Sự tranh giành của đôi bên cuối cùng cũng cân bằng lại khi nghĩ đến việc Tuyết Mịch đi sớm về muộn, mỗi ban ngày Tuyết Mịch đều đi học, tối đến thì về nhà ngủ, dù sao Truyền Tống trận di chuyển cũng tiện, đi đứng cũng chỉ chớp mắt là đến.
Long Thập Thất cuối cùng cũng không cần mỗi ngày căn dặn Tuyết Mịch phải sớm chút trở về, lúc Tuyết Mịch đi cũng không cần làm ra vẻ đau lòng tuyệt vọng nữa, vì điều đó khiến Tuyết Mịch mỗi lần về Vân Khởi đều cảm thấy có chút ít gì đó áy náy.
Khi thế trận hai bên đạt được cân bằng, Tuyết Mịch cuối cùng đã có được niềm vui phiêu bạt giữa hai thành, những bức tượng nhỏ cũng được rải khắp thành Vân Khởi thậm chí có người còn làm tiểu linh bài để cầu phúc.
May mắn thay mọi người vẫn còn rất tôn sùng Long tộc nên sẽ không tùy tiện làm xằng làm bậy, tiểu linh bài cũng là hảo ý cầu một sự chúc phúc, và cũng chỉ được sử dụng trong những dịp cụ thể, bình thường sẽ không được nhìn thấy, nên không đến nỗi phát tán ra khắp thành.
Nhưng dù vậy Tuyết Mịch vẫn cảm thấy mình không thể đi trên đường lớn một cách vui vẻ tiêu sái, mặc dù cũng thích cảm giác bởi vì mình đẹp mà được quan sát, nhưng càng không thích bởi vậy mà bị quan sát hơn.
Nhưng thành Triều Thánh thì khác, hiện nay học viện Thánh Linh vẫn đang tuyển chọn tân sinh, người đến kẻ đi mỗi ngày đều rất náo nhiệt.
Cộng thêm việc học viện mỗi lần tiến hành kiểm tra tư chất, trắc ra rất nhiều Thiên linh căn, trong đó có con cái thế gia của các Yêu tộc và cả từ các giới khác, mỗi lần kiểm tra đều được thảo luận rất lâu.
Phải biết rằng nếu không có thực lực của một Thượng tiên thì khó có thể đột phá kết giới của tam giới, muốn xuyên qua kết giới thì cần phải có Phá Chướng thạch hộ thân và dẫn đường.
Mà mỗi một trăm năm mới đến thời kì suy yếu của linh mạch thôn phệ, lúc đó mới có thể dùng Phá Chướng thạch vượt qua ranh giới, những người từ hạ giới đi lên ở trong mắt của các thế gia Yêu tộc đều tương đương với tầng lớp không có lai lịch và chống lưng.
Giai đoạn mới từ hạ giới lên là thời điểm dễ chiêu mộ nhất, vì vậy các thế gia hay các tông môn đều sẽ tụ tập ở đây, nếu như có thể thu thập được một hai người có Thiên Linh Căn thì ngày sau cố gắng bồi dưỡng sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho tông môn thế gia đó.
Tuy rằng gia tộc từ các giới đi lên đều chọn mục tiêu số một là học viện Thánh Linh, nhưng cũng có một số sợ là phải cúi đầu trước hiện thực phũ phàng.
Học viện Thánh Linh quả thực là học viện đứng đầu của tam giới, bởi vì chỉ cần vào học là có thể tiếp cận được với công pháp cao giai nhất, lão sư kém cỏi nhất cũng là cấp Địa tiên, ở đây không có phân chia nội ngoại môn nên giáo dục đều tương đối bình đẳng.
Nhưng hiện thực phũ phàng chính là, tu luyện cần tài nguyên.
Những người phía sau có gia tộc hỗ trợ tài chính đương nhiên không cần lo lắng gì, chỉ cần tu luyện thành công, làm rạng danh gia tộc là được.
Nhưng ở hạ giới, kim tệ mới là đồng tiền lưu thông, còn linh thạch lại là thứ chỉ các đại tông môn mới có, đùng một cái tới nơi này muốn mua đan dược phù chú thì phải sử dụng linh châu của Yêu giới nên chẳng mấy ai kham nổi.
