mũi nói: "Cho nên hắn mở ra Quỷ vực chi cảnh, là muốn Huyền Thi tỷ tỷ sống lại?"

Long Thất gật gật đầu: "Có phải rất buồn cười không? Khi người còn thì vì Vô Tình Đạo mà sừng sững bất động, người chết rồi, thà rằng hủy diệt muôn dân bá tánh cũng không hối hận."

Tuyết Mịch không đáp, tội lỗi khiến trăm họ lầm than của Lam Xuyên, hóa ra là do duyên cớ này, vậy mà lại có liên quan đến Long tộc.

Long Thất nhìn thấy Tuyết Mịch dễ xúc động như vậy, chỉ nghe chút chuyện liền khóc, gõ gõ lên trán y: "Còn hai vị Long nữ, muốn nghe chuyện của bọn họ không?"

Tuyết Mịch xoa xoa nước mắt gật gật đầu.

Long Thất nói: "Một long nữ khác tên là Tử Anh, tướng mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại bá đạo, yêu thích nam tử mỹ mạo, một ngày nàng lên đường doanh xuyên, đi bái phỏng Thượng thần Ô Quyết, trong bữa tiệc phá vỏ của con lúc trước chắc đã từng thấy qua, dưới trướng vị Thượng thần Ô Quyết này có một người đệ tử mà hắn cực kỳ coi trọng đó là Thương Tiễn, Thương Tiễn có tướng mạo có thể sánh với nhật nguyệt, liếc mắt một cái liền bị Tử Anh nhìn trúng."

Tuyết Mịch chỉ sợ đây lại là một chuyện cầu mà không được, có chút lo lắng nói: "Sau, sau đó thì sao?"

Long Thất ghét bỏ lắc đầu: "Sau đó à, nàng liền trắng trợn cướp đoạt mỹ nam, biết thế nào là trắng trợn cướp đoạt không? Chính là không màng ý nguyện của Thương Tiễn, mạnh mẽ cưỡng đoạt người về chỗ mình, nhưng Tử Anh là một người không biết an phận, nàng rất thích những người có mỹ mạo xinh đẹp, Thương Tiễn chỉ là Thượng tiên, nếu thật sự đánh nhau sẽ không đánh thắng được Tử Anh, mặc dù tu vi của Tử Anh cũng chỉ Thượng tiên, nhưng Nhân tộc trời sinh không thể so sánh được với Long tộc."

Tuyết Mịch kinh ngạc đến mức quên cả khép miệng, người mà cũng có thể đoạt đi sao?

Long Thất: "Thương Tiễn đánh không lại, phải làm sao giờ, chỉ có thể liều mạng tu luyện, lập lời thề vượt kiếp thành thần, cho nên bắt đầu du ngoạn khắp thế gian, tìm kiếm thời cơ trở thành thần, Tử Anh phát hiện ra, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy không ai đẹp bằng Thương Tiễn, cho nên đuổi theo phía sau, đến bây giờ cũng không biết đã đi tới nơi nào."

Nghe thấy vị Long tỷ tỷ này không phải trải qua nỗi đau khổ cầu mà không được, Tuyết Mịch yên tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Long Thất tiếp tục nói: "Đây là vị Long nữ cuối cùng."

Vẫn còn một người! Trái tim vừa buông lỏng của Tuyết Mịch lập tức treo lên cao: "Sao vậy?"

Long Thất chỉ hận mài sắt không thành thép lắc đầu: "Nàng tên là Dao Xu, tính tình xem như tương đối tốt, chỉ là có chút ham chơi, không chịu chăm chỉ tu luyện, lúc nhỏ nàng lén lút trốn ra ngoài chơi, kết quả không dẫn người đi cùng cũng thôi đi, nhưng lại không giấu kỹ long giác của mình, bị người có tâm cơ của Nhân tộc theo dõi, toàn thân rồng đều là bảo bối, từ xương cốt đến huyết khí đều là bảo vật cực phẩm để luyện khí luyện đan, nên nhanh chóng bị những người vì vinh cầu phú quý mà bất chấp nguy hiểm động tâm tư xấu, may mà được Thượng thần Lãng Chân đi qua cứu giúp."

"Sau này khi Dao Xu trưởng thành, liền tự mang đồ cưới đến đòi lấy thân báo đáp cho ân nhân cứu mạng mình năm đó."

Tuyết Mịch tức khắc cả kinh: "Ân nhân cứu mạng, sau khi lớn lên có thể lấy thân báo đáp sao?"

Long Thất cười nói: "Đúng vậy, ơn cứu mạng không có gì báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp, dù sao Dao Xu cũng ỷ lại điều đó mà ở bên cạnh Thượng thần Lãng Chân không chịu đi, cũng là vị Thượng thần Lãng Chân này xui xẻo, trình độ ham chơi và phá hoại của Dao Xu ngay đến ta cũng phải bái phục, Thượng thần Lãng Chân phải ở phía sau dọn dẹp hậu quả cho nàng không ít lần, đuổi đi cũng khăng khăng không đi, khiến cho Thượng thần đau đầu đến chết đi sống lại."

Tuyết Mịch nhất thời cảm thấy lúng túng, cặp lông mày nhăn nhó hận không thể chụm lại với nhau, y không phải Long nữ...vậy có thể lấy thân báo đáp không?

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Long nữ tuy không nhiều, nhưng tất cả đều là đại nữ chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.