"Ta cũng để lại cho Thành Đồ rồi, ngài đừng khách khí với ta." Cố Hi ấn tay nàng, "Cha mẹ ta đi rồi, tang sự của họ đều dựa vào ngài cùng nhị thúc, trước kia ta không hiểu chuyện, cái gì cũng không biết, về sau còn cần nhị thẩm giúp đỡ."
"Nhưng cũng không cần......."
"Lấy." Lý Nhị Ngưu nói, "Ái Quốc là cháu trai ta, đồ vật hắn đưa ta có thể ăn."
"Được, ta nhận." Lý Nhị thẩm quay người đem đồ vào phòng, giấu trong ngăn tủ. Nàng chú ý tới, nghe thấy có kẹo sữa thỏ trắng, hai người con dâu ánh mắt đều nhìn nàng.
"Ái Quốc, cha ngươi không còn nữa, thúc liền có tư cách thay cha ngươi quản ngươi, ngươi nói thật cho thúc biết, sự tình của Lâm quả phụ là như thế nào?" Lý Nhị Ngưu buông đũa xuống, không ăn cơm nữa, "Buổi sáng ngày hôm qua, Ái Hoa nhìn thấy ngươi nằm trên nền đất nhà Lâm quả phụ, bị hù sắp chết."
"Cũng không phải, là bị dọa đến sắp tiểu ra quần." Lý Ái Hoa nói.
"Thúc, sự tình là như thế này." Cố Hi dùng lý do giống với vừa nãy nói với các thôn dân.
"Lâm quả phụ tiện nhân, không lương thiện, ngày mai ta phải đi nhà mẹ đẻ Lâm quả phụ, hôm nay phải giết." Lý Nhị thẩm cất đồ ra ngoài, nghe được lời giải thích của Cố Hi, lập tức mặt đen.
Cố Hi nghe, mắt sáng lên: "Chuyện này làm thanh danh của ta không tốt, nếu ngày mai thẩm đi nhà Lâm quả phụ thì không thể tốt hơn, còn có thể truyền đi giúp ta. Còn có, hôm nay ở cục cảnh sát, đồng chí cảnh sát bảo bọn họ phải bồi thường tiền thuốc men cùng tất cả các phí khác, Lâm gia đáp ứng hôm nay đem tới, nhưng ta hôm nay về muộn, cũng chưa thấy bọn họ. Ngày mai thẩm đi, bọn họ không thể chối."
"Được, ngày mai thẩm đi, liền đem thêm mấy chị em cùng đi. Nhị tẩu ngươi cùng tam tẩu ngươi đều không có việc gì làm, đều cùng đi với ta." Lý Nhị thẩm lập tức quyết định. Nhị tẩu và tam tẩu chính là vợ Lý Ái Hoa và vợ Lý Ái Dân.
Sau khi Cố Hi ra khỏi nhà Lý Nhị Ngưu, tiểu Thành Đồ đã không ở cửa. Hắn đi vào sân, thời gian này trời còn chưa tối, trong nhà bếp đang bốc khói. Đang tốt như thế nào sẽ bốc khói? "Thành Đồ." Hắn vội vàng đi vào bếp, chẳng lẽ đứa nhỏ chưa ăn no.
"Ba ba." Thành Đồ từ trong bếp chạy ra, bởi vì khói mà trên mặt có chút dơ, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng.
"Ngươi ở trong bếp làm gì? Chưa ăn no sao?" Cố Hi hỏi.
"Ăn no, ta đang đun nước." Tiểu Thành Đồ nói, "Đun nước cho ba ba tắm rửa."
Cố Hi sửng sốt, ngay sau đó liền nghĩ, sau khi Trương Nhị Thúy cùng Lý Đại Ngưu chết, buổi sáng nước hắn rửa mặt, buổi tối nước hắn tắm, đều là Lý Thành Đồ dậy sớm đun.
Nghĩ đến đây, Cố Hi cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ.
Người nhỏ như vậy, ăn mặc quần áo may lại, đứng ở cửa, nhìn mình lấy lòng.
Cố Hi muốn nói không cần đun, ta đun. Nhưng lại nghĩ đến chính mình không đun nước, liền không từ chối. "Đun nhiều chút, hai cha con ta cùng tắm."
"Vâng." Tiểu Thành Đồ vô cùng cao hứng lại chạy vào bếp.
Cố Hi trở lại phòng mình. Hôm nay mua 15 cái bánh bao, trên đường về thôn hắn ăn ba cái, hai cái cho Lý Hỉ Mai, hai cái cho nhà Lý Nhị Ngưu, còn dư lại 8 cái bánh bao, hắn cầm bánh bao, kẹo sữa thỏ trắng cùng tinh bột lúa mì đến phòng bếp.
Hắn đi vào, tiểu Thành Đồ lại khẩn trương chạy ra: "Ba ba, hiện tại ngươi muốn tắm rửa sao?"
