Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 47: Gặp lại Bách Lý Hương Đình



Chỗ ở của Tuyết Mịch sớm được sắp xếp xong xuôi, không cần đến Nội Sự Đường thay đổi thêm gì, cho nên đi con đường khác với mọi người.

Ô Không Không quay đầu lại nhìn Tuyết Mịch đang được tạp dịch dẫn đi, híp mắt lại ra vẻ đăm chiêu, sau đó nói với Bắc Mục đang đi bên cạnh nàng: "Nhìn xem Tuyết Mịch ở đâu, đổi cho ta cái viện ở bên cạnh chỗ y ở luôn."

Bắc Mục nghe nhưng chưa nhúc nhích gì, chỉ nhìn sang bằng ánh mắt sâu xa: "Y còn nhỏ, ngay cả hộ vệ tùy thân cũng được xếp trực tiếp vào học viện, nhất định thân thế bất phàm, Yêu tộc cấp càng cao thì quá trình trưởng thành càng chậm, nếu muốn y lớn lên thì sợ phải trăm năm sau."

Đầu tiên Ô Không Không chưa hiểu ý của Bắc Mục cho lắm, nhưng nàng cũng không ngốc, nhanh chóng ngộ ra vấn đề, bèn véo một cái vào cánh tay Bắc Mục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở trong mắt ngươi, ta là loại người như thế sao!"

Bắc Mục bị véo nhưng không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt tràn đầy đều là cảm xúc không nói nên lời.

Ô Không Không lại khó nén mà đá thêm cho hắn ta một cái: "Ta... ta chỉ muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tuyết Mịch thôi!"

Ánh mắt của Bắc Mục càng đầy ẩn ý hơn, thậm chí còn có chút ghét bỏ như thể nàng dám làm không dám nhận.

Ô Không Không tức giận trợn trắng mắt: "Ta muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Tuyết Mịch, coi như là kết thêm một người bạn, kiểu mà về sau y có ra ngoài ăn uống vui chơi thì ta có thể đi cùng ấy, nói không chừng ta sẽ nhanh chóng được ăn món Tiên Nhũ đông lạnh kia!"

Nói xong, nàng lại tức tối lẩm bẩm: "Cái Tiên Khách Cư kia cũng quá đáng thật, không đưa linh tinh thì phải hẹn trước nửa năm. Khách vãng lai thì làm sao? Khách vãng lai thì không phải khách à? Từ trên xuống dưới Tam giới đều một kiểu xấu tính như nhau, toàn trông mặt mà bắt hình dong, hừ!"

Bắc Mục liếc nhìn nàng, thậm chí còn ghét bỏ hơn cả lúc nãy, nàng tức giận, lại đạp thêm một cái: "Còn không nhanh lên! Tẩm các tốt đâu có nhiều, phần lớn đều rất quý giá, chậm chân thì sẽ bị người khác lấy hết đó!"

Tuy đã đổi sang môi trường mới nhưng kính Thần Ảnh vẫn được đặt ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Thời Uyên, nói chuyện cũng sẽ được hắn đáp lại, bên cạnh còn có Hoa Triều và Phồn Lũ quen thuộc, chỉ một chốc là Tuyết Mịch đã ôm kính Thần Ảnh ngủ thiếp đi.

Hoa Triều và Phồn Lũ đều có phòng riêng, nhưng sống trong học viện nên hai người bèn lên kế hoạch thay phiên nhau, mỗi người sẽ canh ngoài phòng của Tiểu Long Quân một lượt.

Dù sao đây không phải là Yêu Thần Điện mà cũng chẳng phải là Vân Đỉnh Thần Điện của Thần Quân, không đem Tuyết Mịch đặt trong tầm mắt, dù Yêu Hoàng có sắp xếp ảnh vệ nhưng hai người vẫn không yên tâm.

Một giấc ngủ thẳng tới hừng đông, vì mỗi viện đều tạo kết giới nên bên ngoài có âm thanh gì, bên trong cũng không bị ảnh hưởng, coi như ngủ khá yên giấc. Nhưng vấn đề là Ô Không Không kia tới quá sớm, gần như Tuyết Mịch mới tỉnh lại, mắt vừa hé ra thì Hoa Triều ở cạnh bên đã báo: "Ô Không Không tới."

Tuyết Mịch trên giường cựa quậy một chút mới hoàn toàn tỉnh táo lại, y ôm chăn ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Nàng tới làm gì? Tìm ta có việc gì sao?"