Ngay cả khi biết rằng vào học viện Thánh Linh là sự lựa chọn tốt nhất thì vẫn phải cúi đầu trước thực tế tốn kém miệng ăn núi lở.
Thành Triều Thánh mỗi ngày đều rất sôi động náo nhiệt này cũng tác động đến Tuyết Mịch, từ một người lúc nào cũng phải nhờ Long Thập Thất lay dậy vào mỗi buổi sáng, đến hiện giờ y cũng phải tuân thủ thời gian quy định mà tự giác thức giấc khi trời rạng đông, bởi vì ở đây mỗi ngày đều có thể nghe được chuyện hay.
Những câu chuyện xưa về người có Thiên linh căn tu luyện, chuyện về sự phản công của những người có căn cốt yếu kém, những câu chuyện làm thế nào từ biên thùy xa xôi một đường đánh giết giành được Phá Chướng thạch đi vào Yêu giới, tất cả câu chuyện đều rất thú vị.
Ngay cả một số quán trà trong thành Triều Thánh cũng sắp xếp các thuyết thư, cũng không biết mấy người thuyết thư đó làm thế nào mà mô tả việc người khác vào bí cảnh trộm kho báu thật như được tận mắt nhìn thấy.
Mặc dù Tuyết Mịch nghe không hiểu nhưng cũng không vì vậy đánh mất hứng thú, đây là việc y thích làm nhất gần đây, bởi vì không cần thí luyện ba vòng như các tân sinh khác, chỉ cần đợi đến ngày là nhập học, không bằng trước lúc nhập học nghe một chút chuyện hay sau này có cái bàn với bạn trong trường.
Mấy ngày nay Long Thập Thất không ở bên cạnh y, bởi vì Tuyết Mịch rất quen với việc ra vào thành Triều Thánh, xung quanh y đều có thị vệ do Yêu Hoàng bố trí cho nên cũng không cần lo lắng.
Tuy nhiên lí do chính mà Long Thập Thất không đi cùng Tuyết Mịch phải bắt đầu nói từ chiếc dây cột tóc bằng ngọc châu hôm đó tiện tay cột cho y.
Mới đầu, Tuyết Mịch thay đổi dây cột tóc Long Thập Thất cũng không để ý lắm, vì Tuyết Mịch luôn có một bộ phục sức riêng, hầu như trang phục nào cũng có các phụ kiện khác nhau, nhưng hôm nay hắn muốn thay cho Tuyết Mịch một bộ trang phục mới mẻ và hoạt bát hơn, nhớ tới dây cột tóc rất thích hợp với bộ trang phục bèn hỏi một câu.
Tuyết Mịch đương nhiên là không nhớ, hằng ngày thay y phục đều được hầu hạ, làm sao y nhớ nổi cái dây đó để ở đâu? Cuối cùng là Phồn Lũ làm việc xong báo cho Long Thập Thất biết cái dây cột tóc có ngọc châu bị lây nhiễm hỏa linh khí đó đã bị Thời Uyên Thượng thần lấy đi rồi.
Việc này đương nhiên là do Lục Nhiễm Thượng tiên nói cho Phồn Lũ biết, nếu không Phồn Lũ cũng không phải người mồm mép tép nhảy.
Biết chuyện xong Long Thập Thất cực kì tức giận, đúng hơn là giận bản thân mình.
Không ngờ người lạnh lùng như Thời Uyên lại để ý đến một chi tiết nhỏ như dây cột tóc, thế nhưng lại cố ý tỏ vẻ không hề quan tâm những vấn đề khác, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình là một người phụ thân vô dụng và không thực sự yêu thương con trai mình, thế là hắn đành tự mình suy xét, hổ thẹn sửa chữa bản thân.
Thấy vì một sợi dây buộc tóc nhỏ mà hắn ta thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, Cổ Khê nghe chuyện xong không khỏi cảm thấy buồn cười, còn cố tình châm dầu vào lửa: "Nếu ngươi có thể để ý tới mấy tiểu tiết như vậy, thì hôm đó đã không vì Long Sinh Hoa mà quên thiết lập kết giới tứ phía cho Tuyết Mịch phá xác."
