Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 8: Xém bị đánh trúng



Tóm tắt

Bọn họ là cùng nhau đến, một là cùng nhau đi, hoặc là cùng nhau chết!

==================================

Tuyết Mịch vừa bước vào đã đụng phải Cảnh Hoán đang sững sờ tại chỗ, nếu không phải Tùng khê nhanh tay kéo lại thì hai người đã ngã xuống rồi. Y còn chưa kịp nói gì, Tùng Khê đã vội đẩy hai người núp vào sau một gốc cây linh thụ to lớn, hắn sợ sẽ đụng mặt hai người ban nãy.

Tùng Khê cảnh giác nhìn xung quanh, Tuyết Mịch không kiềm chế được hiếu kỳ đưa mắt nhìn khắp nơi, không khỏi kinh ngạc kêu lên: " Thì ra đây là Ngọc Lâm Viên a, khó trách lại gọi là Ngọc Lâm Viên, toàn là ngọc thôi, trông đẹp quá đi mất. "

Cảnh Hoán ở một bên cũng gật đầu, hắn cùng Tùng Khê cũng được xem là đã đi nhiều nơi ở Hạ Tiên giới, từng chứng kiến qua rất nhiều cảnh đẹp, nhưng hắn chưa từng thấy qua nơi nào có cảnh đẹp đến mức như vậy.

Toàn bộ Ngọc Lâm Viên ngập tràn ngọc và ngọc, hoa cỏ cây cối bên trong đây đều là lục ngọc, bạch ngọc trong suốt như pha lê, ngay cả cây đại thụ mà bọn họ đang ẩn nấp cũng là một cổ ngọc mộc sạch sẽ không tỳ vết.

Cả khu vườn tràn ngập màu sắc của ngọc bích, trắng, lục, lam, tím, đỏ, hồng, bọn họ bỗng có hơi lo sợ, sợ mình bước đi sẽ lỡ dẫm nát những hạt ngọc xinh đẹp này.

Cũng may Cảnh Hoán còn nhớ rõ mục đích bọn họ tiến vào, cơn kinh ngạc cảm thán qua đi, hắn hoàn hồn quay đầu lại nhìn Tùng Khê: " Thứ chúng ta muốn tìm ở chỗ nào vậy? "

Tuyết Mịch cũng quay đầu lại nhìn: " Các ngươi muốn tìm cái gì thế? "

Tùng Khê lấy một tấm da thú ra, trên đó có vẽ một cái cây và quả của nó bằng những đường nét đơn giản.

Tuyết Mịch nhíu mày, y nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu, những đường nét vẽ đơn giản như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút quen quen.

Tùng Khê chỉ vào một loại quả trên tấm da thú và nói: " Đây là Bích Linh quả, quả này chỉ có trong Ngọc Lâm Viên. Đây là thứ chúng ta đang tìm kiếm. "

Nếu giờ phút này thứ Tùng Khê lấy ra là quả cầu có khả năng chiếu hình ảnh của món đồ mà họ đang tìm kiếm, Tuyết Mịch chắc chắn sẽ nhận ra đó là loại quả chứa sữa mà y đã ăn hàng ngày, nhưng tiếc là Tuyết Mịch lại không biết tên của loại quả đó.



Nét vẽ trên tấm da thú rất đơn giản nên có phần mờ nhạt, hơn nữa còn trông rất trừu tượng. Nó vẽ một loại quả hình tròn. Không phải tất cả các loại quả đều hình tròn hay sao? Y có điểm không phân biệt rõ được.

Thấy Tùng Khê và Cảnh Hoán dường như đang nhận dạng và tìm kiếm thứ quả kia, Tuyết Mịch cảm thấy rằng mình không nên làm phiền, nếu giờ mình cũng đi tìm mà lỡ tìm nhầm quả thì còn làm mất thời gian của họ hơn, nên mình chỉ cần đi theo phía sau hai người họ là được rồi.

Có thế tiến vào thuận lợi như vậy, lát nữa chỉ cần men theo con đường ban đầu để lẻn ra ngoài, nghĩ đến chuyến đi này có lẽ sẽ thật thành công, Tùng Khê cùng Cảnh Hoán đều thả lỏng đi rất nhiều.

Thấy vẻ mặt bọn họ không còn lo lắng căng thẳng như trước, Tuyết Mịch không khỏi tò mò hỏi: " Đại ca của các ngươi xảy ra chuyện gì thế? Bích Linh quả này có phải là tiên dược có thể khiến người chết sống lại không? "

Tùng Khê nghiêm túc tìm kiếm, không đáp lời.

