Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 49: Tắm rửa hàng ngày



Hôm nay Tuyết Mịch trở về thành Vân Khởi từ sớm, vừa tới nơi đã nôn nóng muốn kéo Thời Uyên đi tắm. Từ nhỏ, mỗi ngày Thời Uyên đều tắm cho y, cho tới bây giờ đã trở thành thói quen, ngay cả ở Yêu Thần Điện, Yêu Hoàng cũng làm cho y một bồn tắm riêng.

Nhưng ngày hôm qua y đều ở học viện Thánh Linh, đến cả Yêu Thần Điện cũng chưa trở về, mặc dù Thấm Thuỷ Lâu của y cũng có bồn tắm riêng nhưng đây là lần đầu tiên y sống một mình ở bên ngoài, mà Thập Thất thúc cũng không có dẫn y đi thích ứng với hoàn cảnh xung quanh trước, nên y một chút hứng thú để tắm cũng không có.

Hiện tại đã về Vân Khởi, điều duy nhất y muốn làm bây giờ là thoải mái tắm một cái, còn phải kéo Thời Uyên đi hộ vảy cho y.

Thời Uyên nhìn nhóc con còn có không ít yêu cầu nói: "Lạc Linh không đủ để ngươi sai sử?"

Tuyết Mịch vội vàng nói: "Lạc Linh là nữ tử, ta là nam tử, nam nữ khác biệt."

Thời Uyên bật cười: "Quả nhiên đi học mới biết nam nữ có khác biệt."

Tuy rằng đi học nhưng còn chưa chính thức bắt đầu, Tuyết Mịch thấy Thời Uyên cười như khích lệ mà như không phải, trên mặt liền đầy vẻ nghi hoặc nhìn hắn: "Nam nữ khác nhau phải không?"

Thời Uyên bế y đi tới bể tắm: "Đúng vậy."

Bồn tắm của Thời Uyên nằm trên đỉnh núi trong tẩm cung, ngọn núi này được dẫn vào mấy nguồn linh mạch cực kỳ thuần tuý, bởi vậy trong cung lúc nào cũng có linh khí vờn quanh, mặt hồ linh vụ mờ mịt.

Bên trong bồn tắm đều được trải bạch ngọc, một nửa xây trong nhà một nửa lại xây bên ngoài, nên có thể ngắm nửa bầu trời của Thần Điện Vân Đỉnh, trong bóng đêm còn có thể vừa thư giãn vừa ngắm trăng.

Linh tuyền trong ao đều là nước dẫn từ sông Thiên Hà tới, rót vào hai cái đầu rồng cũng được làm từ tinh thạch Thiên Hà, nước từ đầu rồng nhỏ giọt chảy ra, dưới đáy bể còn phong bế một đạo thiên địa linh hoả tương đối ôn hoà, nên nước trong bể lúc nào cũng sạch sẽ ấm áp.

Bên cạnh bể tắm còn trồng một vài cây Dạ Oánh, loài cây này bởi vì hấp thụ ánh sáng của mặt trăng nên cũng tản mát ra ánh sáng mềm mại, mấy nhánh cây vì tham luyến linh khí, mà nỗ lực sinh trưởng rũ trên mặt hồ, ánh sáng lấp lánh ẩn hiện trong màn linh khí nồng đậm trên mặt nước, làm toàn bộ linh cung trở nên ôn nhu lưu luyến hơn.

Tuyết Mịch đã quen tắm ở bồn tắm của Uyên Uyên, mặc dù Hoàng bá bá cũng làm cho y một bồn tắm riêng nhưng y vẫn cảm thấy không thoải mái bằng ngâm mình ở bồn tắm của Thần Điện.

Vừa đến nơi quen thuộc, Tuyết Mịch liền hoá thành một con bạch long trượt vào trong nước, vui vẻ bơi vài vòng trong bồn tắm, lúc này Thời Uyên mới cởi áo ngoài ra bước vào bồn.

Thời Uyên tới, Tuyết Mịch nhanh chóng bơi lại gần, quấn quanh người Thời Uyên, đuôi rồng còn nhếch lên đập đập mặt nước: "Uyên Uyên ngươi nhìn xem ta có lớn hơn không?"

Thời Uyên nhìn long thân của y, khẽ ừ một tiếng: "Đúng là có lớn hơn một chút."