"Hiện tại ba ba không tắm rửa, ba ba cầm bánh bao làm nóng cho ngươi ăn." Cố Hi nói.
Tiểu Thành Đồ ánh mắt sáng lên, có chút mong chờ, có chút khẩn trương nhìn Cố Hi.
Cố Hi biết đứa nhỏ câu nệ, rốt cuộc nguyên chủ không quan tâm đến hắn. Cố Hi lấy ra hai cái chén, một cái chén để bánh bao, một cái chén đặt lên làm khăn, hắn để trong nồi, trong nồi đun nước nóng, bánh bao hấp rất nhanh, sau đó ngồi vào chỗ nhóm lửa của tiểu Thành Đồ.
"Ba ba." Cố Hi ngồi xuống, hắn liền khẩn trương.
"Nhi tử, cha con chúng ta tán gẫu một chút, được không?" Cố Hi nói nhỏ.
"Vâng, ba ba muốn nói gì ạ?" Tiểu Thành Đồ hỏi. Tâm nhảy bùm bùm, ba ba hiện tại đối với hắn rất ôn nhu, còn làm nóng bánh cho nó ăn, vì sao ba ba lại đối với nó tốt như vậy? Tiểu Thành Đồ tuy tuổi nhỏ, nhưng bản thân cũng sẽ tưởng, hắn sợ đây là nằm mơ, chờ ngày mai tỉnh lại, liền biến về như hồi trước.
"Trước kia ba ba đối với ngươi không tốt, hiện tại ba ba đối với ngươi thật tốt, ngươi có phải cảm thấy kỳ quái hay không?" Cố Hi hỏi.
Tiểu Thành Đồ: "Ta.....ta nghĩ không rõ."
"Vậy tốt, hiện tại ba ba nói với ngươi, ngươi nghe cẩn thận." Cố Hi nói, "Trước kia ba ba không quan tâm ngươi, do ta cảm thấy ngươi có gia gia nãi nãi, còn có cha của ngươi."
"Vậy bây giờ ba ba quan tâm tới ta, rất tốt với ta, là cảm thấy ta không có gia gia nãi nãi, không có cha của mình sao?"
"Đúng vậy, nhưng cũng không đúng." Cố Hi giải thích, "Ba ba hiện tại quan tâm ngươi, là bởi vì ta trở thành ba ba của ngươi, ngươi là nhi tử của ta, ba ba cần quan tâm nhi tử của mình."
"Vậy sao cha của ta không quan tâm ta, không cần ta?" Tiểu Thành Đồ hỏi.
"Vấn đề này, chờ ngươi 20 tuổi mới có thể hỏi." Cố Hi nói.
"Vì sao?" Tiểu Thành Đồ không hiểu.
"Bởi vì đây là vấn đề của người lớn, cho nên chỉ có thể chờ ngươi thành người lớn mới có thể hỏi. Mà hiện tại ngươi là trẻ con, chỉ có thể hỏi vấn đề của trẻ con." Cố Hi nói. Hắn sẽ dạy tiểu Thành Đồ thật tốt, để hắn vui vẻ lớn lên. Nhưng về Lý Ái Trung, hắn không có gì đánh giá.
Lấy vai chính thị giác, vợ trước là do Trương Nhị Thúy chọn, hắn không thích nữ nhân này, liên quan đến đứa nhỏ hắn cũng không thích. Nhưng hắn đem đứa nhỏ quá kế cho Lý Ái Quốc, trả 100 đồng, mỗi tháng còn cho 10 đồng làm phí nuôi nấng, đã là hết trách nhiệm.
Ở thế giới của Cố Hi, dùng phương pháp xử lý này rất nhiều. Đặc biệt là thế gia hào môn, tư sinh tử nhiều, nuôi tư sinh tử bên ngoài chẳng qua chỉ là một ít phí sinh hoạt mà thôi.
Cho nên hắn cảm thấy Lý Ái Trung người này, hắn không cần đánh giá. Chờ tiểu Thành Đồ 20 tuổi, trở thành một người có đầy đủ giáo dục, có quan niệm sống đúng đắn để đánh giá hắn cha.
"Vậy trẻ con có thể hỏi vấn đề gì?" Tiểu Thành Đồ lạo hỏi.
Cố Hi sờ đầu của hắn: "Ví dụ như, buổi sáng ngày mai chúng ta ăn gì? Này mai có thể có bao nhiêu tiền tiêu vặt? Đây mới là vấn đề trẻ con có thể hỏi."
"Vậy ba ba, buổi sáng ngày mai chúng ta ăn gì?" Tiểu Thành Đồ lập tức hỏi.
"Ăn bánh bao thịt." Cố Hi sảng khoái trả lời.
Tiểu Thành Đồ mỉm cười ngọt ngào. Nhưng trong chốc lát, hắn lại thu lại nụ cười: "Ba ba, ta có thể hỏi một vấn đề nữa không?"