Long Thập Thất chết lặng trừng mắt với Cổ Khê, chuyện này có thể trách hắn ta sao? Muốn trách phải trách cái con chim đáng chết kia! Từ nhỏ hắn đã bá bạo quen thói, ai cũng không dám động, chỉ cần thả long khí thì ai không phải cẩn thận né xa ba thước, làm sao nhớ đến việc thiết lập kết giới này.
Vả lại khi thấy quả trứng rồng bị nứt ra một vết, hắn ta hoảng đến họ mình cũng quên luôn rồi, sau đột nhiên nhớ đến Tiểu Long Quân ra khỏi vỏ mà không có Long Sinh Hoa chào đón rất đáng tiếc, nên mới vội vàng bay ra ngoài.
Nhưng suy cho cùng thì cũng là hắn sai, lúc trước sơ ý làm mất nhãi con, giờ lại dùng phụ kiện nhiễm hỏa tính, đúng là một chút hỏa khí kia cũng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng khi so sánh với khối băng Thời Uyên kia, khiến cục tức này không nuốt xuống được!
Vì vậy, Long Thập Thất trực tiếp bay về sào huyệt của mình, lật tung các món bảo bối mà hắn ta tích cóp được từ thời trẻ, lấy ra hết những thứ có thuộc tính Thủy Linh phù hợp với con trai mình để về sau giúp con ăn mặc lanh lợi đáng yêu, làm vậy cũng là vì cố ý so sánh với Thời Uyên!
Long Thập Thất không bồi, Tuyết Mịch liền tự mình chơi, y quen cửa quen nẻo mà ghé vào trà lâu mấy hôm nay đều ghé để nghe thuyết thư, lại không nghĩ đến giữa đường gặp phải người chắc cũng được coi là quen biết đi.
Người đó rõ ràng cũng nhìn thấy y, hắn ta còn ra vẻ nhướng mày, khoanh tay trước ngực, khóe miệng mang theo ý cười.
Tuyết Mịch vô thức dừng lại, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở Phụng Thần Lâu ngày hôm đó y không hoàn toàn sai, với lại cũng đã bồi thường đan dược rồi, nên tự tin thẳng lưng mà liếc lại.
Bách Lý Hương Đình không ngờ rằng trên đường lớn này, còn là con đường của thành Triều Thánh lại có thể gặp được Tiểu Long Quân, nghĩ đến việc hôm đó y oa oa khóc như thế nào, hắn ta liền đi tới với vẻ mặt cười cợt: "Thật là trùng hợp, ta nên gọi trực tiếp tên của ngươi hay phải tôn kính xưng một tiếng Tiểu Long Quân đây?"
Tuyết Mịch nhìn y không có vẻ gì là muốn đánh nhau, cũng không có vẻ kiêu ngạo như lần đầu gặp mặt, nên mềm mỏng nói: "Gọi tên được rồi, vết thương của ngươi khỏi chưa?"
Bách Lý Hương Đình nheo mắt: "Roi của ngươi bây giờ biết nghe lời rồi à?"
Tuyết Mịch không nghe ra ẩn ý đằng sau lời nói của hắn ta, trên mặt tràn đầy tự hào: "Đương nhiên là nghe lời rồi, ngoan lắm." Bây giờ Phần Thiên xuất hiện chỉ cần ra hiệu một câu là nó ngoan ngoãn quay lại!
Bách Lý Hương Đình nghe vậy thì mỉm cười, nhưng chưa kịp nói thêm gì đột nhiên từ quán trà rơi xuống một người, Bách Lý Hương Đình thuận thế kéo Tiểu Long Quân ra tránh va chạm với người kia.
Người rơi xuống cầu thang là một nam thanh niên trông chỉ ngoài hai mươi, khi vừa tiếp đất, hắn đã bị một thiếu nữ đuổi theo.
Thiếu nữ mặc áo gấm hoa, đôi má hơi tròn, đôi mắt hạnh nhân, trên đầu có búi tóc hình con bướm, tuy rằng những bông hoa đính trên đầu nhỏ nhưng có thể thấy chúng đều là đồ rất tinh xảo, giữa đường ngôi còn có một chiếc trâm cài là Thâm Hải Giao Châu, trên Giao Châu còn được bao quanh bởi ánh sáng huỳnh quang, thoạt nhìn không phải là một pháp khí bình thường.