Nhớ ra còn chưa kể Thời Uyên nghe những chuyện xảy ra ở học viện, Tuyết Mịch bám trên người Thời Uyên nói: "Rõ ràng mẫu gia của Phồn Lũ không đúng, bọn họ trước hối hôn, hại chết phụ mẫu hắn, còn vì vậy mà coi hắn là sự sỉ nhục nữa, rõ ràng cùng là huynh đệ trong một tộc, lại không giúp đỡ nhau mà còn bắt nạt hắn."

Trên đường từ Lộc Sự Các về Yêu Thần Điện, bởi vì không muốn sau này lại bị người Quân gia phiền toái làm y hiểu lầm, Phồn Lũ liền tỉ mỉ nói tình huống trong nhà hắn, Tuyết Mịch nghe vậy liền cảm thấy rất tức giận.

Tuyết Mịch nói: "Nhưng mà Phồn Lũ nói muốn dựa vào chính mình, không muốn ta tìm người Quân gia giúp hắn ra mặt."

Thời Uyên: "Vậy ngươi tính toán như thế nào?"

Tuyết Mịch để đuôi trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động: "Hắn muốn dựa vào chính mình thì cứ tuỳ hắn thôi, nhưng sau này nếu mấy người Quân gia đó dám tới trêu chọc ta, ta liền đánh bọn chúng, những người đó thật quá xấu xa."

Thời Uyên khẽ bật cười ra tiếng: "Bọn chúng dám đến trêu chọc ngươi thì cứ thẳng tay đánh bọn chúng đi."

Thấy Thời Uyên cũng chiều theo ý mình, Tuyết Mịch lập tức vui vẻ thả Thời Uyên ra ngụp lặn ầm ĩ trong nước.

Thấy y còn muốn chơi đùa, Thời Uyên liền ngồi bên cạnh bể nhắm mắt dưỡng thần.

Tuyết Mịch lặng lẽ nhô đầu lên khỏi mặt nước, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Thời Uyên, bên cạnh Thời Uyên còn có nhánh cây Dạ Oánh phát ra ánh sáng, cũng chiếu sáng thân thể trắng như bạch ngọc của hắn.

Tóc hắn đen dài so với tiên vân ti còn mượt mà hơn, khi thả trong nước tạo thành những làn sóng khiến mái tóc chậm rãi phiêu tán, những gợn nước lưu động làm ướt đẫm vạt áo trong trước ngực Thời Uyên.

Một chút bọt nước chảy từ cổ xuống hõm vai, tích đầy rồi tràn ra, cuối cùng rơi xuống mặt nước, biến mất giữa làn linh khí mờ mịt.

Tuyết Mịch chỉ lộ ra một đôi mắt trên mặt nước, nhìn Thời Uyên ở giữa ánh trăng dần dần rơi vào trầm mê, mãi đến khi một giọt nước búng vào trán, Tuyết Mịch lắc lắc đầu, mới thấy Thời Uyên đã mở mắt ra nhìn y.

Tuyết Mịch lắc đuôi bơi tới: "Uyên Uyên!"

Thời Uyên rũ mắt nhìn tiểu nhãi long bơi đến: "Chơi xong rồi sao?"

Tuyết Mịch theo bản năng quấn lên người Thời Uyên, chớp chớp mắt nhìn Thời Uyên nghiêm túc hỏi: "Sau này ta lớn lên cũng sẽ đẹp giống như Uyên Uyên sao?"

Thời Uyên nói: "Đương nhiên sẽ không giống ta, ta và ngươi không cùng huyết thống, khi lớn lên ngươi sẽ có dáng vẻ riêng của mình."

Tuyết Mịch có chút buồn rầu nhíu mày: "Nếu như sau khi lớn lên ta trở nên xấu xí thì làm sao?"

Thời Uyên cười khẽ: "Muốn đẹp như vậy làm gì, chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, dáng vẻ như thế nào cũng chỉ đứng thứ hai."

Tuyết Mịch lầm bầm: "Khó coi sao được, mạnh là mạnh, đẹp là đẹp."

Vẻ ngoài của Long tộc tất nhiên sẽ không xấu, lo lắng hiện giờ của Tuyết Mịch chỉ là dư thừa, nhưng Thời Uyên vẫn chưa nói với y, chỉ nhướng mày nói: "Nông cạn, nằm lên kia đi."

Tuyết Mịch a một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên bờ, toàn thân nằm lên mặt sàn, cái đuôi lại để ở dưới nước thỉnh thoảng đong đưa hai cái.

