Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 56: Khao khát chiến thắng của các đại nhân



Vị trí Các chủ Luật Sự Các đã không hề trì hoãn mà được định cho Ý Tiêu, sự chênh lệch giữa hắn và các ứng cử viên khác có chút lớn, căn bản đuổi theo không kịp.

Trước ngày hết hạn bình chọn, ở Chấp Pháp Đường đột nhiên nổi lên một đợt sóng gió, cuối cùng Ma tộc Nhan Khinh lội ngược dòng giành chiến thắng, đây cũng là vị nữ tử đầu tiên đảm nhiệm chức vị Đường chủ Chấp Pháp Đường tại Thánh Linh.

Sở dĩ Nhan Khinh có thể giành chiến thắng, không chỉ bởi thế lực lớn mạnh sau lưng nàng, mà còn vì nàng là nữ tử duy nhất, toàn bộ nữ đệ tử trong học viện Thánh Linh này, chỉ cần có thế lực nhúng tay vào thì sẽ có thể duy trì, sau một phen nỗ lực, cuối cùng cũng chiến thắng trong gang tấc.

Hai người giành chiến thắng cuối cùng được dẫn đến Thấm Thủy Lâu nơi Tuyết Mịch ở, cả hai đều là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, có điều Nhan Khinh vừa mới đột phá, chỉ có thể tính là Độ Kiếp sơ kỳ, trong khi tu vi Ý Tiêu đã đến trung kỳ rồi.

Nhưng sau khi tiến vào Thấm Thuỷ Lâu, hai người có hơn ngàn năm tuổi tác cùng với tu vi từng trải càng trực quan minh bạch sự giàu có của Long tộc.

Dưới chân dẫm lên là tử tâm ngọc tuỷ, Long Sinh Hoa có thể thấy được mọc khắp nơi bên đường, trong đó ẩn chứa linh khí tinh thuần đến nỗi trở thành một màng linh sương mỏng quẩn quanh trên mặt đất, trong nước còn có thiên tâm tịnh đế liên đang nở, treo ở dưới hiên đình đài là cửu u âm linh, thậm chí quấn quanh hành lang lan can, đình đài cột đá cũng đều là hoa điệp tinh vũ.

Vô tình lấy ra bất cứ loại trân bảo nào từ nơi đây đều có thể dẫn đến sự tranh đoạt vỡ đầu, ở Thấm Thủy Lâu lại chỉ như một món đồ trang trí.

Cả hai đều không phải là hạng người có ánh mắt thiển cận, trong lòng chỉ thầm cảm thán, sau đó càng là hai mắt nhìn thẳng đi theo phía sau Lạc Phượng là đường chủ Minh Kỷ Đường vào trong lâu.

Tuyết Mịch đã chờ sẵn trong đại sảnh, hai người này là do y chọn lựa ra, tuy rằng y cũng không có ý định thu người về tay, dù sao y cũng không cần bành trướng cái gì thế lực, nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ cũng vì y mà có được phần kì ngộ này, về sau không nói là phải nhất nhất coi chừng, nhưng cũng nên ra tay nâng đỡ, lần đầu tiên gặp mặt này tự nhiên là phải nghiêm túc một chút.

Hôm nay Tuyết Mịch cố ý mặc một bộ hoa phục màu vàng nhạt, buộc nửa búi tóc, bên hông đeo ngọc bội là viên ngạch châu mà Uyên Uyên luyện chế cho y, cặp Long giác cũng được hiển lộ ra bên ngoài, trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Sau khi cả hai được dẫn đến đại sảnh cũng không dám nhìn thẳng vào Long Quân đang ngồi trên ghế, trước tiên trịnh trọng quỳ lạy đại lễ, sau khi được nâng dậy thì hai mắt cụp xuống, an tĩnh đứng ở bên cạnh.

Trước tiên Tuyết Mịch nhìn nhìn Ý Tiêu có danh tiếng thật tốt kia, quả nhiên đẹp hơn so với Minh Thiển Du, trẻ tuổi hơn rất nhiều, mặt mày cũng đoan chính, bộ dáng cương nghị, càng khiến trong lòng nảy sinh hảo cảm.

Mà nữ tử đứng bên cạnh Ý Tiêu, nhan sắc thậm chí còn rất giống Nghê Hoàng, tươi tắn lại phóng khoáng, tuy rằng quanh thân đã thu liễm khí thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sạch sẽ gọn gàng, trên người không có quá nhiều trang sức phối hợp rườm rà, mái tóc đen được buộc lại đơn giản, xuất hiện rất hiên ngang mạnh mẽ.