Cảnh Hoán vốn dĩ rất dễ mềm lòng, hơn nữa đối với việc Tuyết Mịch dù đã biết chân tướng nhưng vẫn cùng bọn họ đi vào khiến hắn sinh ra không ít hảo cảm với y, liền đáp: " Đại ca của bọn ta bị trúng đan độc, trừ phi là Vô Hạ Đan thượng phẩm hoặc Bích Linh Đan cực phẩm có thể giúp kéo dài mạng sống ra thì e là không còn cách nào khác. Tuy nhiên hai loại đan kia cũng không thể loại bỏ hoàn toàn đan độc. Hơn nữa là hai loại đan dược này rất đắt tiền, cũng không phải chỉ cần mỗi một viên, khoan bàn tới chuyện có đủ linh châu để mua không, tới chỗ mua bọn ta còn chưa biết là ở đâu. Còn về phần Bích Linh quả này so với hai loại đan dược ta vừa kể còn muốn trân quý khó mua hơn, nhưng ít nhất bọn ta biết nó được trồng ở đâu, nếu liều mạng một lần không chừng sẽ lấy được. "

Tuyết Mịch à lên một tiếng, rồi lại hỏi: " Đan độc là cái gì? "

Tùng Khê quay đầu liếc Tuyết Mịch: " Ngươi cái gì cũng không biết, làm sao ngươi lăn lộn vào Thượng Tiên giới được vậy, hơn nữa còn vào cả Trần Hư cung? "

Tuyết Mịch ánh mắt tràn đầy ngây thơ: " Lạc Linh còn chưa dạy ta nhiều như vậy đâu. "

Tùng Khê trừng mắt xem thường nhìn y, Cảnh Hoán vội vàng nói: " Chính là dùng đan dược tu luyện, nhưng đan dược kia lại có chút vấn đề, nó tương đối phức tạp, ngươi muốn nghe sao? "

Tuyết Mịch liên tục gật đầu: " Muốn nghe! "

Cảnh Hoán nói: " Tổ tiên của đại ca bọn ta thuộc một gia tộc rất có thế lực, ông nội của đại ca ban hôn cho hắn với vị đại tiểu thư của một gia tộc lớn khác. Nhưng hơn trăm năm về trước, gia tộc của đại ca nhặt được một cái bảo bối, kết quả gia tộc bị rước họa diệt môn, bảo bối cũng bị đánh mất, thế là chỉ còn sót lại mình đại ca. "

Tuyết Mịch kêu lên: " Thật đáng thương a. "

Cảnh Hoán đi theo gật đầu: " Đúng vậy, nhưng đây còn chưa phải là điều thảm nhất, sau khi gia tộc bị diệt sạch, đại ca thật vất vả trốn thoát được, nhưng hắn toàn thân đều mang trọng thương, cộng thêm do chạy trốn quá lâu nên thời gian trị liệu bị chậm trễ, đại ca không thể ngưng tụ được linh khí trong linh mạch của mình nữa. "

Tuyết Mịch vẫn chưa bắt đầu tu luyện, cho nên không hiểu lắm: " Sau đó như thế nào? "

Cảnh Hoán: " Không thể ngưng tụ linh khí đồng nghĩa với không thể tu luyện, mà không thể tu luyện thì chẳng khác gì phàm nhân, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, trong mắt tu giả thì phàm nhân chính là con kiến, các tu giả bình thường khác đều như vậy, huống chi là các thế gia ở Hạ Tiên giới. Tuy đại ca vẫn còn có vị hôn thê, nhưng mọi người trong gia tộc đó đều khinh thường ghét bỏ đại ca, mặc dù quan hệ trước đây của hai nhà rất tốt, bây giờ hôn sự đã hết hiệu lực, nếu lộ ra ngoài sẽ bị dị nghị, gia tộc kia coi trọng nhất là thể diện, cho dù bên trong chứa nhiều việc xấu xa bẩn thỉu, thì bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ hào hoa đẹp đẽ. "

Những việc này hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của Tuyết Mịch, dù sao y chỉ mới là một tiểu Long tể mới nở chưa đầy một tháng, tiền thân trước kia cũng là một tiểu linh cỏ nhỏ bé, thứ y nhìn thấy nhiều nhất chính là những loại hoa cỏ khác, chứ chưa từng thấy qua nhân loại bao giờ.