Thời Uyên lấy linh dịch ra, đổ lên cổ y bắt đầu thoa lên khắp thân làm mỗi phiến long lân của y đều được linh dịch tẩm bổ, xoa thẳng xuống tới đuôi, Tuyết Mịch ngoan ngoãn trở mình làm lộ ra chiếc bụng mềm mại.

Những việc này trước kia đều do Lạc Linh làm, nhưng có đôi khi Tuyết Mịch sẽ đi tìm Thời Uyên muốn cùng hắn ngâm mình, mấy lần đầu còn có chút không quen, nhưng tới bây giờ Thời Uyên cũng coi như làm thuận tay, ít nhất cũng có thể chăm sóc được hết các vảy của Tuyết Mịch mà không thiếu sót mảnh nào.

Tuy rằng Thời Uyên xoa không được nhẹ nhàng như Lạc Linh, nhưng Tuyết Mịch lại cảm thấy được Thời Uyên dưỡng vảy càng thoải mái hơn, đuôi của y không nhịn được uốn cong lên thể hiện y đang rất thoải mái.

Lúc Thời Uyên xoa móng vuốt cho y, Tuyết Mịch đột nhiên nghĩ tới Ô Không Không lúc trước, nhịn không được hỏi: "Uyên Uyên, điểm yếu của Long tộc là gì vậy?"

Thời Uyên: "Trừ bỏ một số ít hung thú đặt chiếc vảy cứng rắn nhất ở trên bụng, còn lại đại bộ phận Yêu tộc điểm yếu đều là ở bụng, Long tộc cũng vậy."

Tuyết Mịch a một tiếng, Thời Uyên lại nói: "Nhưng mà rồng còn có vảy ngược, toàn bộ vảy trên người bị thương thì vẫn có thể mọc lại, duy chỉ có vảy ngược là không thể."

Lúc Thời Uyên nói, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt chiếc cổ non mịn, chạm vào một chiếc vảy trên đó: "Chính là chỗ này, sau này ở bên ngoài ngươi tuyệt đối không được để lộ chỗ này cho người ngoài, càng không được để người khác tuỳ tiện đụng vào."

Tuyết Mịch móng vuốt ngắn, khi ở hình rồng căn bản không thể chạm đến chỗ vảy ngược của mình, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ đến chỗ Thời Uyên vừa chạm vào: "Vậy không có nghịch lân thì có sao không? Sẽ chết sao?"

Thời Uyên nói: "Sẽ không, nhưng ngày ngày sẽ phải chịu cơn đau rút vảy, sống không bằng chết."

Tuyết Mịch sợ tới mức co lại thành một đoàn, Thời Uyên cũng cất linh dịch, từ trong bể bước lên, y phục nháy mắt khô ráo, duỗi tay một cái áo ngoài lập tức bay đến mặc vào người.

Thời Uyên cả người đã khô ráo nhìn Tuyết Mịch vẫn đang nằm thành một đoàn: "Đừng chơi nữa, mau lại đây, hôm nay ngươi còn chưa tập viết chữ."

Thời Uyên rời đi, Tuyết Mịch thở dài lặn xuống nước hoá thành hình người, có chút không tình nguyện chầm chậm bơi đến thành bể, lại ngoan  ngoãn lên bờ tự mình mặc y phục, chạy tới tẩm cung của Thời Uyên.

Lúc trải giấy ra và cầm bút lên, trong lòng Tuyết Mịch cảm thấy có chút ghen tỵ với Thập Thất thúc, hâm mộ Thập Thất thúc từ nhỏ đã không phải đi học nên hàng ngày chắc cũng không cần phải tập viết chữ.

Thỉnh thoảng Tuyết Mịch không thích đi giày nên Thời Uyên đã cho lát toàn bộ cung điện bằng ngọc bích ấm áp, trong ngọc bích đều ẩn chứa thuỷ linh khí nồng đậm, dẫm lên cảm giác mềm mại ngậm nước khiến Tuyết Mịch càng thích đi chân trần hơn.

Lúc này, Tuyết Mịch trực tiếp ngồi trên mặt đất, kê bàn hướng ra sân, khoanh chân bắt đầu chép thơ.

Thời Uyên ngồi trong viện nghiêng đầu nhìn y: "Làm gì có ai ngồi viết chữ giống ngươi."

Tuyết Mịch cúi đầu nghiêm túc viết: "Ngồi như này rất thoải mái."