Lạc Phượng nói: "Hai vị này là người được chọn do chúng đệ tử của Thánh Linh, Tiểu Long Quân ngài xem có thích hợp với chức vị Luật Sự Các và Chấp Pháp Đường hay không?"

Tuyết Mịch nhìn về phía Lạc Phượng cười một cái làm lúm đồng tiền trên má lộ ra một giây rồi thu lại ngay lập tức, sau đó ngồi ngay ngắn lại, ở đây còn có người ngoài không thể cư xử quá mức tùy tiện.

Lúc đầu muốn thay Minh Thiển Du, mặc dù là cử chỉ nổi nóng tuỳ hứng, sau cũng không phải là không có chán nản về sự xúc động của mình, nhưng khi biết những việc Minh Thiển Du đã làm, bây giờ Tuyết Mịch một chút cũng không cảm thấy hối hận khi đã xúc động.

Chỉ có y mới biết Minh Thiển Du và Lâu Cửu Tư đã biến Luật Sự Các cùng Chấp Pháp Đường thành một nơi lao tù như thế nào, bây giờ lựa chọn ra hai người mới, muốn liền nắm trong tay các thế lực quản lý cũng không thật sự dễ dàng.

Cho nên Tuyết Mịch nhắc nhở: "Có thể chọn ra hai người các ngươi giữa chúng đệ tử của Thánh Linh, ta đương nhiên là vừa lòng, nhưng đối Luật Sự Các và Chấp Pháp Đường, sự hiểu biết của hai ngươi còn rõ hơn cả ta, một khi nhậm chức chắc chắn sẽ gặp không ít trắc trở, các ngươi có lòng tin có thể thanh trừ được vũng nước bùn trong nội bộ, trả lại một Thánh Linh thanh tịnh công bằng cho học viên hay không?"

Tuy rằng giọng nói của Tiểu Long Quân còn mang vẻ non nớt, nhưng khí thế phi thường, lại có thái độ uy nghiêm, làm người khác không dám khinh thường nửa phần, cả hai nghe vậy thì vội khom mình hành lễ: "Cho dù con đường phía trước có nguy hiểm, chúng ta chắc chắn có thể vượt qua chông gai, không phụ sự mong đợi của Tiểu Long Quân."

Thời điểm trở thành người được chọn cuối cùng, trước khi thượng vị cũng như diện kiến Tiểu Long Quân, nếu vẫn chần chừ không có ý định nhậm chức, thì cũng còn nhiều cách nửa đường rút lui, nhưng nếu đã chiến đấu đến một bước này, vậy thì không có lý do để lùi bước nữa, dù biết con đường phía trước có gập ghềnh chông gai, dù có không dễ dàng thì vẫn cứ phải thẳng tiến, bình thản mà đi.

Tuyết Mịch nhìn thoáng về phía Phồn Lũ, Phồn Lũ lập tức bưng một cái khay làm bằng thổ cẩm tiến tới, trên khay đặt hai hộp gỗ, Tuyết Mịch nói: "Ta có chút quà mừng hai ngươi nhậm chức, nếu thích thì nhận lấy đi."

Phồn Lũ đánh một đạo linh lực tới, hai cái hộp gỗ lập tức bị mở ra.

Bên trong hộp của Ý Tiêu có một cây cung lớn bằng bàn tay, ánh mắt Lạc Phượng liếc qua, nói: "Đây là Ứng Xuyên Vân Cung, linh khí hệ kim, rất phù hợp với linh căn của ngươi, hẳn là sẽ dùng được."

Nói xong thì nhìn hộp gỗ trước mặt Nhan Khinh: "Trùy Lưu Ly, là linh khí hệ phong, có thể ẩn giấu bên trong thần thức lúc bất ngờ thì đánh ra, giữ lại để làm đồ phòng thân, cũng coi như thích hợp với ngươi."

Tuy rằng Ý Tiêu xuất thân từ thế gia, nhưng mấy năm nay rèn luyện, Linh khí trong tay cũng chỉ có thể đếm trên đầu bàn tay, hiện giờ Long Quân chỉ tùy tiện liền tặng đồ vật cấp bậc Linh khí, dù hắn có trấn tĩnh cách mấy, cũng khó tránh khỏi gợn sóng vài phần.