Chỉ là nữ tử này trông có vẻ giàu có quý phái, nhưng ra tay lại khá tàn nhẫn.
Người thanh niên ngã xuống đất có tu vi thấp hơn, hắn ta bị cô gái cầm linh kiếm trong tay đuổi đánh, cả người đầy vết máu lộ ra dưới bộ y phục rách nát. Hiển nhiên hắn ta đã không còn sức để chống trả nhưng vẫn chưa được tha cho.
Bách Lý Hương Đình đứng sang một bên với phong thái xem kịch hay, nhìn thấy Tiểu Long Quân vừa bị kéo qua cũng đang có dáng vẻ xem náo nhiệt, hắn ta đột nhiên tò mò hỏi: "Ngươi không định bước lên ngăn cản sao?"
Tuyết Mịch nhìn Bách Lý Hương Đình với ánh mắt khó hiểu: "Cũng có quen biết nhau đâu!"
Nghe vậy, Bách Lý Hương Đình trực tiếp nở một nụ cười: "Ta còn tưởng rằng Tiểu Long Quân ngươi là người mềm lòng và tốt bụng nên sẽ đứng ra giúp đỡ khi thấy những việc bất bình chứ!"
Tuyết Mịch nhìn hai người đánh trước mặt mình và nói: "Ta cũng đâu có biết họ, vậy ngươi có chắc họ ai đúng ai sai không? Cứ mơ hồ không rõ mà đi cản lại nhỡ đâu cái người bị đánh kia là kẻ có lỗi thì sao, vậy chẳng phải là làm tốt cho việc xấu sao?"
Bách Lý Hương Đình: "Vậy nếu người đang đánh kia sai thì sao?"
Tuyết Mịch lại vòng câu chuyện về điểm ban đầu: "Thì cũng có quen biết gì đâu, chẳng liên quan đến mình."
Bách Lý Hương Đình bật cười, con rồng nhỏ này thực sự rất thú vị.
Tuy nhiên, chính tiếng cười của Bách Lý Hương Đình đã kích động cuộc chiến bên đó.
Người nữ tử đang đánh đập nghe thấy tiếng cười nghĩ rằng hắn ta đang cười nhạo mình, một đạo kiếm khí sắc bén quét tới.
Bách Lý Hương Đình tuy còn mang dáng vẻ hài đồng, chỉ mới trăm tuổi, nhưng với trăm năm tu vi thì cô gái khoảng hai mươi này còn lâu mới có thể bì được.
Kiếm khí đó còn chưa kịp quét tới đã bị xé tan bởi roi Xích Hồng của Bách Lý Hương Đình, Bách Lý Hương Đình này không phải chỉ phòng thủ đơn giản là xong chuyện, hắn ta ngay lập tức vung roi quất qua.
Người phụ nữ đó thậm chí còn chưa đến Trúc Cơ, bất quá chỉ là Luyện Khí Đại viên mãn, làm sao có thể đỡ được một đòn chỉ thiếu chút nữa là đạt đến trình độ Kim Đan Kỳ của Bách Lý Hương Đình.
Nữ tử kia không ngờ sẽ bị phản kích trực tiếp như vậy, nàng ta không địch nổi nên đành né tránh theo bản năng mà lùi về sau, nhưng vẫn là bị đuôi roi quét đến, lúc này gương mặt non mềm hằn một vết máu.
Dung nhan đối nữ tử mà nói quan trọng như thế nào chứ? Khi nàng ta đưa tay chạm vào má thấy bàn tay đầy máu đỏ, điều này ngay lập tức khiến người phụ nữ vốn có vẻ cáu kỉnh lại càng tức giận hơn, chỉ tay về phía Bách Lý Hương Đình và Tuyết Mịch mà gầm lên mạnh mẽ: "Bắt chúng lại!"
Tuyết Mịch ngây người chớp mắt, đang làm gì vậy chứ?
Bách Lý Hương Đình cười chế nhạo rồi thu roi lại lạnh lùng nói: "Bắt nàng ta lại!"