Thời Uyên không có yêu cầu cao với y, biết chữ là đủ, rồng tuổi thọ dài, có thể chậm rãi học, bởi vậy hắn cũng không quản, chỉ cần y thoải mái là được.

Tuyết Mịch ngồi xếp bằng một chút, ngồi đến cái chân tê rần, lại đổi thành tư thế bát tự, ngồi một hồi lại ngại mệt nên dứt khoát duỗi thẳng hai chân bên cạnh chân bàn.

Chưa đến một canh giờ, tư thế đã thay đổi mấy lần mà giấy viết vẫn còn chưa đổi tờ nào.

Ngay khi Tuyết Mịch sắp hoàn thành bài luyện chữ hôm nay thì Lục Nhiễm đã ôm một hộp gấm lớn tới đặt trước mặt Thời Uyên: "Đây là cống phẩm của Thoi Nhị thành chủ."

Lục Nhiễm lấy đồ vật trong hộp gấm ra, Thời Uyên hiếm thấy kinh ngạc, ngón tay khẽ vuốt trên dây đàn: "Có tâm luyện chế Phù Tang, thật khó có được."

Tuyết Mịch vội vàng buông bút, từ bên bàn thấp nhảy qua, chạy chân trần vào trong đình viện, chen tới ngồi trên người Thời Uyên: "Đây là cái gì vậy?"

Thời Uyên đem mái tóc vì tắm mà xoã ra của y buộc lại: "Xem như không tồi, là Thất Huyền cầm."

Ngay cả Thời Uyên cũng nói là không tồi vậy chắc hẳn là rất tốt, Tuyết Mịch vươn bàn tay nhỏ ra, nhưng lại nghĩ đến bạch kim ti lần trước, liền ngẩng đầu hỏi Thời Uyên: "Ta có thể sờ nó không?"

Thời Uyên cầm tay y dừng ở trên dây đàn: "Đây chỉ là một cây đàn bình thường, đương nhiên có thể sờ."

Tuyết Mịch nghi hoặc: "Đàn bình thường? Nhưng vừa rồi ngươi nói là khó có được."

Thời Uyên cười khẽ: "Khó có được chính là lõi của cây đàn này được luyện chế từ gỗ cây Phù Tang, cây Phù Tang từng lên Thiên Đình, từng tới U Minh, là Bất Tử Thần Thụ. Có thể lấy được một đoạn gỗ Phù Tang để làm lõi, cây đàn này có thể nói bình thường lại cũng không bình thường."

Khi nói xong, đầu ngón tay Thời Uyên khẽ vuốt, một tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, Tuyết Mịch thậm chí còn nhìn thấy một luồng khí tràng tản ra, làm chấn động toàn bộ kết giới của Thần Điện Vân Đỉnh.

Cảm nhận được sức mạnh cường đại trong đó, Tuyết Mịch sợ hãi lùi về sau: "Thật là lợi hại!"

Thời Uyên buông y ra: "Lợi hại hay không, còn tuỳ ngươi dùng thế nào, nếu nó ở trong tay ta, cũng chỉ là vật bình thường."

Từ trước tới giờ Tuyết Mịch chưa từng tiếp xúc với những thứ này nên tất nhiên là rất tò mò, y học theo động tác vừa rồi của Thời Uyên, cứ vuốt trên dây đàn, dù không liên tiếp nhưng cũng không quá chói tai.

Cái này so với luyện viết chữ vui hơn nhiều, Tuyết Mịch đặt hai tay ở trên đàn: "Uyên Uyên, ta học cái này được không?"

Dù học có khó bao nhiêu, Thời Uyên cũng tuỳ theo y, hắn cầm hai tay y đặt trên dây đàn: "Tay này chỉ cần đặt nhẹ ở đây, ấn nhẹ rồi rung như thế này, bàn tay này chỉ cần vuốt dây đàn, nếu như ngươi nhấn vào các dây đàn khác nhau sẽ tạo ra được các âm tiết khác nhau, có rất nhiều cách đánh đàn, ta sẽ dạy ngươi cách dễ nhất trước, nếu ngươi có thể kiên trì học được hết, ta sẽ dạy ngươi những cái khác."

Với tính tình của Tuyết Mịch đương nhiên là có thể chịu được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một, hai canh giờ, cũng may Thời Uyên cũng không ép y viết chữ luyện đàn, thấy y bắt đầu không tập trung, tâm trí đã bay ra ngoài thì sẽ dừng lại, cho y đi chơi.