Nhan Khinh bên cạnh hoàn hồn trước tiên, đôi tay nhận lấy hộp gỗ, giọng nói trong trẻo: "Đa tạ Tiểu Long Quân ban thưởng."

Ngay sau đó Ý Tiêu cũng phụ họa theo, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Tiểu Long Quân.

Lạc Phượng vung tay lên, hai chiếc lệnh bài khắc kim quang lấp lánh dừng trước mặt cả hai: "Nhận lấy chưởng sự lệnh, sau này trật tự pháp luật của Thánh Linh sẽ là trách nhiệm của hai ngươi, hai ngươi nên khắc ghi vết xe đổ trước kia, cũng đừng nên đánh mất ý niệm ban đầu."

Cả hai nhận lấy chưởng sự lệnh, khom người hướng phía Tiểu Long Quân nói: "Chúng ta sẽ không phụ ân tình này."

Lạc Phượng nhìn vào mắt Tuyết Mịch, thấy y không có lời gì muốn nói nữa thì mới cho cả hai lui ra, những việc kế tiếp thì phải xem bản lĩnh tự thân của bọn họ, nếu như với sự nâng đỡ của Tiểu Long Quân mà vẫn không có khả năng áp xuống thế lực còn sót lại của Minh Thiển Du, vậy chỉ có thể tiếp tục thay người.

Sau khi cả hai rời đi, Tuyết Mịch lập tức dựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm, sau đó tủm tỉm cười nhìn Lạc Phượng: "Lạc Phượng ca ca, biểu hiện của ta thế nào?"

Lạc Phượng thấy hai bộ dáng trước sau của Tiểu Long Quân thì bật cười nói: "Biểu hiện rất tốt!"

Tuyết Mịch lập tức vui vẻ lắc lư cái đầu, thậm chí y còn luyện tập diễn xuất cái này từ trước, lễ vật cũng là từ trong bảo khố của Hoàng bá bá lựa chọn hết nửa ngày, khó khăn lắm mới có thể tìm được bảo vật thích hợp cho người dưới cấp bậc Thượng tiên sử dụng.

Bảo khố của Hoàng bá bá nguy hiểm hơn nhiều so với bảo khố của Uyên Uyên, dù đã để Thập Thất thúc đi theo y, thì vẫn suýt chút nữa bị một con cóc xấu xí cắn, dọa y sau này cũng không dám tự tiện mở hộp bảo vật nữa.

Tuyết Mịch nhảy xuống từ trên ghế, sau đó mở tay ra đi về phía Lạc Phượng, nháy mắt sau đó trên tay xuất hiện một mảnh vàng đen ánh tím: "Lạc Phượng ca ca, cái này tặng cho ngươi."

Lạc Phượng có chút ngoài ý muốn: "Ta cũng có lễ vật sao?"

Tuyết Mịch gật đầu: "Lúc trước khi Nghê Hoàng tỷ tỷ tặng lễ vật cho ta có nói rằng chiếc nhẫn phượng hoàng của ta do Lạc Phượng ca ca tặng, trước đó nhận đồ của ngươi, bây giờ gặp rồi, tự nhiên phải đáp lễ."

Lạc Phượng thấy Tuyết Mịch dường như rất nghiêm túc thì nhịn xuống ý cười trên khóe miệng: "Vậy ca ca cảm tạ quà đáp lễ của Tuyết Mịch."

Lạc Phượng nói xong thì lấy ra một chiếc lệnh bài màu vàng cỡ bàn tay từ trong túi trữ vật: "Sau này nếu ở trong Thánh Linh gặp phải chuyện nguy hiểm thì cứ lấy lệnh bài này ra, triệu hoán Minh Kỷ Đường, nếu như ta ở Thánh Linh, chắc chắn sẽ lập tức chạy đến bên cạnh ngươi."

Sau khi Lạc Phượng rời đi, Tuyết Mịch sắp xếp những lệnh bài màu đen, màu tím, màu vàng: "Ba cái lệnh bài, bọn họ đều thích cho ta lệnh bài a."

Hoa Triều tiễn Lạc Phượng đến bên ngoài lâu, một lát sau gặp Tuyết Mịch nói: "Bạch Địch cầu kiến, Tiểu Long Quân có muốn gặp không?"

Tuyết Mịch khịt mũi một tiếng, nhặt ba chiếc lệnh bài lên, chúng đập vào nhau leng keng, nói: "Vậy thì gặp đi."