Hai bên vừa dứt tiếng, một người mặc đồ đen lập tức xuất hiện bên người phụ nữ đó, bên cạnh Bách Lý Hương Đình cũng hiện ra hai thân ảnh vệ.
Phồn Lũ và Hoa Triều bước tới chắn trước mặt Tuyết Mịch, nhưng việc này không liên quan gì đến y, hơn nữa ảnh vệ của Bách Lý Hương Đình cũng đã hiện thân, nên ảnh vệ bên Tuyết Mịch vẫn âm thầm bảo hộ.
Thấy Bách Lý Hương Đình, Tuyết Mịch đột nhiên hơi hiếu kỳ quay qua hỏi Hoa Triều và Phồn Lũ: "Hoàng bá bá đã bố trí mấy ảnh vệ cho ta vậy?"
Hoa Triều nói: "Bốn người."
Tuyết Mịch bỗng oa một cái, có những bốn người, thật là lợi hại!
Dạng bất thình lình đánh nhau trên đường phố này cũng không phải hiếm thấy, nếu không muốn bị ảnh hưởng, vậy thì tránh xa ra, nếu không linh lực không có mắt, ngươi tới gần bị thương là đáng đời.
Nhưng nếu phá hỏng tiệm của người khác hay hư hao đồ vật trong thành, thì đương nhiên sẽ có hộ vệ thành đến, bồi thường một nửa hay toàn bộ những vật đã phá hỏng kia thì tự mà thương lượng, nhưng khẳng định muốn trốn là không có khả năng, trừ phi ngươi vĩnh viễn không đặt chân đến thành Triều Thánh nữa.
Vị hộ vệ mà nữ nhân xấu tính kia mang theo tu vi cũng không thấp, cũng đã đạt đến Đại Thừa Kỳ, ở trên Đại Thừa Kỳ còn có Độ Kiếp Kỳ, đây là một sự chênh lệch tu vi, nếu như không có trang bị hỗ trợ thì không vượt qua nổi.
Khi người áo đen nhìn thấy sau lưng thiếu niên áo đỏ kia xuất hiện hai người ảnh vệ, phản ứng đầu tiên không phải là đi lên nghênh chiến, mà là vung tay ném một lá Bạo Liệt phù, muốn ngăn cản hai ảnh vệ một lát, hòng tranh thủ thời gian xách chủ tử nhà mình chuẩn bị chạy.
Nhưng ảnh vệ của Bách Lý Hương Đình là hai tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, bắt một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, còn có một nữ oa chưa đạt đến Trúc Cơ là việc dễ như trở bàn tay.
Hai người kia vừa mới quay đi, lập tức bị một chưởng kéo trở về, nặng nề ngã xuống đất.
Một người ảnh vệ dùng linh lực trói chặt vị tu sĩ mặc áo đen lại, đề phòng về sau họ còn hạ ám chiêu.
Còn nữ nhân kia, đương nhiên chỉ có thể chờ tiểu chủ tử nhà mình đến xử lý.
Bách Lý Hương Đình đến gần nữ nhân kia, có lẽ nàng chưa bao giờ bị đối đãi như thế, lại càng không nghĩ mình sẽ chật vật như vậy, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ lại có chút nhăn nhó vì tức giận: "Ngươi biết ta là ai không mà dám làm vậy! Phụ hoàng sẽ không để yên cho ngươi!"
Bách Lý Hương Đình dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Không biết phụ hoàng của ngươi là Thiên Đế hay là Yêu Hoàng?"
Thiên Đế không có con gái còn Yêu Hoàng thì đến nay chưa kết đạo lữ, nữ tử này lại ngu xuẩn ở địa phận Yêu giới uy hiếp hoàng quyền, không tránh khỏi có chút buồn cười, người chân chính có thể chơi, còn đang ở bên cạnh xem náo nhiệt đây.
Sắc mặt nữ nhân trắng bệch, thấy ánh mắt của Bách Lý Hương Đình thì hận không thể bằm nó thành trăm mảnh: "Láo xược! Ta là trưởng công chúa của Thương Ngự Quốc! Tốt nhất ngươi nên thả ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Tuyết Mịch chưa từng nghe nói đến Thương Ngự Quốc, không hiểu quay đầu nhìn phía Hoa Triều và Phồn Lũ hỏi: "Thương Ngự là một đất nước rất lớn hả?"