"Đương nhiên có thể." Cố Hi nói, "Ngươi muốn hỏi gì?"
"Ba ba, ngươi sẽ không cần ta rồi đem ta quá kế cho người khác đúng không?" Thời điểm tiểu Thành Đồ hỏi vấn đề này, hai tay nhỏ nắm chặt lại, thật khẩn trương, thật bất an.
"Sẽ không." Cố Hi kiên định trả lời, "Ba ba sẽ nhìn ngươi lớn lên."
Thành Đồ đôi mắt chậm rãi ướt, nhưng trên mặt tươi cười rất sáng lan.
"Nhi tử, nước sôi, bánh bao của ngươi cũng nóng rồi." Cố Hi đứng dậy.
"Vâng." Tiểu Thành Đồ đứng dậy theo, đem ghế ngồi để sang chỗ khác.
"Ngươi đứng một bên chờ, để ba ba làm." Cố Hi nói.
Tiểu Thành Đồ nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, ngoan ngoãn đứng một bên, đây là ba ba hắn, hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, so với thời điểm còn gia gia nãi nãi, còn cảm thấy hạnh phúc hơn.
Ba ba trong ấn tượng của hắn chính là như vậy, thật cao lớn, thật ôn nhu, sẽ sờ đầu hắn.
Cố Hi mở nắp nồi, cầm chén để lên bàn, sau đó lấy một chén khác lấy nước nóng, đợi nước nguội một chút, mở nắp hũ đựng tinh bột lúa mì, bỏ một muỗng tinh bột lúa mì vào trong chén.
"Vâng." Ba ba bảo uống cái gì, hắn liền uống cái đấy.
Tiểu Thành Đồ ăn một miếng bánh bao, hai mắt sáng lên, hắn chưa từng ăn bánh bao, bánh bao thịt ăn ngon đến mức hắn không bỏ xuống được. Trương Nhị Thúy tuy rằng chưa từng bạc đãi hắn, nhưng tuyệt đối không yêu thương hắn. Đối với Trương Nhị Thúy, Lý Thành Đồ không phải tôn tử của nàng, cho nên mỗi ngày nàng đều cho Lý Thành Đồ ăn no, không ngược đãi hắn, một năm một bộ quần áo mới.
Thời điểm đi cắt cỏ heo, mang theo hắn, để hắn cắt cỏ heo cùng.
Nhưng ở nông thôn như nơi này, đã là rất tốt. Ở nông thôn, cho dù là cha mẹ ruột cũng chỉ được như vậy. Cho nên, ở thôn Lý gia, thanh danh của Trương Nhị Thúy mới tốt như vậy.
Sau khi tiểu Thành Đồ án một miếng, đem bánh bao thịt đưa cho Cố Hi: "Ba ba, ngươi cũng ăn."
"Ba ba không ăn." Cố Hi nói, " Ba ba đã ăn, ngươi nhìn, nơi này còn rất nhiều, nếu còn đói, ba ba đã làm nóng hai cái."
"Vâng." Tiểu Thành Đồ ăn từng miếng nhỏ. Chờ hắn ăn xong bánh bao, rồi uống tinh bột lúa mì. Tinh bột lúa mì so với nước đường đỏ ngon hơn rất nhiều, ngọt ngào, mùi rất thơm. Thời điểm tiểu Thành Đồ ăn tết, có cơ hội uống một chén nước đường đỏ, hương vị ngọt ngào, hắn không bao giờ quên được. Không nghĩ tới cái này uống còn ngon hơn nước đường đỏ rất nhiều: "Ba ba, cái này là gì vậy?"
"Đây là tinh bột lúa mì, bổ sung dinh dưỡng." Cố Hi là ba ba tốt, hỏi gì đáp nấy. Ở trong quá trình trưởng thành của trẻ con, giáo dục của cha là rất quan trọng, đặc biệt là giáo dục con người bằng hành động, bằng lời nói.
Nghe được bổ sung dinh dưỡng, tiểu Thành Đồ lại đẩy cho Cố Hi, "Ba ba, thân thể ta rất tốt, không sinh bệnh, ta không cần uống."
"Chỗ ba ba vẫn còn, cha con chúng ta cùng nhau uống, ngươi uống để lớn mau, sau này hiếu kính ba ba." Cố Hi nói.
Thân thể tiểu Thành Đồ tuyệt đối không tính rất tốt. Trương Nhị Thúy một ngày cho hắn ăn ba bát cơm, không có đồ ăn bổ sung dinh dưỡng, liền quả trứng gà đều không có. Tiền nàng tồn đều để cho Lý Ái Quốc, trừ Lý Ái Quốc, nàng bỏ được bổ sung thân thể cho Lý Đại Ngưu. Nhưng trong nhà, Lý Đại Ngưu là người lao động, cho nên nàng mới bỏ được.