Dù sao bây giờ không gặp, ngày mai trong giờ học cũng sẽ gặp, y chỉ làm cho Bạch Thịnh không có được chức vị đường chủ hắn ta muốn, nhưng vẫn chưa xua đuổi huynh đệ Bạch gia ra khỏi Thánh Linh, sau này tóm lại vẫn sẽ chạm mặt.

Đã từng gặp qua Bạch Địch rồi, tự nhiên cũng không cần phải để ý nhiều như thế, Tuyết Mịch bảo Hoa Triều đưa Bạch Địch đến bên trong hoa viên.

Dọc theo đường đi, trong lòng Bạch Địch bồn chồn, thời điểm đi theo phía sau Hoa Triều thì càng ảo não hơn, nếu như trước đây hắn ta có thể vào đây một lần thì sợ rằng sẽ không nghe theo lời tộc huynh mà đi mời chào, Long Sinh Hoa trồng đầy đất thế này, chỉ cần một gốc cây thôi cũng đã vạn tinh rồi, nhiều như vậy, gia thế giàu có bực này, đầu óc hắn ta bị úng nước mới dám tính kế mời chào.

Vừa thấy Tuyết Mịch ngồi trong hoa viên, tầm mắt chạm đến một đôi long giác kia, còn có linh bảo toàn thân, Bạch Địch càng khẩn trương hơn, khi bước chân của Hoa Triều dừng lại, trong lòng hắn ta hoảng hốt, hai chân theo bản năng mềm nhũn quỳ xuống.

Người quỳ xuống trước y mỗi ngày có quá nhiều, cho nên thời điểm Tuyết Mịch được quỳ lạy cũng đã trở nên quen thuộc, chỉ cố tình lạnh mặt nhìn hắn ta: "Ngươi cầu kiến ta có chuyện gì."

Bạch Địch vội vàng nói: "Long Quân, chuyện ngày ấy, tộc huynh ta vốn không có ác ý..."

Lời của hắn ta còn chưa dứt, Tuyết Mịch đã cúi đầu nhìn: "Ngươi cầu tình sao?"

Trên trán Bạch Địch đã hơi toát ra chút mồ hôi lạnh, trước khi biết được thân phận của Tuyết Mịch, sau khi xảy ra sự việc ở Lộc Sự Các, hắn ta đã từng quan sát y, chỉ vì thấy tính tình y dịu dàng ngoan ngoãn, không có vẻ kiêu căng của con cháu thế gia, lại nhẫn nại với người khác, đến Linh tộc cũng đồng ý kết giao, ra tay hào phóng, giống như tiền tài trong mắt tựa như đá vụn trên mặt đất vậy.

Lại nói tuổi y còn rất nhỏ, nghĩ rằng có thể dễ dàng đả động, lúc này mới nghe theo lời tộc huynh, tìm cơ hội để kết giao.

Tuy rằng vì bị từ chối nên trong lòng có chút không vui, vốn dĩ chỉ là việc tùy tiện làm, ngược lại khiến hắn ta có chấp niệm trong lòng, bọn họ ban đầu thật ra vẫn chưa hề có ác ý, nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ định tính kế một chút.

Kết quả này ngược lại khiến tộc huynh mất việc.

Vì không biết thái độ hiện giờ của Long Quân đối với huynh đệ bọn họ như thế nào, cho nên hắn ta cũng chỉ có thể hỏi thăm từ các đồng học, nhưng sau khi tìm hiểu, hắn càng nhận thức rõ ràng hơn, cho dù trong lớp học y có mặc viện phục thống nhất với bọn họ, cho dù ngày thường y trông có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật y là Tiểu Long Quân cao cao tại thượng không thể chọc đến này.

Chờ Bạch Địch nói xong, Tuyết Mịch mới nói thẳng: "Nếu đến cầu tình thì ngươi có thể đi được rồi, ta đợi nhiều ngày như vậy cũng không chờ được lời xin lỗi của các ngươi, bây giờ cầu tình thì có ích gì."

Sắc mặt Bạch Địch tái nhợt: "Long Quân, bây giờ chúng ta một lòng hướng thiện, ta với tộc huynh đều đã biết sai rồi, Long Quân đại nhân đại lượng, xin hãy khoan thứ cho ta lần này đi."

Tuyết Mịch nghe những lời này của hắn ta, bình thường y đều ăn mềm không ăn cứng, rất nhiều việc chỉ cần hống y vui vẻ liền tự nhiên thuận theo, nhưng lần này vẫn tỏ vẻ mình không có chủ kiến: "Sai lầm của các ngươi, nếu ta không xử phạt, các ngươi một chút hối cải cũng không có, mấy ngày vừa qua thời gian dư dả, trong lòng các ngươi lại mang tâm lí may mắn, hiện giờ biết sự tình bại lộ không thể trốn thoát, liền muốn tới cửa xin lỗi cầu tình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy."