Tuyết Mịch vui vui vẻ vẻ học đàn ba ngày liền, song dù có thoải mái đến đâu thì y vẫn phải quay về học viện.

Vừa mới ra khỏi Truyền Tống trận, Tuyết Mịch đột nhiên kêu lên một tiếng, Hoa Triều cùng Phồn Lũ vội vàng dừng bước chân: "Làm sao vậy? Quên mang cái gì sao?"

Tuyết Mịch bĩu môi nhìn bọn họ: "Ta đã quên tập cách luyện Bồi Nguyên đan rồi."

Nếu y ở trước mặt mọi người làm nổ lò luyện, khiến mặt đen thùi lùi sẽ mất mặt bao nhiêu a.

Hoa Triều nói: "Chưa chắc hôm nay đã học luyện đan mà, nếu hôm nay chưa học, chúng ta có thể về Yêu Thần Điện luyện tập trước."

Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, thời gian cũng không còn sớm, ba người không trì hoãn cưỡi Đan Điểu bay vào học viện Thánh Linh, trực tiếp dừng ở cửa Ngũ Linh Viện.

Cũng may là học viện này quá lớn và có quá nhiều viện nên có thể sử dụng ngự kiếm hoặc phi hành linh thú.

Ba người Tuyết Mịch từ trên Đan Điểu bước xuống, sau đó thu Đan Điểu vào trong thú bài, vừa xoay người đã thấy Ô Không Không đứng trước cổng, Tuyết Mịch tức khắc híp mắt cười: "Chào buổi sáng."

Ô Không Không lập tức đi tới: "Ngươi không biết hôm đó ở Lộc Sự Các đã làm ra chuyện lớn như thế nào hay sao mà hôm nay lại còn cưỡi Đan Điểu tới."

Đan Điểu này thế gia bình thường có thể cưỡi được sao, tốt xấu gì nó cũng cùng nguồn gốc với Phượng Hoàng đó.

Tuyết Mịch không rõ nguyên do hỏi: "Làm sao vậy?"

Ô Không Không khẽ chậc một tiếng: "Hành động vĩ đại hôm đó của ngươi ở Lộc Sự Các đã truyền xa rồi."

Lộc Sự Các này là địa phương chủ chốt cho việc mua sắm trong học viện Thánh Linh, lầu một đã có rất nhiều đồ vật chất lượng cao mà nhiều nơi ở bên ngoài không thể mua được, càng không cần nói đến lầu hai, đều là những linh thực hơn vạn năm, thậm chí có linh thực đã khai mở linh trí, cũng là cầu mà không được, còn có rất nhiều thượng phẩm cấp bậc Linh khí.

Kết quả nhiều đồ vật trân quý như vậy, không thể nói là bị mua hết trong chốc lát, nhưng mấy kệ để hàng trên lầu quả thực đã thiếu không ít món, đặc biệt là có rất nhiều đồ vật mà học sinh trong học viện tạm thời chưa thể mua được nhưng ngày đêm nhớ mong, vì vậy y liền bị chú ý.

Nhìn những đồ vật mà mình chăm chỉ nỗ lực tích góp tiền để mua đột nhiên biến mất cũng phải hỏi một chút, vì vậy hành động lớn của Tuyết Mịch hôm đó liền được lan truyền rộng rãi ở học viện Thánh Linh.

Tuyết Mịch không ngờ mình chỉ mua vài món đồ mà lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy: "Bị truyền đi thì sẽ như thế nào? Mấy đồ vật kia ta mua rồi, vậy bọn họ sẽ tới tìm ta sao?"

Ô Không Không nói: "Ngươi đã mua rồi họ tất nhiên sẽ không đến tìm, nếu có thể mua thì họ cũng đã mua từ sớm rồi, làm gì có lý do bây giờ đến đòi ngươi, chẳng qua là hiện giờ mọi người đều biết chúng ta là tân sinh của Ngũ Linh Viện, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người đến xem ai mà lại kiêu ngạo như vậy."

Thấy không phải bởi vì y mua đồ mà người khác yêu thích dẫn đến có người tới tìm y gây phiền toái, lúc này Tuyết Mịch mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn thì nhìn, cũng không mất miếng thịt nào, lúc ở Thành Vân Khởi cũng không phải chưa từng bị người khác nhìn.