Nói đến đây, vẻ mặt Cảnh Hoán rất tức giận: " Vì hôn sự đã hết hiệu lực, đám người kia cũng không muốn mang tiếng xấu trước mặt người ngoài, nên liền hạ đan độc lên người đại ca. Tu giả dùng đan dược để tu luyện kỳ thực ít nhiều sẽ có dính vào chút đan độc, đan độc chính là dùng đan dược hấp thu dược liệu sau đó tích góp thành tạp chất, tạp chất này ít thì ảnh hưởng không lớn, sẽ theo tu vi tăng lên mà từ từ hóa giải. Nhưng với số lượng lớn thì sẽ tích tụ ở gân mạch, gây ảnh hưởng đến tu luyện, đại ca ta vốn dĩ đã bị hao tổn linh mạch từ trước, hiện tại lại trúng đan độc, cho dù chết đi, người ngoài nhìn vô cũng chỉ nghĩ rằng hắn ham công danh muốn thăng cấp nên dùng nhiều đan độc dẫn đến chết, căn bản sẽ không liên tưởng đến cái gia tộc mà hắn có hôn sự. "

Nghe tới đây, Tùng Khê đi phía trước liền cười lạnh một tiếng: " Ai mà ngờ được, chẳng qua nhìn bề ngoài quá mức chỉnh chu khiến người ngoài không có gì bàn tán. Những gia tộc quyền thế kia, có ai biết rõ lòng dạ của bọn họ chứ. "

Tuyết Mịch ôm lấy đầu, đôi mày nhỏ nhăn lại: " Phức tạp quá, nghe không hiểu gì hết á. "

Tùng Khê nghe vậy trợn mắt lên nhìn y, thật không biết tiểu tử này làm sao lớn kên tới giờ vậy, chẳng lẽ đầu óc y có vấn đề, cho nên mới ngốc nghếch như vậy sao.

Vừa nói xong quá khứ bi thảm của đại ca, Tùng Khê liền kích động dừng chân: " Mau xem! Chúng ta tìm được rồi! "



Trước mặt ba người là một cây đại ngọc thụ cao lớn che trời, trên đó treo những quả giống như ngọc, mỗi quả to gần bằng ba bốn nắm tay của Tuyết Mịch.

Trong khi Tuyết Mịch vẫn đang quan sát từ bên dưới, Tùng Khê đã bước tới, tựa hồ đang vận công pháp gì đó, trong lòng tay hắn lóe lên linh lực, hai quả trên cây liền rơi xuống.

Cảnh Hoán vội vàng tiến lên hứng lấy trước khi nó rơi xuống đất.

Hai người vô cùng phấn khởi, không ngờ chuyến đi này lại suôn sẻ đến vậy.

Tuyết Mịch đứng bên cạnh nhìn, thấy bọn họ lấy ra một cái túi vải to cỡ lòng bàn tay người trưởng thành, nhét quả vào.

" Chỉ lấy hai quả thôi à? Trên kia còn nhiều mà. "

Nghe được câu hỏi của Tuyết Mịch, Cảnh Hoán không kìm được ngẩng đầu nhìn lên cây đại ngọc thụ, rồi mới quay qua nhìn Tùng Khê.

Tùng Khê lắc đầu: " Một quả là đũ, đây là linh quả của thiên địa tạo thành, một quả thôi là có thể chữa khỏi đan độc cho đại ca rồi. Ta lấy hai quả là để phòng ngừa vạn nhất, lấy nhiều hơn nữa sẽ bị coi là tham lam. Nếu không phải vì cứu người, chúng ta sẽ không cần làm những việc trộm cắp như vậy. "

Cảnh Hoán nhìn Tuyết Mịch: " Muốn một quả sao? "

Tùng Khê trực tiếp ngắt lời hắn: " Thôi bỏ đi, hắn ngu ngốc như thế, cầm cái này sợ là sẽ gặp phải chuyện xấu. Tuyết Mịch, chuyện ngày hôm nay ngươi tốt nhất nên quên đi, đừng cùng bất luận kẻ nào nhắc tới, nếu chúng ta có thể trở về Hạ Tiên giới an toàn, ngươi nhất định cũng sẽ không có việc gì. "

Tuyết Mịch chỉ chú ý đến câu trước của hắn, y phản bác lại: " Ta không ngốc, Lạc Linh nói ta rất thông minh. "

Lười nói nhảm với tiểu ngốc tử này, Tùng Khê nắm tay người kia chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này đột nhiên xảy ra biến hóa, hai người đi trước bọn họ một bước không biết từ đâu xuất hiện, hét lớn câu ba tên tiểu tặc rồi dùng trường kiếm chặn đường bọn họ.