Hoa Triều nhún nhún vai: "Ai biết được, đường đường là công chúa của một nước, hộ vệ lại chỉ đạt đến bậc Đại Thừa Kỳ, có lẽ cũng chẳng phải đất nước lợi hại gì."
Suy cho cùng Phồn Lũ cũng thuộc Nhân tộc, nên ít nhiều vẫn hiểu biết một chút: "Hạ giới có một đại lục tên là Thương Ngự, Thương của Thương Ngự chính là họ của Hoàng tộc."
Tuyết Mịch đại khái đã hiểu, trước kia Lạc Linh cũng có nói qua, nhân gian có Hoàng tộc, nữ nhân kia chắc là công chúa của Thương Ngự Quốc nên mới có bộ dạng không để ai vào mắt, ngày càng hiếu kì hỏi: "Thương Ngự Quốc kia rất lợi hại sao?"
Phồn Lũ lắc đầu: "Nhân giới có rất nhiều đại lục, mỗi đại lục đều có một kẻ thống trị hoàng quyền, nếu so sánh thực lực giữa các nước, thì Thương Ngự Quốc cũng được xem như một trong ba đại lục hàng đầu, chỉ là dù có lấy toàn bộ Thương Ngự ra so thì cũng không lớn bằng thành Triều Thánh."
Yêu tộc địa giới mới thật sự rộng lớn, dù sao bất kỳ một tiểu gia tộc nào, từ gia tộc chính đến các nhánh gia tộc phụ, còn có các chư hầu phụ thuộc, ít nhất đã có mấy vạn, còn những đại gia tộc khác thì đương nhiên không cần phải nói nữa, hơn mấy chục mấy trăm vạn còn tính là ít, nếu chỉ là một thành nhỏ, thì chẳng phải là ngay cả một đại gia tộc cũng không thể chứa nổi.
Lại càng không cần phải nói trong thành Triều Thánh còn có Yêu Thần điện, chỉ một Yêu Thần điện thôi đã có vô số linh sơn và hàng vạn chư hầu, đây không phải thứ mà một tiểu quốc có thể so sánh được.
Với sự so sánh trực quan như vậy, Tuyết Mịch đại khái đã có thể hiểu được Thương Ngự là quốc gia như thế nào, một lãnh thổ không lớn bằng một tòa thành của Hoàng bá bá, có lẽ quốc gia kia chỉ là một tiểu quốc bình thường.
Chỉ là quốc gia này tuy nhỏ, nhưng tính tình của công chúa quốc gia này lại không hề nhỏ.
Một bên Tuyết Mịch đang nghe Hoa Triều và Phồn Lũ phổ cập kiến thức chuyên môn, một bên khác Bách Lý Hương Đình lại không chút khách khí tiến về phía công chúa Thương Ngự tiếp tục quất một roi lên mặt: "Ở đây là Yêu giới, gia tộc của ngươi hư long giả phượng đã không có chút bản lĩnh nào còn dám ở đây khoe khoang, hôm nay ở chỗ này đánh chết ngươi cũng là ngươi xứng đáng."
Lại một roi nữa quất vào mặt, công chúa kia sắp điên lên rồi, thế nhưng toàn thân đều bị linh lực trấn áp, hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể để bị đánh, thế nên cũng chỉ có thể lên tiếng chửi bới.
Bách Lý Hương Đình cũng không rời đi, nàng chửi một câu, lập tức quất lên trên người nàng một roi, lại muốn xem thử cái miệng của công chúa nhân giới này cứng rắn như thế nào.
Đáng tiếc chưa kịp đánh lần hai đã có một nam tử thân mặc hoa phục trắng mang mấy tên hộ vệ nhanh chóng chạy đến từ đằng sau: "Xin tiểu công tử hạ thủ lưu tình! Xá muội còn nhỏ, nếu đã đắc tội, bây giờ nàng cũng đã bị giáo huấn, xin tiểu công tử hãy tha cho nàng một mạng!"