Ô Không Không kể hết tình huống mấy ngày nay ở học viện cho y, lại nhắc nhở: "Ngươi hẳn là chưa trở về Thấm Thuỷ Lâu nhỉ, đã phát đồng phục rồi, hay là ngươi kêu người quay lại lấy đi, bây giờ trễ rồi cũng không kịp quay về lấy đâu, nên vào học thôi."

Nói xong lại nghĩ tới ngày đó y xa xỉ đến mức dùng truyền tống trận ngay trong nhà mình, lại nói: "Nếu ngươi dùng truyền tống phù định vị chính xác thì chắc là sẽ kịp."

Lúc này Tuyết Mịch mới để ý hôm nay Ô Không Không không mặc chiếc váy ngắn màu hồng xinh xắn nữa mà là một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu lam nhạt, ngược lại nhìn có vẻ ôn nhu tiên khí hơn.

Tuyết Mịch quay đầu nhìn những người khác đang đi vào Ngũ Linh Viện đều mặc bộ đồ màu lam nhạt này: "Đồng phục của nam sinh là như vậy sao?"

Ô Không Không gật đầu, sau đó nhìn Tuyết Mịch loé lên linh quang, y phục trên người đã biến thành đồng phục của học viện.

Hoa Triều cùng Phồn Lũ cũng đồng dạng thay đổi y phục theo cách tương tự.

Ô Không Không: ".........."

Nàng đã quên mất, đây là Tuyết Mịch tài đại khí thô a.

Không phải quần áo nào cũng được gọi là y phục, mà không phải y phục nào cũng có thể tuỳ ý biến hoá, nhưng Tuyết Mịch có thể, thậm chí hai người đi bên cạnh y cũng có thể, đột nhiên cảm thấy không còn kinh ngạc nữa.

Sau khi trang phục không còn vấn đề gì, bốn người liền lập tức đi vào Ngũ Linh Viện, hôm nay là buổi học đầu tiên của tân sinh, đương nhiên sẽ nói nhiều chút về quy củ của Ngũ Linh Viện.

Thời điểm Tuyết Mịch đang đi học, Húc Dương bắt đầu lựa chọn linh thực cho hôm nay, để cho công bằng, hôm đó bọn họ đã thi thố một trận, Húc Dương vận khí tốt, được đưa cơm trưa ngày đầu tiên cho Tuyết Mịch.

Nhãi con ngày đầu tiên đi học, tuổi thì nhỏ nhưng cần tiếp thu nhiều kiến thức như vậy nhất định sẽ rất mệt mỏi, hắn đã cẩn thận đi hỏi Long Thập Thất về khẩu vị của Tuyết Mịch, nên rất tự tin vào tay nghề của mình.

Nhìn từng đĩa linh thực tinh xảo được xếp vào hộp đồ ăn, Húc Dương lại kêu người đi làm chút đồ ngọt, hài tử đều thích ăn ngọt mà, trong lúc học nhàm chán cũng có thể ngậm một viên trong miệng giết chút thời gian.

Trước kia hắn cũng từng học ở học viện Thánh Linh, đối với Yêu tộc bọn họ mà nói quả thực rất nhàm chán, như là học luyện đan, đều chỉ dạy đan phương cùng kĩ thuật luyện đan cơ bản mà tốn hơn mười ngày nửa tháng cũng chưa qua bài mới.

Kiếm thuật càng là như thế, chỉ một chiêu thức mà luyện đi luyện lại cả mấy tháng trời mới được dạy thêm chiêu mới, Yêu tộc bọn họ tuổi thọ dài, muộn mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng phương pháp dạy học này lại vô cùng hữu dụng với các tộc khác, như ở mấy đại tiên tông nhân tộc bọn họ đều bái nhập tông môn của các đại tiên sư, còn phân đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử thân truyền, mà chỉ có đệ tử thân truyền mới được đích thân tiên sư dạy bảo, nhưng cũng chỉ được học một công pháp chính.

Nếu muốn học luyện khí, luyện đan thì phải tự mình học hoặc đi tìm các vị sư huynh, sư tỷ là luyện khí, luyện đan sư, tuy nhiên cũng phải rất may mắn mới được nhận, sẽ không có ai tự nhiên đem tài nghệ của mình đi dạy cho người khác, bởi vậy nên mấy tông môn này phe phái rõ ràng, cạnh tranh cũng lớn.

Không giống như ở Thánh Linh, ngoại trừ học công pháp chính thì mấy cái luyện đan, luyện khí cũng được học qua, nếu có lòng mưu cầu tri thức cũng có thể đi hỏi một số trưởng lão trong học viện, nhiều ít cũng được chỉ điểm chun chút, có lẽ bởi vì như vậy nên học viện Thánh Linh mới có thể trở thành học phủ được tam giới bốn tộc muốn đến.