Bạch Địch còn muốn nói tiếp, lại bị Phồn Lũ trực tiếp chặn trước một bước: "Bạch công tử, ngươi nên biết việc này đều là do chính tay huynh đệ hai ngươi tính kế, nếu không phải sau này nháo ra chuyện thay đổi Các chủ Luật Sự Các, thì Long Quân chỉ cắt đi chức vị tiểu đường chủ của ca ca ngươi đã tính là nhân từ rồi, giờ ngươi lại cầu Long Quân mở ra một lối thoát, ta khuyên ngươi nên ngẫm lại cho kỹ, nếu việc này bị Các chủ tiền nhiệm Minh Thiển Du biết, hai ngươi sẽ có kết cục như thế nào."

Thân hình đang quỳ trên mặt đất của Bạch Địch hơi lắc lư, hôm nay hắn ta làm chuyện này, ngoại trừ ý định muốn cứu vãn, tự nhiên cũng hy vọng có thể được Long Quân che chở, Long Quân tuy đã biết bọn họ tính kế, nhưng chỉ cắt chức Bạch Thịnh khỏi vị trí đường chủ chứ cũng không còn động tác nào khác.

Nhưng nếu việc này bị Minh Thiển Du biết, hắn ta bị hại mất vị trí Các chủ hóa ra chỉ là vì chút thủ đoạn mời chào của bọn họ, Bạch Địch có thể tưởng tượng ra được, chuyện này sẽ khiến cho Bạch gia bọn họ gặp phải bao nhiêu tai họa.

Bạch Địch không biết sau khi Minh Thiển Du bị mất vị trí các chủ, thì sẽ bận thu liễm thanh thế, hay đi điều tra tìm kiếm nguồn gốc, cho nên sau khi bị mời ra khỏi Thấm Thủy Lâu, hắn ta cũng không dám biểu hiện quá mức thất thố, sợ bị nhìn ra manh mối, trái lại khiến mọi chuyện phơi bày trước mặt Minh Thiển Du.

Biết Bạch Địch bất lực trở về, vẻ mặt của Bạch Thịnh xám xịt, thân thể xụi lơ, hắn ta có thể ở lại Bạch gia tận dụng hết mọi tài nguyên, đơn giản vì hắn ta có thiên phú tốt, sau này có tương lai, có thể đưa Bạch gia càng lên cao hơn một tầng.

Có thể gia nhập vào một trong tam đại đường, càng chứng minh cho Bạch gia thấy rằng hắn cũng có năng lực, cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Hiện tại hắn ta bị mất vị trí đường chủ, Bạch Thịnh có thể tưởng tượng ra hiện thực đáng sợ đang chờ hắn ở phía trước.

Khi trong lòng nảy sinh tuyệt vọng, hắn đột nhiên không nhịn được mà nhìn lại mấy năm nay, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta tạo áp lực rồi lại giả bộ ban ân huệ như vậy, gặp phải một số người cứng rắn, hắn ta biết mời chào không thành, thì sẽ không quản nữa, mà những người vì hắn ta gây xích mích, trêu chọc cấp trên trong viện, con đường sau này nhấp nhô như thế nào khỏi nói cũng biết.

Nhưng loại biện pháp này của hắn xác thực cũng đã thu thập được một ít nhân tâm, nếm qua ích lợi này rồi, cho nên khi đó biết Tuyết Mịch là tân sinh cùng viện với Bạch Địch, lúc này mới động lòng tham, mời chào không thành, liền lặp lại thủ đoạn cũ.

Ai có thể ngờ rằng, việc này chưa từng bị bại lộ, một khi bại lộ thì mọi thứ liền bị phá hủy như vậy.

Đáng tiếc bây giờ hối hận thì đã muộn.

Những việc này trong học viện vẫn chưa chiếm quá nhiều thời gian sinh hoạt của Tuyết Mịch, chờ tân sinh thích ứng với chương trình học sau khi khai giảng xong, Tuyết Mịch mới biết gần như mỗi ngày đều có lớp học, chỉ là gần như không có người nào mỗi ngày đều về nhà giống như y.