Công chúa bị đánh tàn nhẫn như vậy nên vừa nhìn thấy người đến, lập tức òa khóc: "Hoàng huynh!"
Nhưng đáp lại nàng lại là một roi của Bách Lý Hương Đình: "Hoàng huynh? Không biết vị này là nhi tử nào của Thiên Đế? Lại dám xưng hoàng ở Yêu tộc?"
Người kia đâu dám chứ, từ nhỏ muội muội đã quen được nuông chiều, tính tình từ trước đến nay không chịu thay đổi, chỉ là không ngờ hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên đến Yêu giới đã gặp họa.
Nam nhân bị đánh lúc nãy cũng chậm rãi tiến đến, thấy nữ nhân điêu ngoa ngang ngược kia, khí nóng lập tức dồn lên đầu: "Chỉ là nữ nhân của một Nhân tộc, mà lại dám ngang ngược như thế, ta đã khuyên nhủ thật lòng, ở Yêu giới này ngoại trừ con của Thiên Đế và Yêu Hoàng ra ngay cả Long tộc cũng chỉ có thể là vương, dám tự xưng là hoàng tử hay công chúa thì coi chừng họa từ miệng mà ra! Ai ngờ ngươi chẳng những không nghe khuyên bảo, lại còn ra tay đánh ta! Chuyện ngày hôm nay nhất định phải tìm hộ vệ thành xét xử một chút mới được!"
Nghe đến đây, hoàng tử Thương Kiệt vội vàng nói: "Là do xá muội lỗ mãng, chuyện hôm nay chắc chắn ta sẽ bồi thường thỏa đáng cho công tử!"
Đáng lẽ nam nhân bị ăn đòn không đồng ý, nhưng lại được xin lỗi, lúc này mới hả giận đôi chút, nhận lấy linh châu trị thương, không ngừng được vuốt lông, mới thấy ổn rồi bỏ đi.
Cuối cùng đã giải quyết được một vấn đề, Thương Kiệt lại quay người nhìn về phía Bách Lý Hương Đình.
Tốt xấu gì cũng là hoàng tử của một gia tộc, đương nhiên sẽ có mắt nhìn người, Bách Lý Hương Đình này đương nhiên là khác với nam nhân vừa nãy, chắc chắn không thể sử dụng đồ vật để bồi thường.
Thế là cũng không dám mở miệng nhắc đến việc bồi thường, mà lại dịu giọng nói: "Chuyện hôm nay, không biết làm như thế nào tiểu công tử mới có thể bớt giận? Huynh muội hai chúng ta mới đến đây, cũng không quá hiểu quy củ, nếu có chỗ nào đắc tội, thì xin tiểu công tử rộng lượng tha thứ."
Tiểu công chúa bị linh lực trấn áp bên cạnh thấy huynh trưởng ăn nói khép nép như vậy, dù biết hôm nay nếu không cúi đầu trước việc này thì không còn cách nào giải quyết, nhưng lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng cúi đầu, thấy hoàng huynh như thế thì lại càng cảm thấy mất mặt.
Chỉ là còn chưa kịp gọi hoàng huynh tiếng thứ hai, đã bị Thương Kiệt giáng xuống một bạt tai: "Ngươi ngậm miệng đi! Ở đây không phải là Thương Ngự, nếu ngươi cứ không hiểu chuyện như vậy, cho dù là ta cũng không bảo vệ được ngươi!"
Tiểu công chúa bị hoàng huynh đánh một bạt tai, cả người đều vì cái đánh mà choáng váng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bị đụng đến dù chỉ một đầu ngón tay!
Bách Lý Hương Đình nghe thấy vậy thì cười một tiếng: "Nguyên lai là do mới đến không hiểu quy củ sao, không hiểu quy củ thì càng dễ xử lý, bản công tử sẽ dạy quy củ cho ngươi."
Ngay khi thanh âm cứng rắn rơi xuống, gió lại đột ngột quay cuồng: "Ngoan ngoãn để bản công tử dạy ngươi, nếu không bỏ xuống được cái tính khí vương giả nực cười kia, không nhìn rõ hiện thực thì hãy nhanh chóng trở về gia tộc của ngươi đi, nếu không mình chết như thế nào cũng không biết đâu."