Phồn Lũ lấy ra mấy bộ quần áo để Tuyết Mịch chọn lựa, nói: "Sáng sớm hôm nay Ô tiểu thư đã dọn tới Lạc Sương Viện ở cách vách, nói sau này sẽ là hàng xóm nên tới hỏi thăm."

Tuyết Mịch à một tiếng, tiện tay chỉ vào một bộ thường phục màu trắng sữa.

Phồn Lũ cất gọn những bộ còn lại đi, tiến lên đổi áo ngủ cho Tuyết Mịch, mặc xong quần áo thì Hoa Triều tiến lên đeo phụ kiện và chải tóc cho y.

Bốn thị tỳ được Yêu Hoàng chọn đưa sang đây không có cơ hội làm việc, suốt ngày chỉ có thể đứng làm bốn đóa hoa ở bốn vách tường.

Tuyết Mịch thay đồ xong xuôi cũng lười đi đường, nơi y ở cũng không phải nhỏ, được gọi là Thấm Thủy Lâu, trong và ngoài viện đã có hơn một trăm gian phòng, vài vườn hoa, sơ sơ đã hơn trăm loại, suối tiên thác nước, linh thú được nuôi trong viện đủ loại kiểu dáng.

Con đường cần phải đi tính từ phòng ngủ của y ra đến sảnh ngoài cũng mất khá nhiều thời gian.

Cho nên Tuyết Mịch lười thành thói bèn nhanh trí lấy ra một lá Truyền Tống phù, bùm một cái đã thấy người xuất hiện ở sảnh chính.

Ô Không Không đang vắt chéo chân uống trà thấy Tuyết Mịch chợt hiện ra thì suýt phun trà trong miệng, nàng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn sang: "Ngươi còn biết thuật dịch chuyển?"

Tuyết Mịch híp mắt cười, xòe hai nửa của Truyền Tống phù đã rách cho nàng xem: "Bùa nè!"

Ô Không Không: "...""

Cho nên vì sao trong một cái đình viện nho nhỏ như vậy mà lại phải dùng Truyền Tống phù? Hai bước chân mà cũng chẳng muốn đi, rốt cuộc là do quá lười hay là do quá giàu.

Hoa Triều và Phồn Lũ cũng nhanh chóng tới đây, nhưng bọn họ không xa xỉ tới nỗi dùng Truyền Tống phù mà là dùng phi hành linh thú Yêu Hoàng đưa để thay đi bộ mà bay tới sảnh chính.

Tuyết Mịch đã biết cách đãi khách, hơn nữa tiếp xúc vài lần với Ô Không Không nên y đã rất quen với nàng, cũng không cần phải có dáng vẻ khách sáo hàn huyên đôi câu, mà trực tiếp ngồi vào bàn, nhìn về phía Ô Không Không: "Ăn sáng chưa?"

Ánh mắt Ô Không Không sáng lên, không có chút dè dặt nào của con gái: "Chưa!"

Tuyết Mịch nhìn về phía Hoa Triều, Hoa Triều và Phồn Lũ cũng vừa mới tới, tuy hôm qua đã tương đối quen thuộc với địa hình nơi đây, nhưng hình như Yêu Hoàng đã quên không sắp xếp linh trù.

Đúng lúc Hoa Triều đang chuẩn bị đi tìm nơi nào ăn sáng thì tiểu tổng quản do Yêu Hoàng sắp xếp đã xách theo một hộp đồ ăn đi tới: "Tiểu thiếu gia, đại chủ tử sớm đã cho người cầm sang."

Tuyết Mịch tràn ngập vẻ khó hiểu: "Đại chủ tử?"

Tiểu tổng quản cười nói: "Tất nhiên là vị chủ tử lớn nhất kia rồi ạ."

Tuyết Mịch à một tiếng, người lớn nhất không phải là Hoàng bá bá sao.

Một hộp đồ ăn thoạt nhìn không lớn lắm nhưng bên trong lại có không ít thứ, tầng một là món chính rồi đến hai tầng linh quả, từng đĩa một được lấy ra, nhanh chóng bày đầy cả một bàn.

Tầng phía dưới của hộp đồ ăn được tiểu tổng quản trực tiếp đưa cho Hoa Triều và Phồn Lũ: "Còn lại là của hai vị."