Ở đây đều là tản mạn sống qua ngày, không bị hoàn cảnh ép buộc khổ tu đắc đạo, cũng có thể tìm hiểu những huyền bí ở thế giới bên ngoài, tự mình làm chủ.

Cho nên dù Tuyết Mịch còn nhỏ đã phải nhập học ở Thánh Linh, Yêu Hoàng hay là Thời Uyên cũng không có phản đối, dù sao ở đâu cũng là chơi, bên này lại là vừa chơi vừa học, tóm lại lợi nhiều hơn hại.

Húc Dương cũng coi như là người từng trải, hắn cảm thấy có thể tìm thấy đề tài chung với Tuyết Mịch ở phương diện này, Tuyết Mịch vừa mới vào học nhất định sẽ tò mò, xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, lúc đó hắn sẽ kể những chuyện năm xưa của mình ở học viện Thánh Linh, nếu có thể làm cho Tuyết Mịch hứng thú, khiến y chủ động yêu cầu mình đưa cơm trưa nhiều thêm vài lần thì càng tốt.

Đang lúc Húc Dương tưởng tượng đến cảnh thân  cận cùng Tuyết Mịch, tốt nhất là vượt qua cả cái tên Long Thập Thất không biết điều kia, thì linh nô tới báo Mặc Đình Thượng tiên đến.

Húc Dương cảm thấy có chút kì lạ, hắn quen biết Mặc Đình cũng hơn vạn năm, nhưng Mặc Đình ít nói, cũng không tính thân cận, hôm nay đột nhiên tới tìm hắn quả thật có chút khó hiểu.

Chẳng mấy chốc Mặc Đình đã đi vào trong viện, cũng không cùng hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào vấn đề: "Gần đây ta có được một viên hoả luyện thạch, cũng đã dung nhập vào linh kiếm căn nguyên của ta. Nhưng còn chưa thử uy lực của nó, nhớ tới ngươi là hệ hoả cường đại, vì thế đến tìm ngươi để thử chút."

Bản thân Húc Dương hiếu chiến, tuy rằng đang ngo ngoe rục rịch nhưng vẫn không quên chính sự: "Hay là ngươi chờ đến chiều, giờ ta phải đi đưa cơm trưa cho Tuyết Mịch."

Mặc Đình nhìn lên trời nói: "Một canh giờ cũng được, bây giờ vẫn còn sớm."

Húc Dương cũng cảm thấy sớm, bây giờ chắc Tuyết Mịch chỉ vừa mới đến học viện. Vì vậy hắn vẫy tay một cái tạo ra một kết giới trong cung điện, nếu không hai thượng tiên đánh nhau nơi này chỉ sợ không chịu nổi uy áp.

Tới gần giữa trưa, Ô Không Không đã có chút đứng ngồi không yên, chưa phi thăng thì có là Độ Kiếp kỳ cũng cần phải ăn cơm, chỉ là tu vi càng cao thì nhu cầu ăn uống với thức ăn bình thường càng giảm, nếu ăn đồ có linh khí nồng đậm thì càng giúp no lâu hơn.

Nhiều người cảm thấy ăn uống làm chậm trễ thời gian tu luyện, cho nên họ ăn Tích Cốc đan để giảm bớt nhu cầu ăn uống. Tuy nhiên điều này đối Ô Không Không hiện tại xem ra là so với buộc nàng tu luyện còn tàn nhẫn hơn.

Càng đến gần thời gian nghỉ trưa, Ô Không Không càng thêm đứng ngồi không yên, nàng nhìn xung quanh một chút, những người khác đều đang chuyên tâm tiếp thu kiến thức mới, ngay cả Tuyết Mịch cũng ngoan ngoãn ngồi nghe lão sư dạy luyện đan, chỉ có nàng là tâm trí sớm bay ra ngoài.

Chờ mãi mới đến lúc lão sư tuyên bố kết thúc buổi học, để bọn hắn trở về tẩm các hoặc đến luyện đan thất tu luyện, chờ lão sư đi, Ô Không Không lập tức kéo Tuyết Mịch bước nhanh ra ngoài.

Tuyết Mịch vung tay đem giấy bút trên bàn thu vào nhẫn trữ vật: "Sao ngươi lại vội vã như vậy?"