Thương Kiệt nghĩ lời này được nói ra, nếu hắn ta xin lỗi thì vấn đề xem như được giải quyết.
Lại không nghĩ đến lời nói tiếp theo của Bách Lý Hương Đình: "Vốn cũng không phải là vấn đề to lớn gì, thưởng cho nàng vài roi xem như trừng phạt, ngươi lại quỳ xuống nhận lỗi, việc này coi như xong."
Quỳ xuống nhận lỗi, điều này thật sự đã chà đạp lên sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn, Thương Ngự cũng được xem là đại lục cao cấp trong Nhân giới, ngay cả những tu sĩ Đại Thừa Kỳ ở trong hoàng tộc cũng chỉ là người làm công ăn lương nghe theo sự sắp xếp.
Chưa kể đến mỗi trăm năm đều phái các thiên kiêu tinh anh, đã tạo được không ít chỗ đứng ở Yêu giới này, không phải là hoàn toàn không có chỗ dựa.
Thương Kiệt vẫn luôn ý thức được khoảng cách giữa Nhân giới và Yêu giới, nhưng vẫn chưa chấp nhận được sự thật, hôm nay vừa mới đến đây thậm chí còn chưa kịp định thần, mà tiểu muội đã gây ra tai họa này, bất ngờ bị sỉ nhục như vậy Thương Kiệt không thể nào quỳ gối xuống được.
Tiểu công chúa vừa tức giận vừa buồn bực, Thương Kiệt sợ nàng lại nói điều không nên nói, trước đó đã dùng linh lực bịt miệng nàng lại, nàng chỉ có thể trừng mắt để thể hiện cơn giận.
Khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của tiểu muội thì Thương Kiệt mới đột nhiên bừng tỉnh, ở đây là Yêu giới, không nói đến đâu đâu cũng là Thượng tiên, hiện giờ tại thành Triều Thánh này, nói không chừng đi ra đường gặp bất kỳ một gia tộc nào cũng có thể là tiên tổ.
Đặt cái mác hoàng tộc ở một nơi như vậy thực sự là vừa nực cười vừa tìm chết.
Trước đó, dù không muốn thừa nhận nhưng hắn ta vẫn chưa bỏ được thân phận hoàng tử, huống chi là tiểu muội đã kiêu ngạo từ nhỏ.
Suy nghĩ lại những lời dạy bảo ân cần của phụ hoàng trước khi đi, cuối cùng Thương Kiệt phá bỏ một thân kiêu ngạo mà quỳ xuống trước mặt Bách Lý Hương Đình, vốn dĩ con đường tu đạo đã đầy chông gai, nếu như không có năng lực, thì phải học được cách cúi đầu.
Cái quỳ này so với cái tát vừa mới đánh lên mặt của tiểu công chúa còn tàn nhẫn hơn.
Bách Lý Hương Đình khoát tay áo, hai tên hộ vệ lập tức thu lại linh lực, chuyện này đối Bách Lý Hương Đình đến đây là chấm dứt.
Đến nỗi chuyện gia tộc kia chịu đả kích lớn thế nào, đương nhiên Bách Lý Hương Đình không thèm để ý, hôm nay tuy bị đánh nhưng vẫn giữ được tính mạng, xem như là lễ vật chào mừng lần đầu bước vào Yêu giới.
Nếu không thể sớm nhận rõ bản thân, không buông xuống được sự kiêu ngạo không xứng với thực lực kia thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm chết.
Sau khi giải quyết xong chướng ngại, Bách Lý Hương Đình quay đầu tìm Tiểu Long Quân.
Nhưng Tiểu Long Quân thấy hắn ta lại nhìn với vẻ mặt ghét bỏ.
Bách Lý Hương Đình: "?"
Tuyết Mịch lùi lại mấy bước rồi lắc đầu: "Ngươi thật hung dữ, khi không lại đánh nhau, không muốn chơi cùng ngươi nữa."
Vừa dứt lời, ngay cả trà lâu cũng không thèm đi mà trực tiếp chạy mất.
Bách Lý Hương Đình đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, sau đó lại tức muốn bật cười, người này đúng là khá lắm, nhưng lại không thể đánh Tiểu Long Quân được, càng tức hơn!