Ô Không Không nhìn một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt, linh khí bay ra bốn phía mà đôi mắt phải hướng sang, ngặt nỗi mỗi đĩa không có nhiều đồ ăn, chỉ tầm hai ba miếng là cùng, tuy ít nhưng rất tinh xảo, vừa phô trương vừa xa hoa làm Ô Không Không suýt đã bỏ hết liêm sỉ để xin ăn ké: "Mấy vị Yêu tộc đều xa hoa lãng phí như vậy à?"

Tuyết Mịch khó hiểu: "Xa hoa lãng phí?"

Ô Không Không chỉ chỉ mấy thứ trên bàn: "Không xa hoa lãng phí?"

Một cái đĩa tinh xảo chỉ có hai miếng thịt, lại còn là phần thịt bụng có linh khí thuần khiết nhất, linh quả cũng theo dạng hai miếng một đĩa hoặc hai quả một đĩa, số lượng không nhiều nhưng chủng loại phong phú, hoàn toàn trái ngược với phong cách ẩm thực của Linh tộc bọn họ, cứ một miếng thịt to đùng hoặc một linh quả loại lớn là xong, đúng thật là quá mức xa hoa lãng phí.

Tuyết Mịch không dám nói là do lần trước y được Thập Thất thúc dẫn đi ăn no căng, sau đó cách thức ăn uống cũng bị thay đổi. Do sợ y lại ăn nhiều nên số lượng thức ăn mới ít, nhưng sợ y ăn không no nên chủng loại mới đa dạng, bèn trở thành kiểu như hiện nay.

Tuyết Mịch đưa cho Ô Không Không một đôi đũa: "Ăn không?"

Thức ăn ngon ở trước mắt, Ô Không Không nào còn quan tâm được chuyện khác, kiên định gật đầu: "Ăn!"

Một miếng thịt cá Phượng Tiên óng ánh trong suốt vào miệng, Ô Không Không suýt đã dậm chân: "Ngon quá đi! Ngày nào ngươi cũng được ăn như thế này ư? Cuộc sống của ngươi sao mà tốt thế!"

Tuyết Mịch vừa ăn thịt bò Thiết Kỵ chiên vừa uống nước quả nồng đậm linh khí: "Cũng không hẳn, Hoàng bá bá nói giờ ta lớn rồi mới được ăn nhiều hơn chút, hồi còn nhỏ ta chỉ có thể uống cháo sữa thôi."

Ô Không Không: "Vậy Hoàng bá bá nhà ngươi đối xử với ngươi tốt quá, lại nói, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ta thấy tuổi ngươi không lớn, vì sao đã tới Thánh Linh? Yêu tộc cấp cao tuổi thọ dài, cơ bản không cần giống như Nhân tộc hoặc một vài Thiên tộc chỉ vì muốn sống lâu thêm chút mà liều mạng tu luyện."

Tuyết Mịch: "Ta một tuổi."

Ô Không Không suýt đã bị miếng thịt làm nghẹn, nàng vất vả nuốt xuống xong xuôi mới kinh ngạc nói: "Một tuổi? Tộc nhân của ngươi điên rồi sao? Nhỏ như vậy thì tu luyện cái gì?"

Tuyết Mịch bình tĩnh giải thích: "Tuy ta mới một tuổi nhưng tâm trí đã không còn nhỏ nữa rồi. Hơn nữa nhà ta không đặt yêu cầu quá cao, tu luyện có thể từ từ, chỉ cần chơi vui là được."

Ô Không Không liếm môi, lại cầm linh quả đưa lên miệng gặm, một lúc sau mới nói: "Cho nên ngươi sinh ra từ trứng đúng không? Chứ nếu sinh ra từ bào thai thì không thể mới một tuổi đã lớn đùng thế này, Thủy linh căn mạnh mẽ, sinh ra từ trứng, là Thủy tộc, mà Thủy tộc cấp cao thì có Ngư tộc, Giao, Quy,... Ài không đúng, Điểu tộc cũng sinh ra từ trứng, thôi không đoán nữa. Nhìn người nhà của ngươi chuẩn bị đồ ăn tỉ mỉ như thế thì biết ngay không khắt khe với ngươi, cho nên hôm qua nhẹ nhàng như thế là vì ngươi mới bắt đầu tu luyện phải không?"

Tuyết Mịch vội nói: "Ta đã bắt đầu tu luyện, ta đã biết hội tụ linh khí rồi!"