Đối với hành động mỗi ngày nếu không trở về Yêu Thần Điện thì là về thành Vân Khởi của y, Ô Không Không còn từng cảm thán, điều này có thể nhìn ra được, người đến để học tập và vui chơi là hai thể loại khác nhau, người ta thời điểm đều nhớ thương tu luyện, tìm kiếm tài nguyên, cho dù nhà ở thành Triều Thánh, vừa vào Thánh Linh cũng có thể hơn mười năm chẳng trở về một lần.

Tu đạo tuy nói bốn biển là nhà, nhưng cũng sẽ không bao giờ bị mắc kẹt trong từ "nhà" kia, nhìn ngắm thiên hạ mới là hành trình.

Khi nghe Ô Không Không nói lời này, Tuyết Mịch chỉ chống hai tay lên mặt, chậm rì rì đáp lại: "Nhưng nhà ta là điểm cuối của cuộc hành trình mà."

Ô Không Không chẳng còn lời gì để nói, quả thật, không nói đến Yêu Thần Điện nhưng đối thành Vân Khởi, kia đều là địa phương cư trú của Thượng thần, cũng đích xác là điểm cuối của chuyến hành trình rồi.

Hôm nay Tuyết Mịch học vẽ bùa, bài học cơ bản nhất là Tụ Linh Phù, đem linh khí bốn phía tụ tập lại với nhau, cho dù là tu luyện, luyện đan, luyện khí, thậm chí luyện chế bùa chú càng cao cấp, đều có thể mượn sự hỗ trợ từ Tụ Linh Phù, cho nên tuy rằng Tụ Linh phù cơ bản, nhưng phạm vi sử dụng lại rộng nhất.

Khóa học bùa chú cơ bản của học viện này, đầu tiên sẽ dạy Tụ Linh Phù, như vậy về sau khi học sinh tự thực hành tu luyện, có thể tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên, một Tụ Linh Phù thượng phẩm cần có 50 linh thạch, nhưng một linh thạch có thể mua được năm trương không phù, nếu như có thể tự vẽ thì thật sự tiết kiệm được rất nhiều chi phí.

Thiên phú luyện đan của Tuyết Mịch nói là tốt thì cũng coi là kém, nhưng sự hòa hợp với linh khí của y lại khiến bùa chú y làm ra dường như càng xuất sắc hơn.

Hôm nay trong giờ học, y chỉ là chiếu theo hình vẽ trên lá bùa lão sư mà làm, thế nhưng Tụ Linh Phù kia sau khi vẽ xong, tuy rằng là cấp thấp nhất, thậm chí vì là lần đầu tiên vẽ, hoa văn của phù chú còn có chút thô ráp, nhưng sau khi vẽ xong, linh văn trên đó có thể tụ tập được linh khí.

Khi vẽ xong, Tuyết Mịch liền nhận được khen ngợi, đến lão sư bùa chú cũng kinh ngạc cảm thán thiên phú của y, Tuyết Mịch được khen đến đỏ cả mặt, tuy rằng cũng bởi thân phận Long Quân nên y mới được lấy lòng như thế, nhưng thật sự là y đã vẽ thành công.

Điều này cũng làm cho Tuyết Mịch nảy sinh hứng thú lớn hơn đối với bùa chú, hôm nay khi kết thúc chương trình học liền hào hứng trở về Vân Khởi, y muốn vẽ bùa cho Uyên Uyên xem!

Về phần vì sao lại trực tiếp trở về Vân Khởi mà không phải Yêu Thần Điện, đều không phải là vì trong lòng y chỉ nhớ thương mỗi Uyên Uyên, mà còn bởi Thập Thất thúc cũng như nhóm Long thúc thúc sắp tới đều không có ở thành Triều Thánh, Hoàng bá bá lại chưởng quản một Yêu giới lớn như vậy cũng không thể mỗi ngày đều chơi với y, nhóm của thúc thúc không ở, Hoàng bá bá lại vội, y chỉ có thể trở về Vân Khởi.

Tuyết Mịch ôm một xấp không phù, không chút khách khí ngồi lên người Thời Uyên, Thời Uyên buồn cười nói: "Đây cũng không phải là luyện đan, tuy rằng vẽ bùa chú hỏng cũng có thể gây nổ, nhưng bùa chú dưới bậc cao giai cực phẩm không cần lo lắng về vấn đề này, cho nên không cần ta phải che chở ngươi đi."

Tuyết Mịch a lên một tiếng: "Phù cũng sẽ nổ sao?"