Ô Không Không nói: "Hôm qua ta đặt hai phần linh thực, hôm trước ngươi mời ta ăn sáng, hôm nay ta mời ngươi ăn trưa, ta nói cho ngươi biết, ở học viện Thánh Linh còn có Linh Tu Viện, chữ linh trong Linh Tu Viện là chỉ linh thực, trong Linh Tu Viện có Trân Tu Các, mấy nguyên liệu nấu ăn mà các sư huynh sư tỷ luyện chế ra đều được bán ở đây, nếu không đặt trước hay đến sớm thì cũng chỉ còn lại chút cặn thừa.

Luyện chế linh thực cũng là một phương pháp tu luyện, có đôi khi muốn tiêu trừ tạp chất trong nguyên liệu nấu ăn còn khó hơn đi chém giết yêu thú, chẳng qua có người cảm thấy cả ngày chỉ lặp đi lặp lại công việc xoay quanh thức ăn như vậy rất nhàm chán, nhưng có người nhàm chán cũng có người yêu tha thiết công việc này.

Dùng linh thực để tu luyện tất nhiên sẽ không thể thiếu được các loại nguyên liệu nấu ăn, linh thực sau khi luyện tập cũng không thể tự mình ăn hết hay đem tặng cho người khác, cho nên mới lập ra Trân Tu Các, có thể tu luyện lại còn kiếm ra tiền, cũng giúp người trong học viện có thể mua được linh thực tốt mà giá còn thấp hơn so với bên ngoài nữa.

Những linh thực của tu sĩ đã có chút danh tiếng trong Trân Tu Các thường thường đều phải được đặt trước.

Đáng tiếc Ô Không Không vừa mới vào học viện, chính nàng cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu, chỉ là mấy ngày nay Tuyết Mịch không ở, nàng cũng khám phá được một chút, thế là gấp không chờ nổi kéo Tuyết Mịch đi xem linh thực tốt mà giá còn thấp hơn bên ngoài là như thế nào.

Nhưng Tuyết Mịch lại không muốn đi xem, y nói: "Trong nhà sẽ có người đưa cơm trưa tới cho ta."

Ô Không Không a một tiếng: "Đã đưa ngươi tới đây học tập tu luyện, chẳng lẽ còn không yên tâm mỗi ngày đều đến thăm ngươi?"

Tuyết Mịch đi ra ngoài: "Đi học cùng quan tâm không có xung đột mà, ta còn nhỏ như vậy, bọn họ không yên tâm cũng là bình thường."

Ô Không Không nghĩ cũng đúng, đi theo sau Tuyết Mịch ra ngoài, mới vừa tới cửa đại điện Ngũ Linh Viện thì thấy Tuyết Mịch đã chạy nhanh về phía người kia.

Ô Không Không nhìn thấy thanh niên mặc hắc y quay người lại, mặt mày góc cạnh, ánh mắt như dao phảng phất có thể đem người cắt thành từng mảnh nhỏ, khí tràng quanh thân càng là sắc bén, dường như đã rất thu liễm, nhưng chỉ cần phóng thích một chút thôi cũng khiến người khác phải rút lui.

Đó chính là những gì mà Ô Không Không có thể hình dung ngay khi nhìn thấy người kia, thật giống như nàng có thể nhìn thấy xung quanh hắn là vô số kiếm khí mãnh liệt, lúc nào cũng có thể nhuốm máu cắt yết hầu, lấy đi tính mạng của người ta, nàng sợ đến mức không dám tiến lên nửa bước.

Nhưng Tuyết Mịch lại không giống những người khác, nhìn thấy Mặc Đình liền vui vẻ kêu lên Mặc Đình thúc thúc, chân ngắn chạy trên bậc thang.

Mặc Đình nhìn thấy Tuyết Mịch đang chạy đến, thần sắc dần dần ôn hoà, chỉ là hắn ít biểu lộ bởi vậy cảm xúc trên mặt cũng không rõ ràng.

Tuyết Mịch chạy đến bên người Mặc Đình, ngửa đầu nhìn hắn: "Không phải nói hôm nay là Húc Dương thúc thúc sao?"

Mặc Đình cúi xuống nhìn Tuyết Mịch nói: "Hắn có việc, ta thay hắn tới."

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này Húc Dương nhe răng trợn mắt nhìn trong gương trên mặt có vết thương không thể ra cửa, hận không thể hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên Mặc Đình tâm cơ thâm hiểm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.