Lần trước chắc chắn là Tuyết Mịch đã dùng pháp khí che đi hơi thở nên tuy tu vi của Ô Không Không cao hơn nhưng lại không nhìn ra được tu vi của y, vậy mới cho rằng tiểu Yêu tộc này rất lợi hại, kết quả đã đoán sai, chỉ sợ người ta vừa mới bắt đầu tu luyện nên mới thấy nhẹ nhàng khi có linh khí đè áp.

Ô Không Không lập tức cảm thấy hành vi ăn ké của mình với một đứa trẻ quá mất mặt, nàng vội cứu vãn: "Người nhà của ngươi đã chuẩn bị hết đồ dùng khai giảng chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng đi mua, dù sao ta cũng cần."

Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Hoa Triều và Phồn Lũ: "Cần có đồ gì à?"

Phồn Lũ và Hoa Triều ở bàn nhỏ bên kia cùng dùng bữa với Bắc Mục đi theo Ô Không Không, nghe vậy bèn đáp: "Cần một ít tài liệu học tập căn bản, lá bùa trống, linh kiếm luyện chế trong học viện, đá luyện khí cho tân sinh, lò luyện đan và nguyên liệu cho Bồi Nguyên Đan nữa."

Điểm khác biệt giữa học viện Thánh Linh và những tông môn khác là ở chỗ, trừ tu luyện công pháp của bản thân thì những chương trình phụ khác cũng phải học đều, nhưng để thống nhất chương trình học, vài thứ đồ dùng sơ cấp chỉ có thể mua luôn ở trong học viện.

Bằng không thì những tài liệu để tạo nên lá bùa trống cũng cao thấp không đồng đều, chất liệu tốt thì bùa dễ thành công hơn, tương đương với mượn sức của ngoại lực, cơ bản không thể đánh giá được kết quả học tập ra sao.

Linh kiếm cũng thế, những người tới từ một vài gia tộc lớn thì trong tay đều có ít thứ tốt, linh kiếm cấp cao cũng tương đương với mượn sức ngoại lực, sức mạnh phát ra sẽ càng cường đại.

Những thứ ngoại vật ấy là vốn riêng của mỗi người, lúc ra ngoài có trang bị thêm cũng không sao, nhưng nếu trong học viện mà lại mượn sức ngoại lực thì sẽ không thể hiện được bản lĩnh thật sự.

Cho nên có vài thứ chỉ có thể đợi nhập học, dùng đệ tử bài để mua ở Lộc Sự Các.

Ăn xong bữa sáng, Tuyết Mịch và Ô Không Không cùng tới Lộc Sự Các, sau đó bèn thấy số người tới xếp hàng dài, gần như tất cả các tân sinh đều tới mua tài liệu nhập học.

Ô Không Không khẽ "chậc" một tiếng: "Khó trách."

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tuyết Mịch cũng nhăn mày lại: "Khó trách gì cơ?"

Ô Không Không: "Khó trách cho chúng ta tận ba ngày để sắp xếp lại nội vụ, đổi chỗ ở, mua tài liệu học, không ba ngày thì xong làm sao nổi."

Tuyết Mịch không muốn xếp hàng: "Ngươi muốn xếp hàng à? Nếu muốn thì ta đây đi trước, dù sao còn thời gian, hai ngày nữa ta lại tới."

"Ta dẫn ngươi đi mua, không cần phải xếp hàng."

Một giọng nói khác chen vào, Tuyết Mịch và Ô Không Không đồng thời quay đầu lại, Ô Không Không không quen người đang đi tới, nhưng Tuyết Mịch lại quen: "Sao ngươi lại ở đây?"

Bách Lý Hương Đình cười nói: "Chỗ này chỉ cho ngươi tới mà không cho ta tới chắc?"

Tuyết Mịch: "Ngươi cũng là tân sinh năm nay?"

Bách Lý Hương Đình bày ra vẻ như ngươi đang nói nhảm gì vậy: "Không thì sao, chẳng lẽ là tranh thủ lúc học viện Thánh Linh chiêu sinh thì tới xem náo nhiệt à?"

Ô Không Không cảm giác đối phương không dễ chọc, chủ yếu là do khí tràng khá dữ dằn, cộng thêm đôi mắt cao ngạo này không giống như Yêu tộc bình thường sẽ nuôi ra được, nàng nhỏ giọng hỏi Tuyết Mịch: "Người quen à?"