Thời Uyên: "Đan dược sẽ, luyện khí sẽ, vậy bùa chú tự nhiên cũng sẽ."

Tuyết Mịch lập tức càng dán lên người hắn: "Ta đây càng muốn dựa gần vào ngươi, vạn nhất ta bị nổ tung thì phải làm sao bây giờ."

Thời Uyên cười một tiếng, vậy tùy ý y đi.

Tuyết Mịch chỉnh lại chu sa, dọn dẹp không phù xong, lại bày ra những bùa chú mà y đã mua được, vẽ lại là thứ y rõ nhất, trước cả biết chữ, điều đầu tiên y học được là vẽ lại, mỗi ngày đều có thể viết một trương chữ lớn.

Tuyết Mịch một bên vẽ một bên nghi hoặc hỏi: "Tại sao hai ngày nay ta không thấy Lục Nhiễm thúc thúc vậy?"

Mỗi lần y từ thành Triều Thánh trở về tìm Thời Uyên đều có thể nhìn thấy Lục Nhiễm, nhưng hai ngày nay dường như chưa nhìn thấy.

Thời Uyên: "Hắn ta ra ngoài có việc, mấy ngày nữa mới trở về."

Tuyết Mịch a một tiếng, ngòi bút chấm chu sa bắt đầu vẽ không phù, còn nhịn xuống nói thầm: "Gần đây mọi người dường như đều có việc cả, Thập Thất thúc bọn họ cũng đều không ở Yêu Thần Điện."

Thời Uyên nghe vậy thì trong mắt nhiễm thêm một chút ý cười.

Bị Tuyết Mịch nhớ thương, lúc này ngoài ý muốn gặp lại ở Phượng Tân.

Sau khi hoả triều thối lui, việc hái Viêm Nguyệt Vân bàn cũng có thời hạn, thời gian chỉ có một đêm, khi trăng lên, nụ hoa trên cây sẽ nở ra dưới ánh trăng, chờ đến khi cánh hoa rơi xuống hết liền có thể hái được linh quả bên trong, nhưng khi đó ánh trăng đã sắp biến mất, mặt trời chuẩn bị ló dạng, cho nên thời gian chân chính có thể hái quả cực kỳ hữu hạn, thậm chí còn không đủ một canh giờ.

Mà một canh giờ này, còn phải cùng với vô số tu sĩ trong tam giới tứ tộc cạnh tranh.

Mặc dù địa tâm hỏa rút đi, Phượng Tân tàn lưu lửa nóng cũng không phải tu sĩ nào cũng có thể lại gần, thêm vào bực này bảo vật có thể nghịch thiên tẩy rửa linh căn đã ít nay còn thiếu, bởi vậy mỗi ngàn năm một lần vào thời điểm có thể hái Viêm Nguyệt Vân Bàn, tu vi cao thấp thế nào cũng đều tụ tập đến, rốt cuộc không tự mình thử thử, làm sao lại dễ dàng chết tâm.

Nhưng cuối cùng, tất nhiên vẫn là chiến trường của một đám tu sĩ Độ Kiếp Kỳ.

Muốn giao đấu với tu sĩ khác, muốn nắm chắc thời điểm hái Viêm Nguyệt Vân Bàn, còn phải đề phòng bị người khác cướp đoạt linh bảo, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu hỗn loạn không cần nghĩ cũng biết.

Mỗi ngàn năm một lần, Thời Uyên đều sẽ phái người đi lấy Viêm Nguyệt Vân Bàn, nhưng hắn cũng không có mục đích bồi dưỡng thế lực bản thân giống như các Thượng thần khác, thậm chí cũng không có hậu tự trong tộc cần phải coi chừng, thế nên cũng không cần định ra mệnh lệnh chắc chắn phải lấy được bao nhiêu linh quả, mà người phái đi có thể hái được bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

Nhiều hay ít, dù thiếu cũng không thành vấn đề, dù sao hái về cuối cùng cũng chỉ dùng để ban thưởng, cho nên sự kiện mỗi ngàn năm một lần này, Thời Uyên đều không quá coi trọng.

Nhưng lần này người được phái đi là Lục Nhiễm, Lục Nhiễm là Thượng tiên, mặc dù đã áp chế tu vi đến Độ Kiếp Kỳ, nhưng vẫn nhiều hơn vạn năm kinh nghiệm thực chiến, đúng là cũng có chút ức hiếp người khác.