Đồng thời, một đạo kiếm khí đánh về phía ba người, nhắm trúng ngay người Tuyết Mịch, nhưng còn chưa chạm được đến cọng tóc của y, Hồng Mông Linh trên cổ tay y liền lóe lên ánh sáng mờ nhạt, kiếm khí bị đánh ngược trở lại, đánh bay một kẻ bên kia lùi lại vài bước.

Nếu tên đó không mặc cung y (*) phòng ngự, thì chắc chắn sẽ bị thương nặng bởi sức bật.

(*) Cung y: y phục trong cung.

Ngay sau đó, mấy đạo bạch quang hiện lên, bạch quang vừa đáp xuống, mấy vị thiên binh mặc giáp trắng bạc xuất hiện.

Đám người Tuyết Mịch còn chưa kịp mở miệng, hai người kia đã lập tức cáo trạng: " Các vị thiên binh, hai người chúng ta là đệ tử ở Lạc Hà cung, hôm nay đi ngang qua Ngọc Lâm Viên, phát hiện ba tên tiểu tặc này thế nhưng dám ngó lơ kết giới chạy vào Ngọc Lâm Viên, hai người chúng ta nhanh chóng đuổi theo xem xét tình hình, sau đó đuổi tới tận đây, phát hiện ba tên tiểu tặc này cư nhiên lại ăn cắp Bích Linh quả! "

Tùng Khê sắc mặt tái nhợt, Cảnh Hoán đã sợ hãi đến run bần bật, nắm chặt tay Tùng Khê, ngược lại, Tuyết Mịch vô tri không biết sợ hãi, được coi là dũng cảm nhất, chỉ tay vào hai người bọn họ nói: " Các ngươi nói dối! Rõ ràng là chúng ta đi theo hai người vào trong đây! "

Thủ lĩnh thiên binh sắc mặt nghiêm nghị: " Tự tiện xông vào Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên, còn dám ăn trộm Bích Linh quả, các ngươi không cần phải bao biện! Mau đi theo ta đến Chiêu Hình đài lĩnh phạt! "

Tùng Khê đẩy Tuyết Mịch và Cảnh Hoán ra, sau đó nhìn thiên binh: " Ta đã đánh cắp Bích Linh quả, không liên quan gì đến họ, hai người này thuộc Trần Hư cung, xin ngài hãy đưa họ trở lại Trần Hư cung, còn ta sẽ đi theo ngài đến Chiêu Hình đài. "



Cảnh Hoán vừa định nói liền bị Tùng Khê hung hăng trừng mắt.

Hắn biết đây là kế hoạch của Tùng Khê một mình chịu tội để bảo vệ hắn, nhưng điều này làm sao có thể được, bọn họ là cùng nhau đến, một là cùng nhau đi, hoặc là cùng nhau chết: " Không, ta không phải là người ở Trần Hư cung! "

Cảnh Hoán chỉ vào Tuyết Mịch: " Y là người duy nhất thuộc Trần Hư cung, chuyện này không liên quan gì đến y. Tội lỗi là do hai chúng ta gây ra, chúng ta sẽ tự gánh lấy hình phạt. "

Tuyết Mịch nhìn trái nhìn phải, cả giận nói: " Rõ ràng là bọn họ nói dối, bọn họ vào trước, vì sao chỉ trừng phạt mỗi chúng ta! "

Thiên binh không biết phải làm sao, một bên là Lạc Hà cung, cung phục và thẻ bài đeo ở thắt lưng rất rõ ràng, về phần ba đứa trẻ kia, chúng nói là đến từ Trần Hư cung, nhưng ba đứa trẻ đều mặc quần áo khác nhau và đó không phải là cung phục của Trần Hư cung, thậm chí là còn không có đeo thẻ bài ở thắt lưng.

Nhưng một trong những đứa bé kia có một đứa đang mặc bộ y phục làm từ vải thiên tằm, chân mang đôi ủng làm bằng da thiên giai yêu thú (*), quanh eo được buộc Long Ngâm Linh (*), dây cột tóc trên đầu còn là gấm mây dệt thành. Khắp người chạm vào đều là trọng bảo. Và dạng y phục này không phải đệ tử trong cung bình thường có thể mặc được, hiển nhiên địa vị rất cao quý.

(*) Thiên giai yêu thú: yêu thú trên trời.

(*) Linh: chuông

Chuyện khó khăn như vậy cũng không đến lượt đám tiểu thiên binh như bọn hắn có thể quyết định, cho nên liền phất tay một cái, đưa tất cả đến trước mặt Thiên Đế, đem hết thảy cho Thiên Đế xử lý.

==================================

Tự nhiên muốn lấp lẹ bộ này quá:3

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.