Tuyết Mịch lắc đầu: "Không quen, hôm nay mới gặp lần thứ ba."

Một câu không quen đã suýt chọc giận Bách Lý Hương Đình, nhưng lời này cũng chẳng sai, đúng là bọn họ mới gặp có ba lần, lần một là đánh nhau, lần hai là nhìn hắn và người khác đánh nhau, lần ba thì, tóm lại là sẽ không đánh nhau nữa.

Bách Lý Hương Đình bước tới: "Có mua không? Mua thì ta dẫn đi, không mua thì ta đi đây."

Tuyết Mịch: "Vì sao ngươi có thể không xếp hàng? Chẳng lẽ lại định ép người khác nhường đường?"

Bách Lý Hương Đình cảm thấy Tiểu Long Quân thoạt nhìn tốt tính lại mềm mại vô hại, nhưng công lực tức chết người này quả không hổ danh là Long tộc.

Nếu đổi thành người khác, làm gì có chuyện hắn ta giúp, nhưng gần đây tổ phụ rất hy vọng hắn và Tiểu Long Quân thiết lập mối quan hệ tốt đẹp, ít nhất là không nên trở mặt, hơn nữa, tuy nhóc con này nói chuyện gai góc nhưng hắn ta cũng không chán ghét y, vậy nên mấy lần tiếp xúc có bị chọc tức thì lần sau gặp lại vẫn có thể tiến đến nói hai câu.

Tự rước bực mình thì phải tự mình nuốt xuống thôi.

Để phòng ngừa hình tượng của bản thân trong lòng Tiểu Long Quân biến thành một kẻ hống hách bá đạo, Bách Lý Hương Đình đưa ra một cái ngọc bài to cỡ bàn tay: "Bách Danh bài, người có Bách Danh bài trong tay thì có thể lên lầu hai mua đồ, đối vật phẩm quý hiếm thì người sở hữu Bách Danh bài có quyền ưu tiên được mua, còn nhiều quyền lợi khác nữa, ta không tiện nói chi tiết, dù sao thì cầm nó không cần chen chúc với người khác, có thể trực tiếp lên lầu hai, hiểu không?"

Tuyết Mịch còn thật sự nghiêm túc quan sát ngọc bài trong tay hắn ta, truy hỏi đến cùng: "Cái đó từ đâu tới?"

Đều là tân sinh với nhau, sao Bách Lý Hương Đình có mà y lại không.

Bách Lý Hương Đình bất đắc dĩ đáp: "Ở trên bia Bách Bảng trong học viện có khắc tên một trăm cường giả đứng đầu học viện Thánh Linh, một tộc huynh của ta cũng có tên trong hàng ngũ đó, biết tân sinh nhập học vất vả phải chen chúc ở Lộc Sự Các nên mới đưa ta Bách Danh bài, tiện cho ta làm việc hơn, cho nên ngươi có đi hay không, không đi thì ta đi đây!"

Tuyết Mịch vội vàng đáp: "Có!"

Bách Lý Hương Đình khẽ hừ một tiếng, đi tuốt ở phía trước, Tuyết Mịch vội vàng gọi Ô Không Không cùng đuổi theo, Hoa Triều và Phồn Lũ cũng không rời một tấc, Bắc Mục đi sau cùng trong hàng ngũ một đám thiếu niên thiếu nữ.

Mỗi khóa tân sinh nhập học cũng chỉ mua bằng đó món đồ, để tiện cho việc mua sắm, mỗi năm trước khi chiêu sinh đều chuẩn bị trước rất nhiều lễ bao tân sinh bày riêng trên quầy, cũng để tránh làm cản trở những người tới nhận tiền tiêu vặt hàng tháng hoặc người tới mua vật tư khác.

Bách Lý Hương Đình dẫn theo Tuyết Mịch trực tiếp tiến vào Lộc Sự Các, làm ngơ hàng dài ngoài kia, bước lên thang lầu chuẩn bị lên tầng hai.

Đệ tử tạp dịch canh giữ ở thang lầu vội vàng tiến lên hai bước, hơi nghiêng người hành lễ với Bách Lý Hương Đình, Bách Lý Hương Đình đưa ra Bách Danh bài, tạp dịch kia mới cung kính tránh ra.