Bất quá Lục Nhiễm nghĩ, nhà bọn họ hiện giờ còn có thêm một cái Tiểu Long Quân, vạn nhất Tiểu Long Quân thích ăn, một ngàn năm mới kết quả một lần, trữ nhiều một chút cũng không sai, cho nên chuyện ức hiếp người này làm một lần cũng chả sao cả.

Tuy trong lòng xin lỗi, nhưng hắn cũng không có ý định mềm lòng khi ra tay, vì thế hắn còn mang theo hai tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, sau đó để cho hai bọn họ bảo vệ hắn, còn hắn chỉ một lòng hái linh quả.

Vốn dĩ Lục Nhiễm còn nghĩ, nếu hắn không áp chế tu vi quá nhiều, phóng một chiêu ra liền thu lấy mấy trăm quả, chắc cũng đủ cho Tiểu Long Quân ăn rồi, kết quả ở ngoài cốc Phượng Tân, vô tình quét thần thức điều tra đại khái số lượng tu sĩ tụ tập, đột nhiên nhìn thấy một vài đồ vật quen mắt rải rác trong đó.

Nếu hắn nhìn không lầm, kia là tiên vân ti ngày đó Tiểu Long Quân làm dây cột tóc tặng, mà thần quân đã giúp y tinh chỉnh lại, mặt trên vì Tiểu Long Quân gấp gáp mà hoa văn không hề tinh tế, hoàn toàn không xứng với tiên vân ti có chất liệu quý giá như vậy, thế nên Lục Nhiễm đặc biệt có ấn tượng.

Càng nói, một rương tiên vân ti kia đều lấy từ trong kho của thần quân, hắn ta có thể nhận ra được từ hơi thở.

Ở ngoài sơn cốc, tu sĩ khắp nơi chờ đợi địa tâm hỏa rút lui, thần thức của Lục Nhiễm đại khái quét qua, có mấy chục vạn người đến, mấy chục vạn này còn là tu sĩ với tu vi cao, những người có ý đồ nhặt của hời hoặc xem náo nhiệt cũng xuất hiện ngày càng nhiều.

Trong đó, Long Quân của Long tộc có đến bốn người, hắn chỉ có thể thấy được ba người dựa trên hơi thở của tiên vân ti, không có khả năng người còn lại là Tinh Hồi Thượng thần, Cổ Khê Thượng thần cũng không khả thi, cho dù như thế nào, bọn họ cũng bị ngăn cách bởi một tầng thân phận Thượng thần, nhưng nói không chừng cũng có thể giống Thần quân nhà mình, phái Thượng tiên áp chế tu vi đến tranh đoạt.

Tư Vũ Long Quân tất nhiên là tới, bởi Tư Vũ Long Quân độc đoán, hắn ta nào quan tâm đến việc có khi dễ người khác hay không, có thể che giấu hơi thở làm bộ thành tu sĩ bình thường để tranh đoạt, phỏng chừng tin đồn truyền ra cũng đã rất dễ nghe rồi.

Trong nháy mắt này, Lục Nhiễm đột nhiên hiểu rõ ý tứ câu nói "đến lúc đó ngươi sẽ tự biết muốn lấy bao nhiêu" của Thần quân, muốn lấy bao nhiêu bây giờ đã không còn tùy thuộc vào hắn nữa, mà là phải xem hắn ta có thể cướp được bao nhiêu từ trong tay mấy vị Long Quân kia!

Hai tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đi theo Lục Nhiễm đột nhiên cảm nhận được chiến ý tràn ra trên người tiên quân nhà mình, kinh ngạc nhảy dựng lên, chỉ là để lấy linh quả cho Tiểu Long Quân, thế mà lại có chiến ý mãnh liệt như vậy sao?

Chính khi đang nghi ngờ, cả hai nghe được tiên quân truyền âm với bọn họ: "Vài vị Long Quân của Long tộc đều đang ở đây, khi Viêm Nguyệt Vân Bàn kết quả, hai ngươi nhất định phải dùng tất cả thủ đoạn của mình để tương trợ cho ta, Vân Đỉnh Thần Điện không thể bị đánh bại bởi Yêu Thần Điện!"

Mặt mũi Thần quân không thể bị ném đi trong tay hắn như vậy được!

Với một tiếng nổ, chiến ý của hai gã tu sĩ Độ Kiếp cũng được khơi dậy, nhìn chằm chằm vào đại thụ che trời trong cốc kia, trong ánh mắt dường như có thể toát ra lửa vậy.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhiễm: Cái dục niệm thắng thua chếc tiệc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.