Lầu hai của Lộc Sự Các rõ ràng hoa lệ hơn nhiều so với lầu một, đá lót đường làm từ bạch ngọc được gọt giũa cẩn thận, không gian trưng bày rộng lớn, bày biện đủ các loại chai lọ linh dược, đằng sau một bức tường được tạo kết giới là mấy chục cây linh thụ đã sinh linh thức có niên đại quá vạn tuổi đang vui sướng ngọ nguậy.

Đặc biệt có cây còn tự rút rễ của mình từ trong đất ra, chạy tới dán mình vào kết giới, như có đôi mắt đang trông mong nhìn ra bên ngoài.

Tuyết Mịch tò mò nhìn trái nhìn phải, Ô Không Không cũng mới tới lần đầu nên tò mò không thôi, tuy nhiên Tuyết Mịch ngó một vòng là hết hứng thú, bởi vì nhiều thứ còn chẳng đẹp bằng trong bảo khố của Uyên Uyên, những thứ xám xịt kia cũng không sáng lên, mà những linh thực biết động đậy cũng chẳng nhiều bằng của Uyên Uyên.

Ô Không Không rõ ràng chưa thấy qua nhiều thứ tốt như vậy, nàng đang định nhỏ giọng thảo luận với Bắc Mục một phen, lại bị hắn ta trực tiếp chặn lại ý muốn bắt chuyện, Bắc Mục đã quá rõ tính tình của tiểu thư nhà mình nên bày ra một gương mặt lạnh băng, không muốn nhiều lời.

Người hầu trong Lộc Sự Các vội vàng tiến lên dò hỏi: "Không biết chư vị sư huynh sư tỷ có yêu cầu gì?"

Tuy nhìn mấy người đi lên không lớn tuổi lắm, nhưng ở trong Yêu giới thì bề ngoài chưa chắc thể hiện được điều gì, có người nhìn như chỉ hơn ba mươi, thực tế đã mấy trăm tuổi, hơn nữa bọn họ cũng chẳng được coi là người làm chính thức cho học viện Thánh Linh nên đối mặt với tân sinh thì vẫn phải gọi một tiếng sư huynh sư tỷ.

Bách Lý Hương Đình nói: "Cần mấy thứ cho tân sinh nhập học."

Người hầu nói mấy thứ đó ở dưới lầu, cũng cung kính mời bọn họ đưa Bách Danh bài ra, xác định xong, bèn thỉnh bọn họ ngồi nghỉ để hắn ta đi lấy đồ.

Tuyết Mịch đi dạo một vòng, hỏi Bách Lý Hương Đình: "Cái Bách Danh bài ấy, lần sau không được dùng nó lên đây mua đồ nữa à?"

Bách Lý Hương Đình đáp: "Tất nhiên là không phải, chỉ là mỗi lần tân sinh nhập học, sợ những người mới đó không hiểu quy củ mà xông lung tung vào nên mới lấy lầu hai để hạn chế, mà cũng chỉ hạn chế đối với tân sinh thôi, chứ học sinh tự cầm lệnh bài đệ tử của mình là có thể đi lên."

Tuyết Mịch: "Ngươi biết nhiều thế, đều do vị tộc huynh kia nói cho à?"

Bách Lý Hương Đình gật đầu, Tuyết Mịch thở dài: "Tộc của ta chẳng có ai học ở đây."

Bách Lý Hương Đình hé miệng cười, tất nhiên rồi, trong tộc của Tuyết Mịch, nếu không phải Thượng tiên thì cũng là Thượng thần, đã sớm không cần đi học nữa.

Ô Không Không kéo áo Tuyết Mịch, giọng điệu vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Tuyết Mịch mau nhìn nè, hỏa linh châu!"

Tuyết Mịch nhìn hạt châu màu lam đang bay lơ lửng trong kết giới, ngạc nhiên hỏi: "Hạt châu này màu lam, sao lại gọi là hỏa linh châu?"

Bách Lý Hương Đình đi tới: "Bởi vì đó là một viên ngọc hệ thủy do Thiên Địa Chân Hỏa sinh ra, mỗi một gốc cây Thiên Địa Chân Hỏa ngưng kết sẽ hóa ra một vài viên Bán Sinh châu như vậy, những viên ngọc đó hấp thụ linh khí từ Thiên Địa Chân Hỏa mà lớn lên, bất kể là luyện đan hay luyện khí, thậm chí dùng làm đồ công phòng cũng có thể làm chơi mà ăn thật." 

Ô Không Không cảm thán: "Cũng không biết một viên Bán Sinh châu như vậy thì cần bao nhiêu linh tinh, muốn có quá!"

Người hầu lúc nãy đã cầm đồ bọn họ cần tới, nghe thấy vậy bèn báo giá: "Viên thủy hệ Hỏa Linh châu này rất hiếm có nên cần ba vạn linh tinh."

Ô Không Không le lưỡi, tuy người trong tộc cho nàng không ít tài nguyên tu luyện nhưng cũng không thể nhiều bằng ba vạn, không mua nổi, không mua nổi.

Bách Lý Hương Đình nhìn sang Tuyết Mịch: "Muốn không?" Nếu hắn ta nhớ không lầm thì Tiểu Long Quân là một con Bạch Long, Bạch Long thiện thuỷ, mặc dù có thể không phải Thủy tính linh căn, nhưng chắc là vẫn tương đối thích nước.

Tuyết Mịch lắc đầu: "Không cần."

Húc Dương thúc thúc của y đã tặng y Chân Hỏa Thủy Hệ, còn cần Bán Sinh châu làm gì.

Tuyết Mịch nói không cần xong bèn quay đầu nhìn đồ cần mua, người hầu kia lần lượt giới thiệu: "Lá bùa trống, tổng cộng mười lá, lò luyện đan nhất phẩm, tân sinh học khóa luyện đan chỉ có thể dùng một kiểu lò này, một bộ nguyên liệu luyện Bồi Nguyên Đan, mỗi tân sinh vào học khóa luyện đan hầu như đều học Bồi Nguyên Đan, nếu sư huynh sư tỷ đã từng luyện chế ở nhà rồi thì không cần dự trữ quá nhiều nguyên liệu, nhưng nếu chưa từng luyện thì khuyến khích nên dự trữ nhiều một chút, đá luyện khí, linh kiếm nhất phẩm cũng là thứ cần dùng trong khóa kiếm pháp cơ bản, một bộ tổng cộng ba linh châu, nếu đổi thành điểm thì cần năm tích phân."

Tuyết Mịch nhìn về phía Ô Không Không: "Cần bao nhiêu?"

Ô Không Không nói: "Ta cần một bộ là được, ta từng luyện Bồi Nguyên Đan rồi, có biết chút chút, nhưng mà bùa thì chắc phải mua nhiều hơn một ít, cảm giác mười lá là không đủ cho ta phá hỏng."

Ô Không Không rối rắm trong chốc lát rồi nói: "Bùa trống thì cho ta thêm năm mươi lá nữa, những cái khác chỉ cần một bộ."

Người hầu kia vội vàng ra hiệu cho tiểu đồng đi theo, tiểu đồng lấy hết những thứ Ô Không Không yêu cầu tới, bùa trống rất rẻ, thêm năm mươi lá cũng chỉ thêm có mười linh thạch.

Tuyết Mịch hỏi Hoa Triều và Phồn Lũ: "Các ngươi từng luyện đan với vẽ bùa chưa?"

Hai người đều lắc đầu, Hoa Triều là một hoa tinh nên không có điều kiện học, Phồn Lũ thì càng khỏi phải nói.

Tuyết Mịch nói: "Ta cần ba bộ, bùa trống cần năm trăm lá, nguyên liệu luyện đan thì lấy năm trăm bộ!" Trước đây lúc y còn ở thành Vân Khởi, mua bùa toàn là mua vài trăm lá để ngừa có chuyện, tóm lại mua dư sẽ không sai.

Người hầu kia không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh ngạc, Bách Lý Hương Đình ở một bên thì buồn cười: "Có ngốc đến mấy cũng không cần dùng tới năm trăm bộ đâu."

Tuyết Mịch ý bảo Phồn Lũ trả tiền: "Ba người bọn ta cơ mà. Hơn nữa, nếu luyện đan thành công thì cũng có thể bán lấy tiền!"

Tiểu Long Quân nói sao thì cứ làm vậy, năm trăm bộ thôi mà, cũng không phải mua thì phải dùng hết, Phồn Lũ bèn trực tiếp tiến lên trả tiền.

Phồn Lũ vừa mới nhận gói đồ tiểu đồng kia đưa thì đã thấy có bốn người đi tới từ bên cạnh, người cầm đầu trong đám bốn người kia nhìn Phồn Lũ bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó khinh miệt dời mắt, trào phúng một câu: "Đắm mình trụy lạc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.